Thượng Vị

Chương 16: Chương 16: Đầu tư sớm.




Thật ra Lý Nam hiểu rõ đối đầu với người có bối cảnh thật sự không tốt, thế nhưng nếu như vậy mà tạm thời nhân nhượng vì toàn cục sẽ không phải là tính cách của hắn, đặc biệt đối với một người trước nay luôn cố ý đối phó với mình như Cao Hiển Quý, hắn tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.

Lý Nam là một người nội tâm quật cường, hắn cố gắng truy cầu sự hoàn mỹ, có nguyên tắc của riêng mình khi đối diện với người và sự việc bên ngoài, một khi hắn đã quyết định điều gì thì khó thể nào thay đổi được.

- Sau này hắn ta nếu như cố ý chơi xấu mình, mình cũng sẽ không ngồi yên, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Lý Nam thầm nghĩ như vậy.

- Anh cũng không cần phải lo lắng, bố của Chu Đồng cũng công tác trong ủy ban nhân dân thành phố Vũ Dương, nếu như thật sự không được thì có thể nhờ ông ấy hỗ trợ.

Giang Mộng Thu cũng nhìn ra sự lo lắng bất an của Lý Nam, thế là nở nụ cười an ủi.

- Ha ha, anh cũng không quá lo lắng.

Lý Nam dùng ngón tay vuốt mũi của Giang Mộng Thu rồi cười nói:

- Đối với anh thì Cao Hiển Quý chỉ là một tên điên khùng mà thôi, anh cũng mặc kệ hắn thích làm gì thì làm, thế nhưng cũng đừng lớn gan nhào về phía anh, nếu không anh sẽ đạp hắn thật mạnh, sẽ đá gãy chân chó của hắn.

- Đúng rồi, nên làm như vậy.

Giang Mộng Thu cười ha hả nói.

Hai người vui vẻ rời đi, sau đó nhanh chóng bỏ quên sự việc lần này.

Khi ngày tốt nghiệp gần đến gần cũng là ngày tàn của những cặp đôi yêu nhau, khi ngày này dần đến thì những cặp đôi yêu nhau hận không thể nào dính sát lấy nhau từng giây từng phút, thật sự không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Nhưng dù có quấn quýt bên nhau thế nào thì thời gian vẫn chậm rãi trôi qua, sẽ không vì ai mà dừng lại, cũng không vì ai mà trôi qua nhanh hơn.

Ngày hai mươi ba tháng sáu đại học Thiên Đô tổ chức lễ tốt nghiệp cho sinh viên, nhà trường có mời nhiều bậc phụ huynh đến tham gia, có nhiều giáo sư và phụ huynh lên đài chủ tịch phát biểu vài lời, sau đó chính là quá trình khen thưởng, trao bằng.

Những chiếc máy ảnh liên tục lóe sáng chụp cảnh sinh viên ném mũ cử nhân lên không trung, chính thức kết thúc bốn năm học trên ghế nhà trường.

Dựa theo yêu cầu của nhà trường, trước ngày hai mươi lăm tháng sáu thì sinh viên phải thực hiện các công tác trả phòng và rời đi.

Khi tiếng ca ly biệt vang lên, không ít sinh viên không kìm được nước mắt.

Vì có thêm chút không gian ở bên cạnh Giang Mộng Thu, đến đúng ngày hai mươi lăm Lý Nam mới quay về.

Lý Nam ôm chặt Giang Mộng Thu ở bến xe, hắn khẽ cúi đầu hôn lên trán nàng.

- Anh cần phải cố gắng lên.

Hốc mắt Giang Mộng Thu đầy nước, nàng nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.

- Yên tâm đi, anh sẽ đến Thiên Đô.

Lý Nam kiên định nói, trong lòng cực kỳ tự tin.

Vũ Dương là địa điểm đầu tiên Lý Nam tham chính, cũng không phải là giới hạn cuối cùng của hắn, hắn sẽ dùng Vũ Dương làm cơ sở, sau đó hắn sẽ rời khỏi Vũ Dương, đi về Thiên Đô, thậm chí trong lòng hắn còn có dã tâm lớn hơn, tương lai rộng lớn hơn.

Kế hoạch hiện tại của Lý Nam cần phải thực hiện theo từng bước, và thậm chí kế hoạch về tương lai tươi sáng hơn trong lòng cũng phải thực hiện theo từng bước.

Lý Nam lưu luyến cáo biệt Giang Mộng Thu, hắn lên xe khách quay về thành phố Vũ Dương.

Giang Mộng Thu đứng bên cạnh đường, gương mặt đẫm lệ, hai bàn tay liên tục vung vẫy từ biệt.

Khi đến bến xe thành phố Vũ Dương thì đã là sáu giờ chiều.

Anh trai Lý Thần của Lý Nam đặc biệt đi từ huyện Kiến Ân đến đón. Tuy hành lý của Lý Nam là không nhiều, chỉ có một ba lô và một rương hành lý, một mình hắn cũng dễ dàng đưa về nhà, nhưng Lý Thần trong điện thoại nói rằng đây là thời điểm bắt đầu cuộc sống mới của Lý Nam, thế nên nhất định phải đến đón.

Lý Thần lớn hơn Lý Nam mười tuổi, từ nhỏ Lý Nam đã rất thân thiết với anh trai, đặc biệt là năm mà bố thất bại trong quan trường rồi trở nên chán nản, Lý Thần càng nghiễm nhiên trở thành cột trụ trong nhà, học phí và tiền sinh hoạt của Lý Nam đều được lấy từ tiền lương làm công nhân của anh trai ở nhà máy chế biến đồ gỗ ở thị trấn.

- Thật sự rất nặng đấy, trong này là sách cả sao?

Lý Thần nhấc chiếc rương lên, cảm thấy khá nặng, thế là cười nói:

- Làm sinh viên cũng khổ, phải học nhiều thế này.

Lý Nam cười nói:

- Đó chỉ là một phần mà thôi, còn có nhiều loại sách không dùng đã được em bán đi rồi.

- Bán đi rồi sao? Thật sự đáng tiếc.

Lý Thần dùng giọng tiếc hận nói.

Khi còn bé thì thành tích học tập của Lý Thần cũng rất tốt, nhưng vì biến cố của bố làm cho điều kiện kinh tế gia đình rơi vào túng quẫn, hắn không thể không nghỉ học. Sau đó hắn đi theo học nghề mộc, một năm sau đúng lúc hắn mười bảy tuổi thì đi làm công ở nhà máy đồ gỗ trên thị trấn, tuy ban đầu thu nhập hơi kém nhưng cũng đủ trang trải khó khăn cho gia đình.

Tất cả chi phí của Lý Nam từ khi học tiểu học đến cấp hai, cấp ba và thậm chí là khi vào học đại học đều do một mình anh trai chèo chống.

Thật lòng thì Lý Nam quay lại thành phố Vũ Dương không phải chỉ là vì muốn rửa nổi oan của người bố đã mất, còn muốn cải thiện tình trạng gia đình, cố gắng sáng tạo điều kiện sống tốt đẹp hơn cho mẹ và anh trai của mình.

Từ thành phố Vũ Dương đến huyện Kiến Ân phải chạy xe hơn bốn mươi phút, khi hai anh em Lý Thần và Lý Nam về đến nhà thì mẹ đã nấu cơm sẵn sàng.

Phạm Tuệ Trân cảm thấy rất vui khi con trai đã tốt nghiệp đại học, năm nay còn thi đậu nhân viên nhà nước, tương lai rộng mở của con trai làm cho bà mẹ suốt đời ngậm đắng nuốt cay cảm thấy rất vui mừng, mỗi khi hàng xóm có hỏi thì bà luôn trả lời bằng giọng điệu cực kỳ tự hào.

Khi ăn cơm mọi người trong nhà nhắc đến công tác của Lý Nam, anh trai Lý Thần chợt hỏi:

- Bây giờ cậu đã tốt nghiệp, cậu sẽ đi báo danh công tác ở đơn vị nào/

Lý Nam nói:

- Em đã gọi điện thoại hỏi thăm, sáng ngày mùng sáu tháng bảy em sẽ trực tiếp đến tìm gặp trưởng khoa Vương thuộc phòng tổ chức thị ủy.

Mẹ Phạm Tuệ Trân dùng giọng ân cần hỏi thăm:

- Người ta có nói con được phân công đến đơn vị nào không?

Phạm Tuệ Trân nhớ đến sự việc nhờ Phạm Tuệ Minh hỗ trợ trước đó, bà không khỏi cảm thấy rất ngột ngạt, thế nên cực kỳ quan tâm đến phương diện phân phối công tác của Lý Nam.

Lý Nam lắc đầu nói:

- Bây giờ còn chưa biết được, trưởng khoa Vương nói còn phải chờ lãnh đạo phòng tổ chức họp bàn mới cho ra quyết định. Khoảng thời gian này thị ủy đang chuẩn bị tổ chức lễ chúc mừng ngày thành lập đảng, thế nên con nghĩ rằng phải đến đầu tháng bảy mới có kết quả. Con cũng đã để lại số điện thoại nhà mình, còn để lại số máy nhắn tin của con, bất cứ lúc nào có chuyện gì thì anh ấy sẽ thông báo.

Lý Nam cảm thấy thái độ của Vương Gia Dân với mình là không tệ, người này làm trưởng khoa trong phòng tổ chức thị ủy nhưng cũng không quá kiêu căng, điều này là khó có được. Đồng thời Lý Nam cảm thấy đây là một cơ hội tốt, điều này nói rõ mình có ấn tượng tốt với Vương Gia Dân, bản thân hắn nên chịu khó học hỏi Vương Gia Dân nhiều hơn, sẽ rất có lợi cho sự nghiệp của hắn sau này.

- Trưởng khoa Vương thật sự rất tốt với em thì phải.

Lý Thần nhìn Lý Nam rồi dùng giọng trịnh trọng nói:

- Vậy thì em nên đẩy mạnh tiếp xúc với người ta, chỉ cần bên trên có người thì mới có thể tranh thủ leo lên. Em cũng không cần chờ đến thời điểm báo danh mới đi tìm người, em có thể đến gặp anh ấy sớm hơn, đến gặp mặt có thể hỏi thăm tình huống, cũng có thể làm cho hai bên thân quen hơn. Khi em đi đến nhà người ta nhớ mua lấy một cây thuốc, bây giờ người ta còn chưa có thể giúp gì cho em, nhưng sau này thì lại không nhất định là như vậy, vì sau này mình sẽ luon có việc cần nhờ người hỗ trợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.