Ở lớp bốn Tô Mông cũng nói y như thế, cùng một nội dung.
Đây cũng chính là nguyên nhân cô không muốn làm giáo viên, cứ lặp lại một kiến thức giống hệt nhau ngày qua ngày, vừa nhàm chán lại còn buồn tẻ.
Cũng may các học sinh mỗi người mỗi khác, nghĩ vậy, cô lại cười rộ lên.
Buổi tối, Tô Mông hẹn với Lưu Oánh cùng ra ngoài mua đồ tẩy trang, truy rằng cô cũng quen thuộc khu vực xung quanh, nhưng dù sao cũng là buổi tối, vẫn nên đi cùng bạn bè thì an tâm hơn.
Sau khi rửa mặt xong, trải qua một ngày dạy học mệt nhọc bôn ba, cô đã chẳng còn sức lực đi trêu chọc Tô Mặc Huy nữa rồi, huống hồ ngày mai còn phải dậy sớm vào tiết tự học, tạm thời buông tha cho anh tự do mấy đêm vậy.
Nghĩ đến Tô Mặc Huy ở vách bên cạnh, Tô Mông mỉm cười sa vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Mông tắt chuông báo thức, tinh thần phấn chấn xuống giường rửa mặt.
Ngồi luôn trong phòng học lớp bốn chờ bọn họ tập thể dục buổi sáng xong.
Lớp hai lại nằm ở tầng cao nhất, tha thứ cho người con gái lười phải bò thêm một tầng lầu như cô đi.
Tiết tự học buổi sáng chỉ xoay quanh lớp hai và lớp bốn, đốc thúc bọn họ học tập, nhưng thật ra cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa sức học tập của học sinh cũng không tệ, Tô Mông cũng rất vui vẻ.
Lúc sắp tan học, Tô Mông mua bữa sáng cho các giáo viên cũng đến dạy tiết tự học, dù sao cũng mới đến, hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế thì luôn không sai.
Các giáo viên cầm bữa sáng, đều sôi nổi nói lời cảm ơn, mặc kệ là lời thật lòng nhiều hay ít, Tô Mông cũng không để ý.
Ví như người đó trang điểm theo trào lưu gần đây, cả người mặc toàn hàng hiệu đang ngồi chỗ đó trên mặt là vẻ khinh thường nhìn cô, quay đầu một cái lại là một vẻ mặt khác.
Có điều, cô cũng không quan tâm cái nhìn của người ngoài, cô chỉ muốn làm trọn lễ nghĩa, không hơn.
Tô Mặc Huy đến trễ nhất, có lẽ trong lớp có chuyện gì vướng lại.
“Thầy Tô, bữa sáng có sủi cảo tôm, bánh bao gạch cua, bánh bao nhỏ, sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh rán hành, thầy muốn ăn cái gì?”
“A, đúng rồi, em còn có hoành thánh hỗn độn đó.”
Tô Mặc Huy đến gần, đạm mạc nói, “Không cần đâu, lát nữa tôi ra ngoài ăn.”
Hôm qua trải qua một đêm trằn trọc, tưởng rằng đã rất rõ ràng, chỉ cần mình và Tô Mông ít tiếp xúc lại, người không động thì lòng không động.
Tô Mông cũng không bị sự lãnh đạm của anh đánh bại, “Vậy thầy muốn ăn cái gì, em đưa thầy đi ăn nhé.”
Một giáo viên lão làng sau lưng Tô Mông cũng nói, “Tiểu Tô, hoành thánh hỗn độn mà cô tiểu Tô mua thật sự khá ngon cậu có thể nếm thử một chút.”
Chờ khi bà ấy phản ứng lại, thì cười nói, “Ái chà, hai người đều họ Tô, sau này kêu tiểu Tô, cũng không biết kêu ai nữa.”
Tô Mông cũng cười đáp, “Đúng vậy, thật là khéo, nói không chừng mấy trăm năm trước em và thầy Tô là người một nhà đấy.”
Mọi người đều cười, Tô Mặc Huy cũng nhận một phần, anh không lấy thì ngược lại có vẻ hơi ra vẻ, “Thế tôi cũng nếm thử hoành thánh hỗn độn mà cô Lưu đề cử vậy.”
Tô Mông thấy anh thỏa hiệp, nở nụ cười, “Vậy thầy ăn nhanh đi, bây giờ vẫn còn nóng đó.”
Lát sau, Lộ Viễn Hi đẩy cửa văn phòng đi vào.
“Cô Tô, em tới lấy sổ.”
Sáng nay Lộ Viễn Hi đã đưa sổ cho cô, nhắc cô viết tên người cần phải học thuộc.
Hiện giờ Tô Mông vẫn chưa quen mặt hết các học sinh, cũng chọn đại dựa trên danh sách, như vậy cũng tùy cơ ứng biến.
Sau khi đưa sổ cho cậu bạn nhỏ, Tô Mông đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, em chưa ăn bữa sáng nhỉ? Hôm nay cô mời các thầy cô ăn sáng, còn dư lại rất nhiều phần, em cầm đi ăn đi.”
Trong đầu Lộ Viễn Hi vang lên một câu nói, gần quan được ban lộc.
Tuy rằng cậu cũng muốn nhưng lại hơi xấu hổ, đành khách sáo trả lời không cần, Tô Mông lại nói không thích thì có thể đưa cho các bạn khác ăn, cậu đành phải nhận lấy bữa sáng rồi cảm ơn, “Cảm ơn cô.”
Lúc Lộ Viễn Hi xách bữa sáng trở về, đám bạn đang chờ cậu đều oán giận bất mãn, “Chúng tớ chờ cậu đi ăn cơm, cậu lại chạy đi mua cơm trước.”
Lộ Viễn Hi có loại ẩn ẩn vui sướng, bình tĩnh nói, “Cô Tô cho.” trong giọng nói mang theo chút khoe khoang khó phát hiện.
Triệu Hùng và Tào Dương cùng kêu rên, “Cô Tô quá bất công rồi, sao lại không mua cho chúng em.”
Thật ra cũng không phải là cố tình mua cho cậu, nhưng cậu không nói.
Tào Dương cợt nhả nói, “Người anh em, nhiều như vậy cậu ăn hết không? Chia cho chúng tớ một ít đi, xem như là trả công chúng tớ vất vả chờ cậu.”
Lộ Viễn Hi che lại, đây không phải là bữa sáng bình thường, nếu tự cậu mua thì thôi, nhưng đây là cô Tô đưa cho... Tuy rằng cô ấy nói có thể chia sẻ, nhưng lòng cậu cứ muốn độc chiếm, vì thế không chút lưu tình cự tuyệt, “Không cho đâu.”
Mặc cho hai người kia năn nỉ ỉ ôi, thái độ của cậu không buông lỏng chút nào, cuối cùng hai người đành ném xuống hai chữ “Keo kiệt” rồi bỏ đi.
Lộ Viễn Hi bắt đầu hưởng thụ bữa sáng, là bữa sáng ngon nhất cậu từng ăn, cũng là bữa ăn no nhất, bởi vì cậu ăn sạch hết rồi...
Lộ Viễn Hi lén ợ một cái, cả gương mặt và lỗ tai đều xấu hổ đỏ bừng, cũng may không có người phát hiện.
Buổi tối hôm thi tháng, tất nhiên là lớp hai không đạp đổ được lớp một, có điều điểm cao nhất 146 lại ở lớp Tô Mông, là Lộ Viễn Hi.
Thành tích của cậu từ trước đến nay vẫn luôn xuất sắc, là do chính thực lực của cậu, không liên quan đến Tô Mông, cô cũng không dám tranh công tự đại.
Tan học tiết tự học đã là 10 giờ rưỡi đêm, hiển nhiên Tô Mông cũng muốn nghỉ ngơi.
Tối hôm sau.
Cô ngâm cánh hoa tắm, mặc một chiếc váy dài màu đen, cầm giáo án và sách giáo khoa gõ cửa phòng Tô Mặc Huy.
Cửa phòng mở ra, Tô Mông cười đơn thuần vô hại, “Thầy Tô ơi, có câu em không biết nên giảng như thế nào, muốn xin thầy chỉ dạy một chút ạ.”
Tô Mông mặc áo khoác mỏng, bảo thủ không có chút tính công kích, lại đang hỏi vấn đề, Tô Mặc Huy cũng không đạo lý từ chối cô ngoài cửa.
“Vào đi.”
Tô Mông cười trong trẻo, chiếc hộp Pandora mở ra.
Tô Mặc Huy để Tô Mông ngồi xuống trước, dường như anh cũng vừa rửa mặt xong, lau tóc xong rồi mới trở lại, ngồi xuống cạnh bàn, “Câu gì đấy?”
Cô đưa ngón trỏ trắng nõn ra, chỉ vào nội dung trên giấy, “Định ngữ trong câu này em không biết nên giảng lại thế nào, thầy chỉ em được không ạ?”
Giọng của Tô Mông không mềm nhẹ như thường ngày, mà là mang theo vài phần mê hoặc, trong mềm dịu lại mang theo chút ma mị, vừa dịu dàng uyển chuyển lại quyến rũ đa tình.
Trong nháy mắt Tô Mặc Huy đã hối hận khi mời cô vào, nhưng nếu bây giờ anh đuổi cô đi, chẳng phải là rất kì cục à, vẫn là nên nói xong cho nhanh để cô đi thôi.
Đang nghĩ ngợi, Tô Mông kéo ghế ngồi gần sát bên anh, hương thơm khiến người ta say đắm truyền đến, Tô Mặc Huy có chút xao động, anh cố nhịn dời đi lực chú ý, “Sao ban ngày em không hỏi tôi?”
Giọng cô uất ức lại mang theo chút ăn vạ, “Chẳng là do em sợ làm phiền thầy sao, nhưng mà em tìm rất nhiều video trên mạng, đều cảm thấy không ai giảng tốt như thầy.”
Lời có cánh như vậy ai mà chẳng thích nghe, hơn nữa giọng điệu của cô không chút nào như đang giả bộ, làm người ta tin phục.
Đương nhiên Tô Mặc Huy cũng không hề hoài nghi, anh vốn chỉ thuận miệng hỏi, “Sau này không hiểu thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Mông dịu ngoan gật đầu.
Đang lúc Tô Mặc Huy giảng về khái niệm định ngữ, Tô Mông bỗng rụt rè cắt ngang, “Thầy ơi, em hơi nóng, em cởi áo khoác ra được không.”
Quả thật thời tiết bây giờ đang dần nóng lên, cô còn mặc áo khoác đương nhiên sẽ nóng, Tô Mặc Huy không nói gì gật gật đầu.
“Dạ, thầy.”
Tô Mặc Huy lơ đãng nhìn thoáng qua, hô hấp cứng lại.
Sau khi cởi áo khoác ra, cô chỉ còn lại chiếc váy dây đen, sắc đen đối lập, tôn lên khiến làn da trắng nõn của cô càng tinh tế, giống như quả trứng gà, căng mượt như thế, còn rất mịn màng.
Bả vai trắng mịn lộ ra ngoài, chiếc cổ thanh tú nõn nà, ngay xương quai xanh cũng hiện lên thật rõ ràng không nhìn sót cái gì.
Cắt ngang suy nghĩ của anh, Tô Mông mỉm cười nhắc nhở, “Thầy ơi, có thể giảng tiếp rồi.”
Tô Mặc Huy quét mắt nhìn nội dung vừa viết, lập tức sửa sang lại suy nghĩ cho tốt, rồi từ từ mở miệng.
Khi anh đưa ra ví dụ, đầu gối Tô Mông sẽ vô tình đụng vào chân anh, nhưng cũng không rời đi, mà như là chưa từng phát hiện, nghiêm túc nhập tâm nghe anh giảng.
Cảm nhận được cảm xúc mịn màng trơn mượt, Tô Mặc Huy thoáng ngừng lại.
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của mình ra cầm lấy bàn tay to lớn của anh để ở trên đùi anh, nhưng lại không cẩn thận để nó chạm vào đùi cô, anh nhanh tay rút lại.
“Thầy ơi, tay trái của thầy che lại rồi, em không chép được.” giọng của cô vô cùng nghiêm túc, Tô Mặc Huy rút tay lại nắm chặt rồi để trên đầu gối, chân trái cũng tách ra một khoảng cách với cô.
Đương lúc Tô Mặc Huy giảng cách dùng khác của định ngữ và quan hệ từ, Tô Mông bỗng e dè mở miệng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, e lệ ngượng ngùng, “Thầy ơi, thầy cho em mượn một cây bút được không?”
Tô Mặc Huy không nói nhiều, trực tiếp đưa cho cô.
Trong lòng Tô Mông ngập ngừng, tại sao anh lại không hỏi câu gì! Vở kịch cô dày công chuẩn bị cũng không diễn được, xem ra sau này chỉ có thể sắp xếp kịch một người thôi.
“Tôi nói xong rồi, em thấy thế nào? Trong đầu đã hiểu rõ logic rồi chứ?”
“Dạ dạ, nghe thầy nói xong nút thắt của em cũng mở được rồi, cảm ơn thầy, em về trước đây.”
Lúc Tô Mông đứng lên thì ngừng lại một chút, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ rực.
Rất nhanh Tô Mặc Huy cũng biết được nguyên nhân, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cây bút của Tô Mông lại rớt ra khỏi váy cô.
Tô Mông ôm sách che lại khuôn mặt đỏ bừng, bay nhanh đào tẩu, để lại một câu nhỏ như muỗi kêu, “Thầy ơi, mai gặp.”
Tô Mông đi rồi, Tô Mặc Huy chậm rãi cúi người nhặt lên cây bút bị Tô Mông bỏ quên, bên trên vẫn còn để lại chút hơi ấm, có thể tưởng tượng được quỹ đạo nó rơi xuống như thế nào.
Tô Mặc Huy để sát cây bút vào, ngửi ngửi, phảng phất như có thể ngửi thấy hương thơm thuộc về riêng Tô Mông, anh từ từ đưa tay xuống chạm vào, thả ra thứ cứng rắn của mình, tưởng tượng đây là đôi tay nhỏ của cô, khuôn mặt đỏ bừng ấy, cùng làn da mượt mà non mịn.
Nếu là cô, nếu là cô ấy...
Chỉ tưởng tượng thôi, gậy th*t cũng đã hưng phấn không chịu được.
Thật ra từ lúc cô cởi ra áo khoác, người anh em bên dưới đã có xu thế ngẩng đầu, hơn nữa cô lại gần sát bên anh, anh đã sớm tan rã quân lính.
Nghĩ về Tô Mông mà phun ra tinh trắng, khoái cảm ngắn ngủi đến từ tội ác vô tận, bàn tay tội lỗi của Tô Mặc Huy nắm chặt lại đập lên trên bàn trà.