Sau khi nghe xong những lời tự thuật của Lý Nam thì Tiếu Đông Đông cực
kỳ phẫn nộ, nàng cũng là phụ nữ, tất nhiên rất đồng tình với Tôn Hiểu,
cũng càng thêm căm hận Lưu Hạ Minh.
Tiếu Đông Đông nói trong điện thoại: - Lý Nam, cậu đứng đó chờ một lát, chúng tôi đến ngay.
Lý Nam cúp điện thoại rồi nói với Tôn Hiểu: - Trưởng phòng Tiếu sẽ đến
đây ngay, chị không cần phải lo lắng, không ai có thể nhởn nhơ ngoài
vòng pháp luật được.
Lúc này ánh mắt Lưu Hạ Minh tràn đầy cừu hận, hắn nhìn chằm chằm vào Lý
Nam, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lý Nam xem như đã chết đi vô
số lần.
Nếu như không phải có Lý Nam, hôm nay Lưu Hạ Minh sẽ không rơi xuống kết cục này. Hắn từng nhiều lần cưỡng gian Tôn Hiểu, tuy Tôn Hiểu có giãy
dụa phản kháng nhưng không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng vẫn phải
yên lặng nuốt lệ thừa nhận tất cả. Trước đó khi Tôn Hiểu đến trường
trung học Thụ Đức công tác chưa được bao lâu, hắn lợi dụng một lần say
rượu đã cưỡng hiếp Tôn Hiểu. Sau đó hắn đồng ý đưa Tôn Hiểu đến công tác ở phòng tài vụ thanh nhàn, đồng thời cũng không quên uy hiếp nàng, nếu
như không nghe lời sẽ mất công việc đồng thời còn mất cả danh dự.
Tôn Hiểu bản thân mình là một cô gái yếu đuối, vừa bước chân ra xã hội
thì gặp phải sự việc như vậy, cũng không biết nên xử lý thế nào. Vì nàng không dám vạch trần bộ mặt thật của Lưu Hạ Minh, thế cho nên càng làm
cho Lưu Hạ Minh trở nên hung hăng kiêu ngạo, sau đó nhiều lần tìm cớ
cưỡng hiếp nàng.
Hoàng Vĩ Kiệt vì thích Tôn Hiểu thế nên triển khai thế tấn công theo
đuổi, nhưng nàng lại tỏ ra như gần như xa. Về sau Hoàng Vĩ Kiệt lơ đãng
phát hiện mối quan hệ không bình thường giữa Lưu Hạ Minh và Tôn Hiểu,
hắn tỏ ra cực kỳ tức giận, cực lực chủ trương báo cảnh sát đưa Lưu Hạ
Minh ra vòng công lý, thế nhưng Tôn Hiểu vì lo lắng cho bản thân mà
không đồng ý.
Lưu Hạ Minh bây giờ cảm thấy cực kỳ e ngại, đồng thời cũng cực kỳ căm
hận Lý Nam. Nếu như tên khốn này không xuất hiện thì Tôn Hiểu không thể
nào kiên quyết phản kháng như vậy, hắn định bụng đến tìm Tôn Hiểu để
phát tiết, sau đó tiếp tục uy hiếp, Tôn Hiểu sẽ chọn phương án nuốt giận vào trong lòng. Nhưng vì Lý Nam đột nhiên xuất hiện mà Tôn Hiểu càng có quyết tâm phản kháng, hơn nữa còn trực tiếp báo cảnh sát, xem ra người
phụ nữ này không cần thanh danh nữa rồi.
Ngay sau đó Tiếu Đông Đông, Hạ Hàm Công và cả Trương Ý chạy đến, khi
thấy bộ dạng chật vật của Lưu Hạ Minh, lại nghe Lý Nam lên tiếng giải
thích ngắn gọn, tất cả bọn họ đều tỏ ra cực kỳ tức giận.
Gương mặt Tiếu Đông Đông trở nên tái nhợt, nàng nói với Tôn Hiểu: - Cô
cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo cho cô.
Hai mắt Tôn Hiểu rưng rưng lệ, hai môi cắn chặt vào nhau muốn tóe máu.
Với tính cách của Tôn Hiểu thì nếu như không rơi vào bước đường cùng,
nàng sẽ không bao giờ bộc phát như thế. Cho đến nay nàng cố gắng tránh
né, nhưng hôm nay lại bị Lý Nam phát hiện ra, hơn nữa bản thân nàng cũng không thể chịu đựng thêm, thế nên mới bạo phát.
Hôm nay suy nghĩ trong đầu Tôn Hiểu không giống như trước, trong lòng
nàng cực kỳ căm hận Lưu Hạ Minh, hận không thể đá chết tên khốn nạn này, còn những phương diện khác nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Sự việc đã bộc lộ ra ngoài sáng, dù có nghĩ nhiều thêm cũng vô dụng.
Trương Ý ở bên cạnh cũng lên tiếng an ủi Tôn Hiểu, nói rằng trong huyện
nhất định sẽ coi trọng sự việc này, nhất định sẽ nghiêm trị.
Lưu Hạ Minh vẫn còn ngồi chồm hổm dưới đất, gương mặt cực kỳ âm trầm.
Lúc này mọi người đều đã nhận định Lưu Hạ Minh là một tên lưu manh, một
kẻ tội nhân, vì hắn đang ở trong phòng của Tôn Hiểu, hơn nữa quần còn
chưa kịp mặc lên người. Trước đó hắn cởi quần ra và bị Lý Nam đánh tan
việc tốt, thế là mới chỉ kịp mặc quần lót, quần dài chỉ kéo lên qua loa. Sau này bị Lý Nam đấm vào ngực, còn bị Tôn Hiểu giẫm đạp, thế cho nên
không còn đủ sức kéo quần lên.
Đồng thời trên mặt đất còn có chiếc váy của Tôn Hiểu bị xé rách, lúc này bản thân Tôn Hiểu còn đang quấn mình trong ga giường.
Trương Ý đi đến bên cạnh Lý Nam nói: - Tiểu Lý, hôm nay xem như làm phiền cậu...
Lý Nam nói: - Chủ tịch Trương, tôi cũng may mắn đến đúng lúc mà thôi.
Hoàng Vĩ Kiệt là bạn học cấp hai của tôi, khi tôi đến thăm thì tìm hiểu
được một vài tình huống, theo lời cậu ấy thì bị đâm cũng không phải là
ngoài ý muốn, mà có người cố ý như vậy. Tối qua cậu ấy hẹn Tôn Hiểu đi
ăn cơm, chính là muốn khuyên bảo Tôn Hiểu tố cáo Lưu Hạ Minh, thế là bị
hai tên côn đồ đến gây sự, sau đó cố ý đâm cậu ấy bị thương.
Trương Ý gật đầu nói: - Bây giờ sự việc này không còn đơn giản là giáo
viên không nhận được lương, phải yêu cầu ủy ban kỷ luật huyện ủy và cục
công an ra mặt mới được, tôi sẽ báo cáo cho bí thư Văn về sự việc này.
Trương Ý bàn bạc trao đổi vài câu với Tiếu Đông Đông và Hạ Hàm Công, sau đó dùng điện thoại đi động gọi cho bí thư huyện ủy Văn Quốc Quyền, sau
khi giới thiệu tình huống thì nói: - Bí thư Văn, tình huống của trường
trung học Thụ Đức rất nghiêm trọng, đã có thể cơ bản xác nhận Lưu Hạ
Minh vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, thế nên tôi đề nghị ủy ban kỷ luật
huyện ủy nhanh chóng tham gia điều tra rõ ràng sự việc ở trường trung
học Thụ Đức, cho ra một câu trả lời thỏa đáng với tất cả giáo viên nhà
trường.
Trương Ý cũng không báo cáo sự việc cho lãnh đạo trực tiếp là chủ tịch
Cẩu Ý Chí, hắn trực tiếp vượt cấp báo cáo cho bí thư huyện ủy, điều này
cho thấy hắn hoàn toàn không tin vào Cẩu Ý Chí.
Tất nhiên bí thư huyện ủy Văn Quốc Quyền cũng vui mừng khi thấy nội bộ
ủy ban nhân dân huyện có đấu đá như vậy, chỉ xuất hiện tình huống như
vậy thì một bí thư huyện ủy như hắn mới có thể nắm giữ đại cục của cả
huyện được.
Sau khi nghe xong báo cáo của Trương Ý thì Văn Quốc Quyền lên tiếng đồng ý, sau đó hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho ra chỉ thị với ủy ban kỷ
luật huyện ủy, đồng thời còn gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an
huyện Kiến Ân, ra lệnh yêu cầu cục công an phối hợp với ủy ban kỷ luật
huyện ủy nhanh chóng bắt giữ nhóm người Lưu Hạ Minh và điều tra cho rõ
ràng.
Sau khi Trương Ý nói chuyện điện thoại xong một lúc thì có hai viên cảnh sát chạy đến trường trung học Thụ Đức, tất nhiên Trương Ý tỏ ra cực kỳ
bất mãn, không khỏi lên tiếng phê bình. Mặc dù Trương Ý không quản lý
cục công an huyện, thế nhưng hắn đang có mặt tại hiện trường, còn có các vị lãnh đạo ban ngành trong thành phố, nhưng cảnh sát nhận được điện
thoại tố cáo lại đến quá muộn, đối mặt với tình huống này thì dù là ai
cũng tỏ ra rất tức giận.
Nhân viên điều tra của ủy ban kỷ luật huyện ủy nhanh chóng chạy đến
trường trung học Thụ Đức, sau khi hội họp với nhóm người Trương Ý thì
bắt đầu triển khai điều tra sự việc.
Tôn Hiểu cũng cực kỳ phối hợp, nàng tuy có tính cách nhu nhược thế nhưng cũng không phải kẻ ngốc, thế nên có lưu giữ lại những tài liệu quan
trọng của phòng tài vụ, lén giữ một vài căn cứ chính xác, đồng thời nàng còn có bảy đoạn băng ghi âm những lần Lưu Hạ Minh cưỡng hiếp mình.
Chỉ cần là những chứng cứ của riêng Tôn Hiểu thì Lưu Hạ Minh đã không thể thoát tội được.
Trương Ý thở dài một hơi nói: - Trưởng phòng Tiếu, trưởng phòng Hạ, công tác của chúng ta thật sự còn chưa được tốt, loại người cặn bã như Lưu
Hạ Minh cũng không phải chỉ sau một vài ngày thì trở nên như vậy, nhưng
trước đó nếu như sớm có dự phòng, bên trên quản lý chặt hơn thì sẽ tốt
hơn rất nhiều.
Lý Nam cũng là một trong những nhân chứng quan trọng, thế nên được cảnh
sát yêu cầu viết bản tường trình. Lý Nam không có chút lo lắng, hắn chỉ
cần nói ra sự thật là được.
Tiếu Đông Đông cũng yêu cầu Lý Nam thật sự cầu thị đối với quá trình
điều tra của cục công an huyện Kiến Ân, cũng tỏ ra cực kỳ thỏa mãn với
biểu hiện của Lý Nam lần này.
- Chúng ta làm công việc này phải có tinh thần trọng nghĩa, phải có dũng khí đấu tranh với kẻ ác, với cái xấu, điều này Lý Nam biểu hiện rất
tốt, sau này nên giữ vững tinh thần như vậy. Tiếu Đông Đông tiến hành
khen ngợi Lý Nam trước mặt mọi người, có lẽ vì bản thân nàng cũng đồng
tình với Tôn Hiểu và cực kỳ căm hận Lưu Hạ Minh, thế nên hảo cảm với Lý
Nam lại tăng tiến thêm vài phần.