Sau khi Cao trào qua đi Hàn Diễn Phong đem Hứa Trình ôm vào phòng tắm, anh ta pha nước nóng cho cậu rồi đứng dậy đi ra, nghênh đón người yêu về muộn.
Hứa Trình tắm rửa sạch sẽ xong mới đi vào phòng khách thì nhìn thấy Lục Du Thanh ngồi ở trong lòng Hàn Diễn Phong nủng nịu thấp giọng nói chuyện.
Lục Du Thanh nhìn thấy cậu đi ra cũng không có ngượng ngùng, thoải mái đứng lên, cười nói: “Đến đây? Tôi đang định tìm cậu nói chuyện, đêm mai tôi phải đi công tác khoảng hơn một tuần. Trong thời gian này tôi kêu Diễn Phong chăm sóc cho cậu”
Hứa Trình liếc mắt nhìn Hàn Diễn Phong đang vuốt ve qua lại trên eo của Lục Du Thanh, ngập ngừng mở miệng: “Không cần chăm sóc…”
“Nếu anh ấy dám khi dễ cậu” thái độ của Lục Du Thanh trở nên cứng rắn tiếp tục nói: “Cậu cứ nói cho tôi, tôi thay cậu dạy anh ta.”
Hàn Diễn Phong cười như không cười đem Lục Du Thanh kéo về trong lòng nói: “Bảo bối anh làm sao có thể khi dễ bạn em được đúng không?”
Lục Du Thanh hừ một tiếng: “Chỉ có nói thôi không đáng tin.”
Hàn Diễn Phong nhìn Hứa Trình cười, rồi quay đầu nhìn người yêu, anh ta đổi đề tài hỏi: “Giám đốc của em làm sao vậy, điều đi công tác không báo trước còn đi lâu như vậy sao?”
“Em cũng không có cách gì khác hơn nha.”
Hứa Trình bất an không nhìn nữa dùng âm thanh chỉ mình có thể nghe nói: “Tôi trở về phòng…” Cậu nói xong vội vã xoay người rời đi.
Khi ra khỏi phòng khách cậu không nhịn quay đầu nhìn thoáng qua, Hàn Diễn Phong ôm Lục Du Thanh đi vào phòng ngủ của chủ nhà cười hì hì, anh hôn một cái trên cằm của cậu ta: “Cùng lắm thì đêm nay em sẽ bồi thường cho anh đi…”
Trước kia Lục Du Thanh thường ca ngợi thể lực của Hàn Diễn Phong từ trời vừa tối vẫn có thể làm đến hừng đông cũng không phải chưa thử qua. Nếu khi đó những lời này đối với Hứa Trình chỉ là khó tin, nhưng bây giờ cậu đã có lĩnh hội.
Cậu có thể tưởng tượng sau cánh cửa kia hai người ôm nhau cùng một chỗ như thế nào, ở trên giường lớn dây dưa như thế nào ở trong tình ái kịch liệt một lần lại một lần đạt cao trào… Hứa Trình cảm thấy dường như không thở nổi, cậu không muốn lại tiếp tục suy nghĩ nữa.
Ngày hôm sau Hàn Diễn Phong đi đến công ty sớm còn Lục Du Thanh ở nhà thu thập hành lý dùng để đi công tác.
Hứa Trình trốn ở trong phòng mình không dám đi ra, sợ nhìn thấy bạn thân sẽ khiến mình thất thố. Ba ngày này trải qua như là một ảo mộng đẹp, nhưng cậu không biết mình còn có thể tiếp tục mộng như vậy được không.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, cậu xem cũng không xem dãy số liền ấn nút nghe, điện thoại là do Hàn Diễn Phong gọi, anh dùng thanh âm rất dịu dàng nói: “Trình Trình?”
Tay Hứa Trình hơi run, rất lâu mới rầu rĩ lên tiếng: “… Sao ạ.”
Hàn Diễn Phong nhẹ nhàng thở ra, lại tiếp tục nói: “Trình Trình, đêm nay 11 giờ Du Thanh lên máy bay.”
“… Em biết.”
“Có phải em muốn nhân cơ hội này chuyển đi đúng không?”
“Em…” Hứa Trình vừa mới nói một câu rồi nói không được nữa. Cậu muốn nói đi… Cậu muốn nói cậu quả thật có quyết định này hay là nói cậu càng luyến tiếc rời khỏi đối phương, hay là nói bọn họ không nên như vậy nữa, phải nên kết thúc thôi?
Hàn Diễn Phong không có kiên nhẫn đợi cậu tìm từ, trực tiếp mở miệng: “Trình Trình, anh sẽ không cho em đi, ít nhất hôm nay không được, em nhất định phải ngoan ngoãn đợi anh trở về, nghe thấy không?”
“Chúng ta…”
“Nghe lời, tiểu bảo bối, chờ anh trở về, có được không?”
Nghe mấy tiếng “Tiểu bảo bối” làm cho mũi Hứa Trình đau xót, không kịp tự hỏi liền thốt ra: “Dạ.”
Hàn Diễn Phong vừa lòng cúp điện thoại, Hứa Trình lại lập tức hối hận vì mình nhất thời mềm lòng.
Cậu đứng ngồi không yên sau một lúc lâu, trong lòng Hứa Trình cứng rắn quyết định vi phạm lời hứa vừa mới ưng thuận, cậu chậm chạp từ từ đi đến phòng ngủ chủ nhà tính toán cùng bạn nói lời từ biệt.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Hứa Trình đang muốn đẩy cửa đi vào, thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh lười biếng của Lục Du Thanh: “… Em đương nhiên cũng yêu anh a.”
Tay của Hứa Trình dừng ở không trung. Toàn thân cậu phát run sắp không đứng vững, tiếp theo chạy trối chết một đường chạy trở về phòng, nhanh chóng mở cửa phòng ngủ của mình ngã ngồi ở trên giường. Tầm mắt của cậu không tự giác dừng ở đầu giường trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cậu muốn trốn tránh không nghe đôi tình nhân kia tâm tình miễn cho mình thương tâm, lại nhịn không được muốn trộm nghe bọn họ đến cùng đang nói cái gì, làm cho mình triệt để hết hi vọng.
Cuối cùng Hứa Trình vẫn không chống được lòng hiếu kỳ, do dự cầm lấy điện thoại. Bên trong ống nghe âm thanh của Lục Du Thanh rõ ràng không kiên nhẫn vang lên: “… Được rồi đừng ghen tị, không phải nguyên một tuần kế tiếp em đều là của anh a sao?”
Hứa Trình sửng sốt nghe một giọng nam xa lạ thở dài một tiếng: “Tiểu yêu tinh… Anh chỉ vừa nghe đến câu này, anh liền cương.”
“… Cầm thú!”
“Anh không cầm thú em cũng sẽ không thích nha…” Nam nhân cười khẽ nói tiếp: “Hơn nữa, tối hôm qua là cúc huyệt của ai cắn anh không buông? Làm hại anh hôm nay vừa thấy máy photocopy là nhớ đến đến bộ dạng của em ngồi trên đó…”
“Anh…” Giọng nói của Lục Du Thanh bỗng dưng trở nên khàn khàn, cậu ta giả bộ sinh khí hừ một tiếng: “Anh lại nói những lời vô nghĩa em sẽ không đi.”
Nam nhân vội vàng xin lỗi: “Ngoan ngoãn, trăm ngàn lần đừng tức giận… Anh sẽ nghẹn chết…”
“Hừ.”
“Thanh Thanh, anh thật sự yêu em chết mất… Lần này nhất định phải mặc cái quần lót chữ ‘T’ cho anh xem, có được không?”
Hứa Trình không dám nghe nữa, cậu nhẹ nhàng treo điện thoại, dựa vào đầu giường mà xuất thần. Trong lòng vì mình phản bội bạn bè mà áy náy bây giờ lại cảm giác đã giảm bớt rất nhiều, ý nghĩ muốn đi khỏi nơi này cũng mơ hồ, yếu bớt cho đến từ từ biến mất.
Hứa Trình dùng lực nắm chặt góc chăn, trong ngực tim đập không ngừng. Như vậy, lại ở thêm một tuần đi… Cậu âm thầm hạ quyết tâm, coi như là lưu lại cho mình một kỹ niệm trước khi từ biệt.
Ăn xong cơm chiều, Hứa Trình giúp đỡ Lục Du Thanh đem hành lý đến cửa thang máy, Lục Du Thanh đứng ở một bên cùng Hàn Diễn Phong nói chuyện điện thoại: “… Biết anh bận rộn, không cần gấp trở về… Dạ, dạ, biết, không có việc gì, đồng nghiệp tiện đường tới đón em… Em không nói cùng anh nữa, thang máy đến rồi… em cũng yêu anh, bye.”
Động tác Hứa Trình cứng đờ, rất nhanh lại ngẩng đầu cười đem hành lý giao đến tay của Lục Du Thanh nói: “Tôi không đưa cậu xuống, lên đường bình an.”
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Hứa Trình đứng một hồi đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng chạy tới ban công nhìn xuống.
Dưới lầu vẫn là chiếc xe hơi thể thao giống tối hôm qua, một người đàn ông tiếp nhận hành lý trong tay của Lục Du Thanh cúi đầu hôn cậu ta. Sau đó cậu ta lập tức vòng tay ôm người nọ kiễng chân làm gia tăng sâu sắc nụ hôn này.
Hứa Trình rụt đầu về chậm rãi đi vào phòng khách, vô lực ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ đợi thế giới của hai người sắp đến.