Tám giờ sáng chủ nhiệm văn phòng Vương Chân Thuận đi đến, hôm qua hắn đã ngh nói có một sinh viên thông qua kỳ thi tuyển nhân viên nhà nước của
phòng tổ chức thị ủy đến báo danh công tác, hôm nay hắn đi làm xem Lý
Nam kia thế nào. Hắn xem xét kỹ tư liệu của Lý Nam, yêu cầu Lý Nam điền
vào hai tờ khai sơ yếu lý lịch, sau đó nhờ người tiến hành kiểm duyệt.
Sau khi nhờ người tiến hành kiểm duyệt thì xem như Lý Nam bắt đầu có
thân phận cán bộ, cũng không phải là cán bộ thật sự có chức vị. Trong
đất nước này thân phận của mỗi người có sự khác nhau rõ ràng, có rất
nhiều nông dân, nhiều công nhân, có rất nhiều cán bộ, thân phận này bình thường giống như không có tác dụng gì, thế nhưng về sau này lại cực kỳ
quan trọng. Ví dụ như phương diện điều động công tác, tiến hành thẩm tra lý lịch chính trị, bình luận chức danh, tính toán tuổi nghề, hưởng thụ
phúc lợi...Thì thân phận của cán bộ và công nhân có sự khác biệt rất
lớn.
Sau khi Lý Nam viết xong, chủ nhiệm Vương yêu cầu Lý Nam ngồi chờ trong
phòng làm việc một lát, hắn còn phải đi báo cáo lãnh đạo.
Trưởng phòng văn thư Trần Thiệu Bình năm nay bốn mươi sáu tuổi, mái tóc
vuốt keo đen bóng, chính là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy kiêm
nhiệm trưởng phòng văn thư. Thực tế thì phòng văn thư thị ủy Vũ Dương
chủ quản tất cả cơ cấu hành chính văn thư trong thành phố, phụ trách
tiếp nhận đón tiếp xử lý tất cả vấn đề của quần chúng có liên quan đến
các ban ngành trong thành phố, nằm dưới sự quản lý của cả thị ủy và ủy
ban nhân dân thành phố nhưng thị ủy quản lý là chính, thị ủy chủ quản
tất cả công tác của phòng văn thư.
Trần Thiệu Bình là một thành viên trong số rất đông cán bộ cấp cục ở
thành phố Vũ Dương, áp lực công tác của hắn là rất lớn. Dù sao thì xã
hội ngày càng phát triển thì mâu thuẫn bên trong ngày càng nhiều, mà đơn thư tố cáo của mọi người cũng có đủ loại, có người tố cáo đúng bản
chất, có người chỉ là cố tình gây sự, nhưng mặc kệ là có phải sự thật
hay không, một khi có vấn đề thì phòng văn thư phải xử lý. Bản thân
phòng văn thư lại không có quyền lựuc, chủ yếu làm công tác phối hợp
chuyển đạt và thông báo giám sát, công việc này đối mặt với nhiều sự bất mãn của dân chúng, thứ hai khi đối mặt với những đơn vị có liên quan
trong sự việc còn có khả năng ảnh hưởng đến quan hệ đôi bên, vì vậy công tác không tốt dễ đắc tội với người ta. Nhưng nếu như phòng văn thư
không xử lý vấn đề được quần chúng phản ánh, bọn họ sẽ không chịu bỏ
qua, trách nhiệm sẽ nằm lại trên đầu phòng văn thư.
Người ta thường nói phòng văn thư một không quyền hai không tiền ba nói
không tính, lãnh đạo thường coi trọng mọi việc ổn định nhưng tất cả các
ban ngành chức năng lại không chịu phối hợp.
Tất nhiên nói từ phương diện khác thì phòng văn thư chủ yếu phụ trách
công tác xử lý khiếu kiện tố cáo của nhân dân, không có xung đột lợi
hại, không có trách nhiệm tương quan, coi như làm một người hiền lành.
Trần Thiệu Bình là người có truy cầu trên con đường làm quan, dù sao thì hắn vẫn là một người còn trẻ khỏe, nếu như chỉ cần phát triển tốt, vẫn
còn nhiều không gian cầu tiến. Cho dù không gian cầu tiến có kém đi, hắn vẫn có khả năng tiến lên làm một vị lãnh đạo đơn vị ban ngành, hoặc có
thể là lãnh đạo quận huyện.
Điều kiện tiên quyết để thực hiện khát vọng chính là Trần Thiệu Bình
phải làm tốt công tác của phòng văn thư và để cho lãnh đạo thỏa mãn, tất nhiên yêu cầu của lãnh đạo đến phòng văn thư đầu tiên là nhận được ít
đơn thư tố cáo, hoặc nếu có sự việc gì phát sinh phải nhanh chóng xử lý
thích đáng.
Những thứ này mang đến khiêu chiến rất lớn cho công tác của Trần Thiệu Bình.
Khoảng thời gian trước vì có liên quan đến Cơ Kim Hội nên quần chúng rất bất mãn, điều này mang đến áp lực lớn cho Trần Thiệu Bình. Ngày hôm qua còn có người đến vây quanh cổng ủy ban nhân dân thành phố, như vậy ngày mai bọn họ có thể đến gây náo loạn ở cổng ủy ban nhân dân tỉnh, hoặc là có thể đến trung ương kêu oan cũng không biết được.
Nhưng xem xét từ những tình huống mà Trần Thiệu Bình biết được thì
chuyện này khó thể giải quyết thích đáng ngay được, dù sao cũng vì
phương án góp vốn kia có quá nhiều vấn đề thế nên trung ương mới ra
quyết định thủ tiêu, mà một quỹ đầu tư không minh bạch và bị tham ô quá
nhiều muốn trả lại cho người gửi tiền cũng không dễ dàng. Cũng không
phải chỉ một mình Trần Thiệu Bình tỏ ra căm tức, ngay cả lãnh đạo thị ủy cũng đang cực kỳ đau đầu với sự kiện này.
Lúc này chủ nhiệm Vương Chân Thuận gõ cửa đi vào, chủ nhiệm Vương cười nói:
- Thư ký trưởng, lần này phòng tổ chức thật sự là quá hào phóng, không
ngờ lại phân phối cho đơn vị chúng ta một sinh viên vừa mới thông qua
cuộc thi tuyển nhân viên nhà nước của thị ủy lần này.
Vương Chân Thuận nói như vậy một là có ý muốn báo cáo với Trần Thiệu
Bình, hai là muốn nghe tình huống của Lý Nam thông qua lãnh đạo.
Trần Thiệu Bình nói:
- Điều này có gì là kỳ quái? Sinh viên cũng cần phải rèn luyện. Lần này
phòng tổ chức thị ủy tổ chức thi tuyển nhân viên nhà nước sẽ chọn ra bảy người phân phối vào bảy đơn vị được quy định trước, phòng văn thư chúng ta cũng không nằm trong danh sách này, bây giờ Lý Nam lại được phân
phối đến đây, xem như làm phong phú đội ngũ cán bộ của phòng văn thư
chúng ta. Lý Nam này là sinh viên giỏi của trường đại học Thiên Đô, lại
là người có thành tích thi tốt nhất, chúng ta nên bồi dưỡng cho tốt,
trước hết để cậu ấy đến công tác rèn luyện một thời gian ở khoa số một.
Tuy Trần Thiệu Bình không nói quá rõ ràng nhưng Vương Chân Thuận lại
nghe rất rõ, Lý Nam có được thành tích thi tốt nhất nhưng lại bị phân
phối đến phòng văn thư, hơn nữa lần này phòng văn thư không có trong
danh sách các đơn vị ban ngành tiếp nhận nhân viên mới, điều này nói rõ
Lý Nam căn bản không có bối cảnh và quan hệ gì.
Chủ nhiệm văn phòng bình thường đều là thân tín của lãnh đạo, thế nên ở
bất kỳ sự việc gì đều phải bảo trì sự nhất trí với lãnh đạo.
- Tôi sẽ đi nói chuyện với trưởng phòng Tiếu.
Vương Chân Thuận nói. Phó phòng Tiếu Đông Đông là người được phân công
quản lý khoa số một, bây giờ sắp xếp một nhân viên mới cho khoa số một,
tất nhiên phải đi thông báo một tiếng.
Thực tế thì phương diện sắp xếp nhân viên mới như thế này bình thường
đều phải được thông qua hội nghị đảng ủy, nhưng Trần Thiệu Bình có uy
tín rất cao trong phòng văn thư, bình thường tỏ ra ít nói nhưng thực tế
lại nắm hết tất cả quyền lực trong tay.
Cho nên bây giờ có người đến phòng văn thư nhận công tác, Trần Thiệu
Bình chỉ cần nói một tiếng là sắp xếp ngay, sau đó chỉ cần nói một tiếng với các vị phó phòng còn lại là được.
Đồng thời Vương Chân Thuận không biết rằng tối qua Tiếu Đông Đông đã gọi điện thoại cho Trần Thiệu Bình nói về vấn đề phân phối của Lý Nam. Tiếu Đông Đông chủ động yêu cầu đưa Lý Nam đến khoa số một, tất nhiên nàng
cũng có nói ra những biểu hiện của Lý Nam trong ngày, cho rằng Lý Nam
này có tiềm lực, cần phải bồi dưỡng cho tốt.
Đối với một sự việc nhỏ nhặt thế này thì Trần Thiệu Bình cũng không muốn không nể mặt một vị phó phòng của mình, tất nhiên hắn sẽ đồng ý. Hơn
nữa đối với một người mới đến thì điều quan trọng nhất là làm quen công
tác trong đơn vị, đến khoa số một sẽ là rất thích hợp.
Vương Chân Thuận rời khỏi phòng làm việc của Trần Thiệu Bình, hắn trực
tiếp đến phòng làm việc của Tiếu Đông Đông, báo cáo vấn đề phân phối cho Lý Nam. Sau đó hắn quay lại phòng làm việc của mình nói với Lý Nam đang đọc "Tin tức văn thư":
- Tiểu Lý, lãnh đạo đã sắp xếp cậu đến công tác ở khoa số một, cậu đi theo tôi, tôi sẽ đưa cậu đi xuống bên dưới.
Lý Nam biết rõ khoa số một nằm dưới sự phân công quản lý của Tiếu Đông
Đông, thế nên hắn cũng hài lòng với sự sắp xếp này, ít nhất mình cũng để lại ấn tượng tốt cho phó phòng Tiếu, như vậy chỉ cần mình biểu hiện cho tốt, nhất định sẽ được phó phòng Tiếu chú ý nhiều hơn.
Lý Nam đi theo Vương Chân Thuận xuống lầu một, nơi đây chính là đại sảnh của phòng văn thư, khoa số một nằm ở phía bên trái, bên phải chính là
khoa số hai.
Khoa số một và khoa số hai chính là những nơi trực tiếp đối mặt với quần chúng của phòng văn thư, ngoài việc đi khuyên giải nhân dân quần chúng
tụ tập ở trước cổng văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh hoặc ở nơi công
cộng, bọn họ còn phải tiếp đón quần chúng đến phòng văn thư báo cáo vấn
đề.
Trong đại sảnh rất huyên náo, nhiều nhóm người tốp năm tốp ba đang đứng
trò chuyện trao đổi với nhau, có người tỏ ra cực kỳ căm phẫn, có người
bày ra gương mặt u sầu, có người xông lên hò hét với nhân viên công tác, cũng có người dùng giọng đau khổ kể ra sự việc của mình.
- Đây chính là hoàn cảnh công tác giai đoạn ban đầu của mình.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Nhưng đó chỉ là giai đoạn ban đầu mà thôi, mình không thể dừng lại mãi ở nơi này, mình cần phải nhanh chóng tìm được sân khấu mới.