Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo

Chương 37: Chương 37: Em muốn tìm một người thành thật chỉ yêu duy nhất một mình em. Anh có thể sao? [2]




Kế hoạch buổi tối ngày hôm nay đã không như tính toán, Hàn Diễn Phong ngồi yên một lúc lâu mới lấy chìa khóa và ví tiền ra khỏi văn phòng.

Hàn Diễn Phong Khi nãy vừa nghe Hứa Trình ở trong điện thoại nghẹn ngào, cậu nói ‘Cậu muốn đứng đắn nghiêm túc một lần nói chuyện yêu đương’ Anh thế nhưng lại có chút động tâm.

Nếu đối phương ở trước mặt anh đưa ra yêu cầu này, có lẽ anh sẽ thật sự khống chế không được dụ hoặc mà vui vẻ gật đầu. Nhưng bây giờ kết quả như vậy cũng tốt, có lẽ đối với Hứa Trình vẫn sẽ tốt hơn, Hàn Diễn Phong ở trong lòng tự an ủi mình. Cho dù anh có đáp ứng đối phương cũng chỉ là nhất thời xúc động, anh không xác định mình có thể toàn tâm toàn ý trong bao lâu, nếu anh cho cậu hi vọng rồi lại tự mình đem hy vọng bóp chết chi bằng vừa bắt đầu nhẫn tâm cự tuyệt.

Anh về đến nhà, Lục Du Thanh đang từ ban công lấy quần áo đi vào, thấy anh liền lộ ra nụ cười tươi đẹp: “Anh không tăng ca à?”

Hàn Diễn Phong giật mình, lúc trước chính là nụ cười này hấp dẫn anh. Nhưng hiện tại…. Anh gật gật đầu, đi về phía trước hôn đối phương, anh quyết định bù lại khoảng thời gian đã lạnh nhạt đối với người yêu.

Trình độ hôn môi của Lục Du Thanh so với Hứa Trình cao hơn rất nhiều, khi nụ hôn kết thúc hai người đều có chút kiềm chế không được, hạ thể cương cứng nhẹ nhàng va chạm cùng một chỗ.

“Em muốn đi tắm rửa” Lục Du Thanh cười cười giương mắt nhìn anh: “Cùng nhau tắm không?”

Bụng dưới của Hàn Diễn Phong căng thẳng, mạnh mẽ ôm ngang lấy cậu ta, ngay sau đó hai miệng lại kề sát cùng một chỗ, cho đến khi vào phòng tắm mới tách ra.

Khi tiến vào bên trong đối phương trong đầu Hàn Diễn Phong chợt lóe một ý niệm, may mắn là mình không có đáp ứng Hứa Trình, bằng không anh cứ không tự chủ như thế này sớm hay muộn cũng làm cậu thương tâm.

—-

Hứa Trình xóa đi số điện thoại của Hàn Diễn Phong, nhưng vẫn lưu lại số của Lục Du Thanh. Sau ngày đó Hàn Diễn Phong cũng không còn liên hệ với cậu, trong lòng cậu cũng ẩn ẩn có chút thất lạc, nhưng cũng hiểu đây là kết cục tốt nhất. Nhưng mà thời gian này cũng không có tin tức của Lục Du Thanh, cậu không còn mặt mũi chủ động tìm cậu ta nói chuyện tâm tình, nhưng cậu vẫn ôm hy vọng xa vời. Hy vọng thời gian sau này khi xấu hổ và thịnh nộ sẽ dần quên, cậu ta có thể chậm rãi một lần nữa chấp nhận cậu.

Điều tốt nhất là sau hai tuần nữa trường học của cậu sẽ khai giảng, Hứa Trình chưa từng giống như bây giờ thích đến trường học như thế. Giáo sư nghiêm khắc, nghiên cứu rườm rà, bạn học thích nói đùa, còn có sân trường huyên náo tất cả sẽ vô cùng náo nhiệt mà chen vào sinh hoạt hằng ngày của cậu, chỉ những việc như thế mới có thể mạnh mẽ xua tan hồi ức không thoải mái vào lúc nghĩ hè.

Khoảng thời gian đầu cậu còn cố ý tìm quên, nhưng rồi việc học tập càng ngày càng bận rộn. Mỗi ngày Hứa Trình rất bận rộn chỉ có thể bôn ba ở 3 nơi: nhà, phòng nghiên cứu và căn tin, dần dần cậu thật sự cũng không có tinh lực suy nghĩ chuyện lúc trước. Ngay cả ở trong mộng, vài hình ảnh tươi đẹp lúc đầu cũng mơ hồ không rõ, chỉ còn lại có xúc cảm kia vẫn ngoan cố lưu lại ở trong cơ thể không thể diệt trừ.

Nhưng Hứa Trình cũng không nghĩ nhổ bỏ nó đi, mất đi hình ảnh chỉ dựa vào xúc cảm, cuộc sống chân thật cũng như là tưởng tượng trống rỗng không uy hiếp đến quyết tâm của cậu.

Điều duy nhất khiến cậu để ý và cảm thấy thất lạc là tốc độ quên đi một cuộc tình lại nhanh như thế, ngay cả chính cậu cũng như thế, thì Hàn Diễn Phong nhất định đã sớm đem hai tuần điên cuồng kia quên không còn một mảnh.

—-

Trong nháy mắt mùa thu đã đi qua, cuối tháng 11 luận văn của Hứa Trình được một hội nghị quốc tế về học thuật quan tâm, hai tuần sau cậu sẽ theo giáo sư đi Anh quốc tham gia hội nghiên cứu thảo luận.

Các bạn học chung trong phòng nghiên cứu biết được cậu nhận được tiền thưởng và chi phí đi lại, nên mọi người cũng rất vui cho cậu, phấn chấn rủ cậu đi ăn mừng ở một nhà hàng buffet nổi tiếng ở trung tâm thành phố.

Hứa Trình bị mấy cậu bạn học khóa dưới thay nhau mời rượu, cậu uống mấy ly bia, trong dạ dày ẩn ẩn có chút khó chịu. Nhưng cậu không muốn phá hư hưng trí của mọi người chỉ có thể một bên ấn bụng một bên lấy tay sờ sờ ly bia, kết quả ngón tay vừa đụng tới ly bia thì bị một bàn tay ấm áp cầm lấy.

Hứa Trình sửng sốt, cậu quay đầu nhìn thấy đàn anh khóa trên của mình mà không biết nói thế nào. Đối phương nhìn cậu cười cười, anh ta tiếp nhận ly bia nói: “Ly này tôi thay Hứa Trình uống nha, không thì cậu ấy say quá ai sẽ tính tiền a?”

Một học đệ khác nửa đường bị cản không cho mời rượu bất mãn kháng nghị: “Chúng tôi có thể tự mình thay học trưởng trả tiền mà, anh rất quá phận, thật vất vả mới có cơ hội chuốt say anh ấy, anh làm sao có thể ngăn cản như thế a!”

Mặt khác mấy học đệ nữa cũng lộn xộn ồn ào lên tiếng nói: “Đúng rồi lần trước em bị chuốc say trực tiếp nằm sấp xuống đất ở quán ăn, em cũng không thấy học trưởng anh đi ra hỗ trợ, anh quả thực không công bằng a!”

“Rất bất công đó!”

“Làm gì mà che chở như thế, là người yêu của anh à?”

Hứa Trình khẽ run lên, cậu lập tức liền nghe học trưởng cười nói: ” Không phải người yêu, nhưng tôi vẫn nói, các cậu ăn bữa cơm này thì đừng ép cậu ấy nữa. Được rồi mọi người đừng nhiều lời, nếu các cậu có thể nghe theo tôi, tôi mời các cậu ăn một tháng, ách, ở căn tin.”

Thái độ của các học đệ đầu tiên là tập thể tỏ vẻ khinh bỉ, rồi mới lại miễn cưỡng không tiếp tục ép Hứa Trình uống nữa, mọi người bắt đầu gia nhập vào cuộc chiến với thức ăn.

Hứa Trình cuối cùng được cũng thanh nhàn, cảm kích liên tục nói lời cảm ơn: “Cám ơn học trưởng.”

Học trưởng gật gật đầu, tiện tay xoa xoa đầu cậu, anh ta cười nói: “Ngồi một bên nghĩ ngơi chờ trả tiền đi.”

Từ nhà hàng đi ra, trời đã gần tối trong không trung đã bắt đầu có tuyết rơi. Hai học đệ say đến mức ngã vào trong tuyết lăn mấy vòng, sợ tới mức mặt mày tỉnh táo hẳn ra.

Hứa Trình nhanh chóng đem bọn họ kéo lên, mọi người mới cười nhạo một phen. Đoàn người gọi hai xe taxi, học trưởng ngồi ở ghế phó lái, lại hạ cửa sổ xe thân thiết hỏi: “Cậu xác định không về trường học? Tự mình về nhà không thành vấn đề gì chứ?”

“Không thành vấn đề.” Hứa Trình cười khoát tay, cậu nói: “Giao thông công cộng rất tiện mà, đến nhà em nhắn tin cho anh biết.”

Nhìn theo hai chiếc xe một trước một sau lái đi, lúc này Hứa Trình mới cảm giác đầu có chút đau. Cậu thở dài, khoác nhanh áo ngoài một đường đi chậm đến trạm xe công cộng, đang muốn tìm chỗ đứng để đợi xe giao thông công cộng thì bị khách sạn phía đối diện hấp dẫn lực chú ý. Những việc chỉ trải qua một lần, những việc đã xa xôi như vậy mà cậu vẫn lập tức nghĩ tới, bao gồm hồi ức phủ bụi mấy tháng trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.