Thượng Vị

Chương 19: Chương 19: Thích thu thập tiểu nhân.




Đột nhiên một tiếng két vang lên, một chiếc xe tải nhỏ dừng bên cạnh Lý Nam, cửa xe mở ra, một người đàn ông đầu trọc thò đầu ra cười nói:

- Ha ha, quả nhiên là cậu, tôi biết ngay mà, ngoài cậu ra thì ai lại có khí thế lả lơi như vậy?

- Này, sao lại là lả lơi? Cậu mới cười lả lơi.

Lý Nam cười mắng, hắn leo lên vị trí tay lái phụ không chút khách khí, ngay sau đó đã cảm nhận được bầu không khí mát mẻ.

Tuy tố chất cơ thể của Lý Nam rất tốt nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc sẽ chẳng muốn đi lại trên con đường nóng nực như vậy.

Tên lái xe đầu trọc là bạn học phổ thông của Lý Nam, tên là Trần Cung Hành, là bạn từ thuở nhỏ của Lý Nam. Hai người học chung cấp một, cấp hai và cấp ba, đã không ít lần cùng nhau trốn học, đánh nhau. Nhưng Lý Nam là người ham chơi nhưng học tập vẫn rất tốt, thi đại học rất thành công, được vào học tập ở đại học Thiên Đô. Trần Cung Hành thì học tập kém hơn, lại lười học, thế nên sau khi tốt nghiệp thì đi học làm đầu bếp, sau vài tháng cảm thấy không được tự do lại đi học lái xe, học xong thành lái xe chở hàng, cuộc sống khá nhàn nhã tự tại.

- Trước đó tôi có gặp dì, nghe nói cậu thi đậu nhân viên nhà nước thành phố Vũ Dương, nhưng cậu không thông báo một tiếng, thật sự làm tôi thất vọng.

Trần Cung Hành vừa lái xe vừa lớn tiếng nói, bộ dạng có chút thất vọng.

Lý Nam cười nói:

- Bây giờ không phải cậu đã biết rồi sao?

- Hừ, dù sao thì tôi cũng mặc kệ, sau này cậu trở thành quan, tôi sẽ đi theo cậu lăn lộn.

- Ha ha, tôi cũng muốn làm quan lớn, nhưng đó không phải thứ bản thân quyết định được.

Trần Cung Hành dùng một tay lái xe và tay còn lại thì vỗ lên vai Lý Nam:

- Tôi có lòng tin với cậu, cậu nên công tác cho tốt, sau này tôi nhờ cả vào cậu.

- Tôi mới nhờ vào cậu ấy.

Lý Nam tức giận nói.

Trần Cung Hành chợt cười ha hả, sau đó nhấn chân ga chạy đi như bay.

Khi đến dưới nhà Lý Nam thì Trần Cung Hành dừng xe, khi Lý Nam đi xuống thì Trần Cung Hành chợt vỗ đầu nói:

- À, thiếu chút nữa thì quên, tuần sau lớp chúng ta sẽ tụ hội, bọn họ nhờ tôi nói với cậu, cậu có đi không đấy?

- Tôi sao lại không đi cho được? Nhưng cũng không cần cậu phải nói, tôi sẽ tự mình đi.

Lý Nam tức giận nói, vài ngày tới cũng không có việc gì làm, đi tham gia họp mặt bạn bè có thể ôn lại chuyện cũ, biết đâu cũng có thêm vài mối quan hệ tốt. Dù sao thì mọi người cũng cùng học tập với nhau, vẫn có cảm tình, bây giờ liên hệ biết đâu sẽ có thu hoạch?

Ngày nay Lý Nam lúc nào cũng nghĩ đến phương diện mở rộng mối quan hệ của mình, như vậy đến khi làm việc gì cũng có thể nhận được sự trợ giúp, dù sao thì nhiều người nhiều mối quan hệ cũng sẽ dễ dàng hơn, có nhiều đường để đi hơn.

Hơn năm giờ Lý Nam nhận được tin nhắn của Cam Cư Hoa, thế là dùng điện thoại trong nhà gọi cho Cam Cư Hoa. Với điều kiện gia đình của Lý Nam hiện tại thì tất nhiên không thể mua được điện thoại di động, thế nên hắn tìm mua một chiếc điện thoại bàn để thuận tiện cho công việc của mình, số điện thoại bàn của tỉnh, cũng không cần phải thay đổi.

- Lý Nam, cậu đã về Vũ Dương chưa?

Cam Cư Hoa lên tiếng hỏi.

Lý Nam nói:

- Tôi về ngày hôm qua rồi, cậu đã về chưa?

- À, tôi đã về hơn một tuần rồi, ở trường cũng không có việc gì làm, không bằng về sớm thì thoải mái hơn.

- Đúng vậy.

- Cậu đã về rồi, thế thì khi nào chúng ta tụ hội một chút, thuận tiện cho tôi giới thiệu vài người bạn với cậu.

Cam Cư Hoa tỏ ra rất có thành ý:

- Sau này mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, nhiều bạn sẽ có nhiều đường.

Lý Nam nói:

- Tôi sẽ nhanh chóng trình diện thôi, khi đó chúng ta gặp lại. Vài ngày tới tôi ở nhà nghỉ ngơi một chút, đồng thời cũng phải đi gặp mặt bạn học cũ, sau này chúng ta sẽ gặp lại.

- Cái gì mà sau này chứ? Vài người bạn của tôi nghe nói về cậu, bọn họ đều muốn được gặp mặt cậu, khi đó chúng ta phải uống vài ly. Thế này đi, quyết định là thứ bảy nhé, khi đó tôi sẽ đến đón cậu.

Giọng điệu của Cam Cư Hoa rất kiên quyết, giống như muốn gặp mặt nhau trước khi báo danh công tác, hắn cũng không chờ Lý Nam lên tiếng từ chối mà quyết đoán nói:

- Cứ như vậy nhé, tôi cúp máy đây.

Lý Nam nắm chặt điện thoại với gương mặt cười khổ, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn hiểu vì sao Cam Cư Hoa lại tỏ ra nhiệt tình như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là Cam Cư Hoa quá nhiệt tình giống như hai người là bạn bè lâu năm, nhưng Lý Nam lại không muốn đắc tội với Cam Cư Hoa, nên không dám tỏ ra quá xa lạ.

- Được rồi, từ từ sẽ tiếp xúc nhiều hơn, sau đó Cam Cư Hoa cũng sẽ hiểu mình.

Lý Nam thầm nghĩ như vậy.

Mười giờ sáng thứ bảy Trần Cung Hành chạy xe tải nhỏ đến đón Lý Nam đi tham gia gặp mặt bạn học cũ. Trần Cung Hành sở dĩ bỏ nghề đầu bếp và chuyển sang làm tài xế xe chở hàng cũng vì muốn được tự do, muốn đi đưa hàng thì đi, lúc không thích sẽ không đi. Dù sao thì bố mẹ cũng không can thiệp, hắn cũng vui vẻ vì được tự do tự tại.

- Nghe nói người khởi xướng gặp mặt lần này chính là Tào Tiểu Mao. Cậu không biết đấy thôi, tiểu tử này bây giờ phát triển rất tốt, hắn có một xà lan hút cát, nghe nói lợi nhuận mỗi tháng cả chục ngàn đồng, khoảng thời gian trước tôi còn thấy cậu ấy chạy một chiếc xe hơi màu đỏ rất mới...

Trần Cung Hành vừa lái xe vừa dùng giọng khó chịu nói:

- Khi thấy bộ dạng nhà giàu mới nổi của nó, tôi đã không muốn đi, nhưng nghĩ lại thì thấy không đi lại tỏ ra là mình yếu thế, vậy không phải làm cho nó thêm khoa trương sao?

- Vậy là cậu kéo cả tôi đi sao?

Lý Nam híp mắt nói.

Trần Cung Hành cười ha hả:

- Hì hì, ai bảo cậu có khí thế hơn cả tôi, cậu đi là nể mặt hắn, khi đó đám hoa tươi hoa tàn sẽ đặt lực chú ý lên người của cậu, cũng đủ để hạ bệ uy phong của Tào Tiểu Mao.

Lý Nam trừng mắt tức giận nhìn Trần Cung Hành rồi cười nói:

- Xem ra cậu vẫn chưa quên được Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa vốn tên là Trương Tiểu Hoa, là bạn học phổ thông của hai người Trần Cung Hành và Lý Nam, thường ngày có bộ dạng một cô con gái cưng, khi đó Trần Cung Hành rất có cảm giác với cô gái này, nhiều lần nói với Lý Nam là sẽ theo đuổi nàng, vì thế trong thời gian nửa tháng liên tục viết thư tình gửi cho nàng, tất nhiên Lý Nam sẽ hỗ trợ Trần Cung Hành viết thư. Khi đó Trần Cung Hành cảm thấy sau khi trải qua cố gắng của mình thì Trương Tiểu Hoa có chút động tâm, vì theo lời hắn nói thì mỗi lần hai người gặp mặt nàng đều tỏ ra rất có tình cảm với hắn, rõ ràng đang chờ hắn tăng cường thế tấn công. Không ngờ khi Trần Cung Hành chuẩn bị phát động thế tấn công mạnh mẽ vào ngày sinh nhật của Trương Tiểu Hoa, bức thư tình hắn viết cho Trương Tiểu Hoa lại được đưa vào trong tay của giáo viên chủ nhiệm. Thế là giáo viên chủ nhiệm hung hăng phê bình Trần Cung Hành và Trương Tiểu Hoa trước lớp, còn yêu cầu bọn họ mời phụ huynh đến nói chuyện. Trần Cung Hành bị bố cho một trận đòn, còn Trương Tiểu Hoa vì việc này mà chuyển sang chú tâm vào học tập, thế là hai người mới có chút tình cảm lưu luyến ban đầu đã không còn gì. Sau này Trần Cung Hành mới biết tất cả là do Tào Tiểu Mao giở trò, bức thư tình của hắn được Trương Tiểu Hoa kẹp trong vở lại bị Tào Tiểu Mao phát hiện ra, thế là tiểu tử này lấy cắp bức thư, lại lặng lẽ đặt lên bàn của giáo viên chủ nhiệm. Cuối cùng Trần Cung Hành dùng gạch đập lên đầu của Tào Tiểu Mao, sau đó bị nhà trường xử phạt. Hai năm học sau đó hai người Trần Cung Hành và Tào Tiểu Mao không ít lần đánh nhau, xem như thù oán đã sâu.

- Đã là chuyện cũ rồi.

Gương mặt Trần Cung Hành trở nên đỏ hồng, cũng thề thốt phủ nhận mình không còn yêu thương gì Trương Tiểu Hoa:

- Tôi chỉ là không vừa mắt hắn mà thôi, mà cũng thật sự thích thu thập hắn, chẳng lẽ cậu không giúp đỡ sao?

- Tất nhiên tôi sẽ đứng về phía cậu, nhưng tôi thấy cậu cứ tranh đấu như vậy là không có ý nghĩa.

- Ha ha, tôi thích thu thập tiểu nhân, tôi thích nhổ nước miếng lên mặt hắn.

Trần Cung Hành hung hăng nói:

- Tôi thích đánh ngã hắn xuống đất, sau đó giẫm lên mặt hắn.

- Cậu đúng là...Biến thái...

Lý Nam thật sự không còn gì để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.