Thượng Vị Câu Dẫn

Chương 25: Chương 25: Đồng phục play (H)




Cốc cốc cốc ~

“Tô Mông, em có ở nhà không?”

Tô Mặc Huy có hơi nghi hoặc, bình thường Tô Mông luôn chờ hết tiết tự học buổi tối cùng với anh, nhưng tại sao hôm nay đi dạo một vòng quanh các lớp cũng không thấy cô đâu, điện thoại thì không nghe mà nhắn WeChat cũng không trả lời, sẽ không xảy ra chuyện gì trong trường chứ?

Cốc cốc cốc ~

“Tô Mông.”

“Thầy ơi, em đây, thầy trực tiếp mở cửa vào đi.”

Tô Mặc Huy nhập mật mã rồi đi vào, “Sao lại không bật đèn?”

Đèn phòng khách mở lên, chiếu vào mi mắt chính là người thiếu nữ mặc áo trắng ngắn tay thắt nơ tinh xảo, chiếc váy đồng phục JK ngắn màu xanh tím, cột hai bím tóc đuôi ngựa, hai bên mép bàn trà là nến thơm nhè nhẹ, ánh sáng mờ nhạt đáp xuống khuôn mặt trắng nõn của cô càng thêm đỏ hồng, ôn nhu động lòng người.

Tô Mặc Huy nhìn mà có chút hoảng hốt, “Sao hôm nay em mặc cái này?”

Dáng vẻ Tô Mông vẫn thẹn thùng, “Thầy ơi, hôm nay thầy đến nhà em, em cảm thấy mặc đồng phục gặp thầy mới chính thức một chút.”

“Chúng ta có đồng phục như vậy khi nào?” Còn có chính thức cái gì? Tô Mặc Huy nghe cô nói xong lại càng thêm không rõ.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng không thể không nói váy đồng phục đơn thuần mặc lên trên người cô lại có loại gợi cảm không nói nên lời, chỉ cần vừa liếc mắt một cái đã máu nóng dâng trào.

“Thầy, đồng phục trường ta vẫn luôn như vậy mà, hôm nay đi học em đã làm sai nhiều bài tập rồi, còn phải phiền thầy tới đây một chuyến đúng là ngượng ngùng mà, đây là trái cây em chuẩn bị cho thầy, thầy nếm thử xem có ngọt hay không.”

Tô Mặc Huy bừng tỉnh, anh đã rõ ràng ý tứ của cô, hóa ra là đóng vai nhân vật, chẳng qua bọn họ cũng là quan hệ thầy trò, ngược lại cũng không tính là đóng vai, chỉ có thể xem như... Ôn lại? Nghĩ vậy, Tô Mặc Huy cũng có chút hứng thú.

“Trái cây để đó đi, em lấy đề làm sai ra cho tôi nhìn xem trước đã.”

Nhanh như vậy đã vào vai rồi? Phản ứng còn rất nhanh đó, Tô Mông thầm nghĩ.

Tất cả đàn ông đều không cách nào chống lại được chút tình thú trong cuộc yêu, vì vậy Tô Mặc Huy thoạt nhìn văn nhã đứng đắn hẳn cũng là như thế, kích thích nho nhỏ như thế này cô cũng thích, thật ra cô cũng không ngại cùng anh chơi đùa.

Đã diễn thì phải diễn cho trọn, quả thật Tô Mông cũng lấy ra bài thi làm sai tứ lung tung.

“Đề này chẳng phải thầy đã giảng rất nhiều lần rồi sao? Sao lại còn sai nữa.” Giọng điệu và vẻ mặt của Tô Mặc Huy đều rất nghiêm khắc, phảng phất như người bên cạnh dạy mãi mà không sửa, một học sinh đúng chuẩn gỗ mục không thể khắc.

Tô Mông cũng làm ra dáng vẻ cúi đầu hổ thẹn, “Thầy ơi, em xin lỗi...”

“Xin lỗi thì có lợi ích gì, thầy muốn trừng phạt em, vươn đầu lưỡi ra đi.”

Tô Mông nhìn anh dường như rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời hơi vươn đầu lưỡi ra.

Tô Mặc Huy đẩy mắt kính lên, “Đưa ra dài hơn nữa.” một bộ dáng bại hoại văn nhã.

Tô Mông không biết anh muốn chơi trò gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Tô Mặc Huy cúi đầu nhanh chuẩn ngậm lấy chiếc lưỡi của cô, liếm mút thật mạnh, Tô Mông cũng theo đó đáp lại anh, chiếc lưỡi linh hoạt của hai người khuấy đảo trong không trung, nước miếng không kịp nuốt xuống rơi tí tách trên sô pha.

Tay phải Tô Mặc Huy giữ lấy cái ót cô, đẩy lưỡi cô trở về bên trong, chiếc lưỡi to lớn của mình cũng thuận thế tiến vào, anh dùng đầu lưỡi thăm dò mỗi một chỗ, ngay cả hàm răng và khe hở cánh môi cũng không buông tha.

“Lần sau còn sai như vậy thì sẽ trừng phạt em như thế, có biết chưa?”

Tô Mông đỏ mặt gật đầu, lông mi cong cong khẽ run lên, có một loại cảm giác mềm mại dễ bắt nạt, Tô Mặc Huy không khống chế được buông xuống mưa hôn trên mặt cô, “Em đang câu dẫn thầy sao?”

“Em không có.” Giọng nói của Tô Mông mềm nhẹ lạ kì, ngược lại như thể muốn đón lấy trực tiếp câu dẫn anh.

“Không có thì em thắp nến làm gì? Còn nói là không phải câu dẫn thầy sao?” Giọng của anh bỗng thoáng nghiêm khắc, một tay nắm lấy cằm cô.

“Em... Em đang câu dẫn thầy ạ, em... Em thích thầy.” Thanh âm của cô run rẩy, tựa như muốn bật khóc.

Lúc này Tô Mặc Huy mới vừa lòng, xoa xoa gương mặt cô, “Cô bé ngoan.”

Anh bế cô ngồi lên đùi mình, tay phải vòng qua vuốt ve sau lưng cô, tay trái lại hoạt động trên bắp đùi mảnh khảnh, xúc cảm của tất chân tuy mềm mịn, nhưng vẫn không bằng làn da trắng nõn non mềm của cô.

Phần váy rất ngắn, sau khi ngồi xuống lại càng khó che khuất bắp đùi hơn, tay anh chui vào làn váy, vuốt ve tới cửa động, bàn tay anh rất lớn, phút chốc đã che kín toàn bộ âm hộ, rồi vuốt ve cọ xát bên trên, dường như đôi tay ấy mang theo lửa nóng, cháy lan ra tận đồng cỏ và mỗi một tấc da thịt trên người Tô Mông, bên hông cũng bị thứ cứng rắn chọc vào, cộm cộm khó chịu.

Thoáng cái Tô Mông muốn rời xa thứ thô nóng kia, nhưng lại bị anh kéo trở về, mạnh mẽ chống lại cô, “Tôi là thầy của em, em phải nghe lời tôi, không được phản kháng, có biết không?”

Tô Mặc Huy nói xong không đợi cô trả lời liền cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô lần nữa, cọ xát vòng quanh bên trên, rồi kéo mút đôi môi thật mạnh, dùng sức liếm hút chiếc lưỡi, như là muốn vắt kiệt thứ nước ngọt lành này, bàn tay to dưới thân lại đang cảm nhận được nước chảy ra qua lớp tất chân và quần lót, ngón tay trỏ của anh chen vào giữa chân cô nhanh chóng thọc vào, trong nháy mắt quần vớ liền rách ra một lỗ, anh sờ lên lỗ hổng đó xé ra một chút, chất lượng của tất chân sao có thể chịu được một kích này, nơi riêng tư đen huyền bí và quần lót ren phút chốc lộ ra ngoài.

Anh buông tha cái miệng nhỏ, để cô ở trên sô pha, rồi chen vào giữa hai chân, xé rách tất chân trên đùi, mỗi một tấc xé rách, anh liền hôn lên da thịt non mềm của cô, môi lưỡi anh vẫn luôn hoạt động chuyển đến chân nhỏ trắng nõn, bao bọc hết năm ngón chân múp míp, mút đến khi bên trên phủ đầy nước miếng mới bằng lòng buông bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.