Thượng Vị Câu Dẫn

Chương 21: Chương 21: Câu dẫn ở dưới bàn làm việc (hơi H)




Tiết tự học buổi tối, Tô Mặc Huy ngồi trong văn phòng chấm bài, cho dù buổi chiều đã dùng khăn ướt tiêu độc tẩy rửa, nhưng chung quy vẫn cảm thấy trên bàn làm việc vẫn còn hương vị dâm mỹ mà giữa trưa để lại.

Tô Mông ngồi trong văn phòng rảnh rỗi đến mức nhàm chán, cô mặc kệ mọi chuyện cũng không cần phải viết báo cáo gì, chỉ cần làm tốt chức vụ dạy học của mình là được, cho nên so với các giáo viên khác cô nhàn hơn rất nhiều.

Cô chống đầu, thỉnh thoảng quét về phía Tô Mặc Huy, nhìn anh nghiêm túc làm việc, trong lòng không khỏi sinh ra chút ý xấu.

Vừa rồi bởi vì hương vị trên bàn mà Tô Mặc Huy có hơi thất thần, liền cảm nhận được có cái gì ở dưới mắt cá chân nhúc nhích, tê ngứa khiến đầu quả tim cũng bắt đầu ngứa lên, anh cúi đầu thì vừa thấy, hóa ra là Tô Mông cởi giày ra, để lộ gót chân trắng nõn khẽ cọ vào đùi mình, ngón chân mượt mà mũm mĩm, trên móng chân cái lộ ra màu hồng phấn, thật là đáng yêu.

Tô Mông thấy anh phát hiện, càng lớn mật đưa chân từ dưới ống quần rộng của anh len vào trong, nhẹ cọ lên cẳng chân, mắt chứa xuân sắc, quyến rũ mê người nhìn anh.

Đương lúc chân cô bò đến đầu gối anh thì không thể lên trên nữa, đang lúc cô chuẩn bị rút về, dường như Tô Mặc Huy phát hiện ra ý đồ của cô, anh đè lại mắt cá chân một phen, rút chân cô từ dưới ống quần ra đặt lên đùi cầm trong tay, thỉnh thoảng còn xoa bóp cẳng chân bóng loáng mảnh khảnh.

Tô Mông rụt lại vài lần đều bị anh mạnh mẽ đè xuống, sức cô không thể địch lại anh, chỉ có thể kéo ghế ra phía trước, cố gắng để chân mình có thể cong lại một chút, thoải mái chút.

Không quá vài phút chân cô đã mỏi rồi, hơn nữa thỉnh thoảng gan bàn chân bị anh cào cào, ngưa ngứa vô cùng khó chịu, từ nhỏ cô đã sợ bị thọc lét, có điều Tô Mặc Huy vẫn không chịu buông tha cho cô, đàn ông dù đứng đắn thì trong xương cốt cũng sẽ có thói hư tật xấu, giống như Tô Mặc Huy bây giờ vậy.

Nếu anh không để cô sống tốt, vậy cô cũng không để anh sống tốt đâu, lần này cô không tránh thoát, mà duỗi thẳng chân trực tiếp nhân lúc anh chưa chuẩn bị vượt rào tìm kiếm, một kích liền trúng, đặt chân nhỏ trắng nõn lên một cục phình to.

Tô Mặc Huy hít hà một hơi, anh đã nghĩ đến việc hưởng thụ khoái cảm mà chân ngọc đem đến, nhưng lý trí lại rất rõ ràng đây không phải là lúc và chỗ thích hợp, trong lúc nhất thời không có động tác gì.

Tô Mông để chân đè lên chỗ nhô cao vỗ về cọ xát chơi đùa, trong chốc lát chỗ nhô lên kia càng trướng càng lớn, cách hai lớp vải dệt, sự nóng bỏng khiến chân cô cũng bắt đầu nóng lên.

Cách lớp vải dệt Tô Mặc Huy cũng cảm nhận được khoái cảm tứ phương không nhịn được ngồi thẳng sống lưng, cơ bắp cả người đều căng chặt.

Chân Tô Mông chuyển đến chỗ khóa kéo, cô dùng ngón chân cái và ngón trỏ linh hoạt kẹp lấy khóa kéo rồi chậm rãi kéo xuống, Tô Mặc Huy thấy động tác lớn mật của cô như thế cũng chỉ đành kéo ghế ra phía trước, dẫu sao anh cũng không muốn để lộ đam mê điên cuồng ra ngoài.

Như thế lại càng tiện cho động tác của Tô Mông, cô cởi ra đôi giày bên kia, một chân cọ xát bên trong quần, một chân khác thì xâm nhập từ dưới bụng, trực tiếp tiếp xúc với thứ nóng bỏng ấy.

Xúc cảm mềm mại non mịn chọc cho Tô Mặc Huy nắm chặt hai nắm tay, gân xanh trên thái dương cũng nổi lên.

Đôi chân nhỏ của Tô Mông rời khỏi quần lót, lướt qua cơ bụng căng cứng của anh, nhẹ nhàng kẹp vài sợi lông mao ở khu rừng rậm thần bí, cuối cùng tụ họp lại với bàn chân khác, dán ở trên thân gậy th*t, hai bàn chân trắng nõn vuốt ve gậy th*t đỏ tươi bên dưới, khi thì xoa nắn vùng lõm của khe thịt, phút chốc lại khẽ kẹp hai quả trứng nặng nề, giống như đang nhào nặn viên bột.

Chỉ chốc lát sau, khi Tô Mông chuyển chân về nơi cao nhất, chạm đến đỉnh đầu phun ra thứ ướt át, cô dùng ngón cái cọ ngang qua mã mắt một cái, trượt qua hai lần, rồi nhanh chân rời khỏi, mang giày vào, rút tờ khăn giấy lau khô chân.

Tô Mặc Huy đang ở trạng thái muốn bắn tinh, Tô Mông lại đột nhiên rút ra, anh nghẹn đến mức cả gương mặt đều đỏ bừng, anh nhìn cô, cô nhìn anh nháy mắt khiêu khích, anh cười khổ, đúng là một cô nhóc không chịu chút thua thiệt nào, đành trách anh ban đầu không từ chối, anh chỉ còn cách vòng vào phòng vệ sinh lần hai, còn chột dạ cầm áo khoác che dưới thân.

Tô Mông thấy vậy đắc ý cười, bây giờ cô luôn là kiểu có thù sẽ báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.