Sáng sớm hôm sau Lý Nam đi đến phòng tổ chức thị ủy, hôm nay hắn đến báo danh mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn chỉnh tề, gương mặt tươi sáng,
thật sự rất có khí thế.
Tuy chỉ là điều động tạm thời thế nhưng đối với Lý Nam đây là một bắt
đầu mới, hắn cần phải dùng tư thái hoàn toàn mới để đón tiếp công tác
mới, cuộc sống mới.
Phòng tổ chức thị ủy nằm trong khu văn phòng của ủy ban nhân dân thành
phố, thế nên khi Lý Nam đi vào cổng ủy ban nhân dân thành phố thì bảo vệ dùng giọng nghiêm khắc hỏi công tác ở đơn vị nào, sau đó xem xét công
văn tạm thời điều động và giấy chứng minh, sau đó phất tay cho đi, nhưng thái độ đã tốt hơn lúc ban đầu. Có lẽ lúc đầu bảo vệ nghĩ rằng tiểu tử
trẻ tuổi xa lạ kia muốn trà trộn vào trong ủy ban nhân dân thành phố để
làm chuyện gì đó.
Lý Nam có chút khó chịu với thái độ của bảo vệ, nhưng hắn cũng biết đó
là chức trách của người ta, nếu như để cho người xa lạ không liên quan
tiến vào khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, chỉ sợ bảo vệ sẽ mất
việc.
Mặc dù mọi người đều gọi nơi này là ủy ban nhân dân thành phố, thế nhưng trong này thực tế là khu văn phòng của cả thị ủy và ủy ban nhân dân
thành phố, cơ cấu văn phòng của cấp ủy chính quyền đều nằm ở nơi này.
Khu văn phòng này có năm tòa nhà cao tầng, đánh số thứ tự từ trái đến
phải, tòa nhà số ba ở chính giữa là cao nhất với hơn mười tầng, những
tòa nhà còn lại ở hai bên thì thấp hơn một chút theo đúng thứ tự. Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy năm tòa nhà cao tầng này cùng tạo thành khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, giống như một bàn tay khổng lồ dựng
sừng sững trước mặt.
Trước mỗi tòa nhà có một bậc thang chín cấp, trước bậc thang là một mặt
cỏ, còn có một con đường bê tông, ngoài ra không gian chung quanh là đủ
mọi loại cây gỗ quý, cũng có nhiều loại cây ăn quả.
Trước đó Lý Nam có hỏi bảo vệ khá rõ ràng, phòng tổ chức thị ủy nằm ở tầng năm tòa nhà số một.
Lý Nam đứng trước bậc thang chín cấp ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng,
trong lòng hắn tràn đầy tin tưởng, nếu như con đường làm quan như đi lên một đỉnh núi cao, như vậy lúc này hắn đang ở dưới chân núi. Nhưng hắn
đã làm tốt công tác chuẩn bị, hắn tin tưởng sẽ có một ngày mình leo lên
đến đỉnh.
Chỉ cần lên đến đỉnh núi thì có thể từ trên cao nhìn xuống bên dưới.
Lý Nam hít một hơi thật sâu, sau đó vững bước tiến lên từng bậc thang.
Đi đến đầu bậc thang thì Lý Nam nhìn thấy một người quen, đó chính là Cam Cư Hoa.
Cam Cư Hoa lúc này đang định đi lên cầu thang, hắn giống như có cảm ứng, thế là quay đầu lại thấy gương mặt ôn hòa của Lý Nam. Hắn chợt sững
sốt, sau đó tỏ ra rất kinh ngạc:
- Lý Nam, cậu đến đây làm gì?
Lý Nam nghe giọng điệu của Cam Cư Hoa thì trong lòng có chút khó chịu,
chẳng lẽ đây là địa bàn của anh, tôi không thể đến sao? Nhưng sự kinh
ngạc của Cam Cư Hoa làm cho Lý Nam cảm thấy thích thú, hắn mỉm cười nói:
- Tôi được tạm thời điều động đến phòng tổ chức.
- Sao?
Cam Cư Hoa chợt tỏ ra kinh ngạc, hắn nằm mơ cũng không ngờ Lý Nam lại
đột nhiên được điều động tạm thời đến phòng tổ chức thị ủy, vì hắn cho
rằng người này sẽ phải ở lại cả đời trong phòng văn thư. Chỉ sau vài
tháng Lý Nam đã được điều động đến phòng tổ chức, tuy chỉ là tạm thời
điều động thế nhưng cũng không phải sau đó không được giữ lại. Lý Nam đã có bản lĩnh được tạm thời điều động, như vậy sẽ có biện pháp để có thể
được giữ lại, chỉ là không biết tiểu tử này làm sao mà được tạm thời
điều động như vậy, chẳng lẽ nhờ vào bài viết đạt giải nhất trước đó sao?
Cam Cư Hoa không biết trước đó Lý Nam có một bài viết làm bản tin tham
khảo cho thành phố Vũ Dương, hắn chỉ biết Lý Nam đạt giải nhất cuộc thi
viết do hai phòng tổ chức và phòng tuyên truyền liên hợp tổ chức. Điều
này làm cho Cam Cư Hoa cảm thấy rất ghen ghét, thế nhưng hắn cũng không
quá quan tâm, vì hắn cảm thấy người này đang công tác trong một đơn vị
kém cỏi là phòng văn thư, cho dù viết văn tốt cũng không được gì.
Bây giờ Lý Nam đột nhiên xuất hiện và tươi cười nói rằng được điều động
tạm thời đến phòng tổ chức thị ủy, điều này làm cho Cam Cư Hoa khó chịu
như ăn phải một con ruồi.
- Như vậy thì quá tốt, sau này chúng ta là chiến hữu cùng chiến đấu trong một chiến hào.
Cam Cư Hoa nhanh chóng nở nụ cười, mặc kệ hắn suy nghĩ thế nào thì vẫn phải biểu hiện cho tốt.
Lý Nam khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, sau này mong cậu quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
Những lời này là Lý Nam nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn đã chọn biện pháp đứng nhìn từ xa với Cam Cư Hoa, chỉ cần người này không chủ động trêu
chọc mình, bản thân mình cũng không quan tâm đến đối phương làm gì.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, Cam Cư Hoa nhiệt tình giới thiệu tình
huống trong phòng tổ chức cho Lý Nam. Bây giờ Cam Cư Hoa đang công tác ở khoa số một, khoảng thời gian qua liên tục theo sư phụ ra ngoài khảo
sát cán bộ, mặc dù có chút bận rộn thế nhưng cũng có nhiều hữu dụng.
Lý Nam cảm nhận được chút đắc ý trong lời nói của Cam Cư Hoa, hắn cũng
hiểu được tâm tính của Cam Cư Hoa vào lúc này. Bây giờ Cam Cư Hoa thấy
mình được tạm thời điều động đến phòng tổ chức thì tỏ ra ghen ghét, thế
nên mới cố gắng nói khoác như vậy, nhưng tất cả cũng không có vấn đề,
đường phía trước còn dài, Lý Nam có lòng tin vượt qua Cam Cư Hoa.
Khi đi đến tầng năm thì Cam Cư Hoa đưa Lý Nam vào trong khu văn phòng,
đi đến một người đàn ông trung niên đang ngồi bên chiếc bàn chếch phía
bên trái nói:
- Chủ nhiệm Ngô, đây là Lý Nam, là cán bộ tạm thời điều động đến phòng tổ chức, hôm nay cậu ấy đến báo danh.
Sau đó Cam Cư Hoa quay sang nói với Lý Nam:
- Lý Nam, đây là chủ nhiệm Ngô.
- Chào chủ nhiệm Ngô, tôi là Lý Nam, hôm nay tôi đến báo danh, đây là công văn tạm thời điều động.
Lý Nam nở nụ cười dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói, lại hai tay đưa công văn đến cho chủ nhiệm Ngô.
Chủ nhiệm Ngô khẽ mỉm cười giống như ánh sao lóe lên trên bầu trời bao
la, cơ thể giống như có thêm vài phần sức sống. Hắn tiếp nhận công văn,
nhìn qua một lượt rồi nói:
- Tiểu Lý, cậu được tạm thời điều động đến phòng tổ chức thế nhưng
phương diện nhân sự vẫn nằm ở phòng văn thư, chỉ là công tác trong
khoảng thời gian sắp tới sẽ được phòng tổ chức sắp xếp. Tôi cũng đã đọc
bài viết của cậu, thật sự rất tốt, hy vọng sau khi cậu đến phòng tổ chức công tác thì tiếp tục phát huy sở trường đặc biệt của mình. Cậu ngồi
nghỉ một lát đi, còn có hai người nữa sẽ đến, khi đó trưởng phòng Sử sẽ
nói chuyện với mọi người.
- Vâng, cám ơn chủ nhiệm Ngô.
Lý Nam khách khí nói. Trong văn phòng có năm người, ngoài chủ nhiệm Ngô
ngồi một mình một bàn, những người còn lại ngồi đối mặt với nhau trên
hai chiếc bàn xếp sát bên nhau.
Những người còn lại đang bận rộn công tác, cũng không chú ý đến Lý Nam.
Rõ ràng bầu không khí công tác nơi này khác hẳn với phòng văn thư, mọi người đều có vẻ rất bận rộn và trầm ổn.
Cam Cư Hoa nói với chủ nhiệm Ngô:
- Chủ nhiệm Ngô, không có việc gì thì tôi đi công tác đây.
Chủ nhiệm Ngô khoát tay áo cười nói:
- Tốt, cậu cứ đi đi.
Có thể thấy mối quan hệ giữa Cam Cư Hoa và chủ nhiệm Ngô này là khá tốt.
Cam Cư Hoa lại quay sang cười với Lý Nam:
- Lý Nam, giữa trưa cùng nhau ăn cơm chứ? Tôi mời cậu.