Bữa cơm này Lý Miêu ăn dị thường gian khổ, bên trong thân thể bị cắm một cây gậy thô to dựng thẳng, cứng rắn chống đỡ tao điểm, tiểu huyệt thậm chí đều có thể miêu tả ra hình dạng của dương cụ. Mỗi lần Lý Minh Nghĩa gắp thức ăn, côn thịt sẽ cắm sâu vào trong, chốc lát khiến Ly Miêu mềm nhũn toàn thân, đồ ăn trong miệng đều nếm không ra vị gì. Cậu vặn xoay cái mông Lý Minh Nghĩa liền nhẹ nhàng niết, ra hiệu cho cậu thành thật một chút. Trong tiểu huyệt mới vừa được Lý Minh Nghĩa tưới đầy tinh trùng theo khe hở bị chảy ra, âm mao đen đậm của hắn đều bị thấm ướt.
Chẳng mấy chốc, hai gò má của Lý Miêu ửng hồng, tay run run đến gắp thức ăn không còn thành thạo, chiếc đũa loạng choạng là, rơi đầy đồ ăn ra bàn.
“Ba ba...” Lý Miêu kéo dài giọng, sượt lên ngực Lý Minh Nghĩa, tiểu huyệt ngậm chặt dương cụ thô cứng, mềm mại kêu, “Con ăn không vô.”
Lý Minh Nghĩa nhìn bộ dáng của con trai xuân tình bộc phát, ung dung thong thả gắp rau đưa vào trong miệng cậu, côn thịt thuận thế nấc lên, “Ăn thêm một chút nữa không thôi lát lại đói bụng.”
Lý Miêu giận dữ nhìn Lý Minh Nghĩa, ba ba thật xấu xa, biết rõ cậu tại sao lại ăn không vô nhưng giả vờ không để ý. Thấy Lý Minh Nghĩa không dự định thỏa mãn cho mình, Lý Miêu quyết định tự lực cánh sinh. Cậu tự nhấc mông lên, khiến dương vật rút ra. Quy đầu vừa chạm tới miệng huyệt, đột nhiên eo bị Lý Minh Nghĩa nắm xuống làm cho dương cụ một lần đâm sâu tận bên trong.
“A!” Lý Miêu kinh hoảng thở gấp, Lý Minh Nghĩa vòng tay ôm cậu, giả vờ bất đắc dĩ nói, “Thực sự là hết cách rồi, bảo bối của ba ba thực sự là quá tham ăn.”
Tiếp đó hắn đè Lý Miêu ra, cột sống hơi thẳng, dương vật thô to trong tao huyệt chậm rãi trừu sáp.
“Ba ba... A...” Lý Miêu bị áp trên bàn cơm, trước mặt là cơm nước do ba ba khổ cực làm, phía sau lưng là thân thể cường tráng của ba ba, trong tiểu huyệt lại bị cắm vào dương cụ của ba ba, từ mắt đến cảm quan đều bị ba ba vây quanh, Lý Miêu hạnh phúc đến vòng eo khẽ run.
“Bảo bối không ăn cơm, là do vừa uống dâm thủy ô mai à?” Lý Minh Nghĩa phát tiết qua một lần, lần này muốn ôn nhu một chút, kéo dài thời gian, hắn không muốn thao cậu bắn nhanh quá, thế là một bên chậm rãi nghiền nát tiểu huyệt, một bên chậm rãi vuốt ve thân thể Lý Miêu.
“Mới, mới không phải vậy...” Lý Miêu phát giác động tác ôn nhu của Lý Minh Nghĩa, so với việc bị ba ba chơi mãnh liệt, thì như vậy ngược lại làm cho cậu cảm thấy được ba ba nâng niu, sủng ái hơn. Lý Miêu quay đầu nhìn về phía chén nước ô mai đặt ở một góc bàn, mặt đều đỏ.
“Vừa rồi tao động của bảo bối ăn rất vui vẻ mà, còn lưu không ít nước dâm đây này. Bảo bối ngoan, nói cho ba ba, là quả ô mai ăn ngon hay ăn côn thịt của ba ba ăn ngon?”
Lý Miêu đỏ mặt không lên tiếng. Lý Minh Nghĩa hung hăng nấc sâu vào huyệt tâm, trêu đến Lý Miêu kinh hãi không ngớt, “A! Ba ba người thật là hư...”
“Hả? Bảo bối không nói có đúng không? Xem ra thấy ô mai ăn ngon hơn rồi, vậy ba ba lại uy bảo bối ăn ô mai đi.” Nói xong hắn rút ra dương vật, Lý Miêu mau mau ngăn cản, xoay người lại ôm hắn, khẩn cầu, “Không muốn không muốn, thịt heo bổng của ba ba ăn ngon hơn! Dâm động thích ăn côn thịt của ba ba!”
Lý Minh Nghĩa nhìn nhi tử mắc cỡ đỏ cả mặt, cười ha ha, ôm lấy con trai, mạnh mẽ đánh chụt lên đôi má non nớt của cậu, đem chân cậu vòng trên eo của mình rồi ôm Lý Miêu trở về phòng.
Đem con trai đặt lên giường, Lý Minh Nghĩa nằm đè lên, đỡ dương vật nhắm ngay tiểu huyệt, phốc xuy một tiếng, lại toàn căn tiến vào. Tao huyệt bị mài ngứa cực kỳ, không nhịn được thúc giục, “Ba ba, nhanh lên một chút *** con đi!”
Côn thịt tiến vào liền bất động, Lý Minh Nghĩa cúi đầu nhìn bảo bối. Lý Miêu kế thừa tất cả đặc điểm nổi bật của hắn và Phương Du, khuôn mặt nhỏ cười tươi rói phấn nộn, môi hồng răng trắng, mi nhãn tuấn tú, cặp mắt vừa sáng vừa to tròn, giống hạt trân châu sáng rực trong đêm. Giờ khắc này trong đôi mắt xinh đẹp này đều chứa đầy hình dáng của hắn, bụng dưới của Lý Minh Nghĩa liền dâng lên một cổ khí nóng hừng hực, rất muốn đem nhi tử hung hăng thao khóc. Hắn không nhịn được cúi người xuống hôn lên mí mắt con trai, thấp giọng nói, “Bảo bối, ba ba thật sự yêu con.”
Lý Minh Nghĩa đã không nhớ được cảm giác lúc trước của bản thân đối với Phương Du là như thế nào, còn trẻ ái tình đều đến rất nhanh, không biết rằng có phải do thời niên thiếu một người soái khí một người xinh đẹp nhìn nhau thấy hợp mắt nên vụng trộm trái cấm, hay là giữa bọn họ có thật sự tồn tại tình yêu. Sau nhiều năm bên nhau cũng dần nhạt phai, đối với việc Phương Du ngoại tình, Lý Minh Nghĩa không chút nào khó chịu hay muốn cứu vãn.
Hắn từng cho rằng đời này liền cứ như vậy qua, chỉ cần bảo vệ tốt con trai bảo bối, đem cậu nuôi nấng trưởng thành, nhìn cậu kết hôn sinh con sau đó bản thân hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình. Nhưng khi phát hiện cảm xúc của bản thân đối với con trai thay đổi, hắn lại không muốn đem bảo bối giao cho người khác. Hắn không muốn nhi tử tại nơi mà hắn không nhìn thấy trải qua sướng vui đau buồn, càng không muốn, nhi tử cùng người khác có tiếp xúc thân thể.
Dục vọng chiếm hữu này từng khiến hắn cảm thấy sợ hãi, tâm hoảng ý loạn.
Nếu như không phải vô tình phát hiện con trai cũng có ý tứ với mình, thì hắn sẽ giả ngu như vậy suốt đời. Thế nhưng kể từ khi biết con trai bảo bối đối với hắn có dục vọng tình dục, mãnh hổ vốn ngủ say trong lòng mãnh liệt phóng ra ngoài. Hắn không quay đầu lại được nữa.
Trên giường Lý Miêu đều nghe Lý Minh Nghĩa nói yêu rất nhiều lần, thế nhưng sự trịnh trọng, chân thành giống ngày hôm nay khiến cậu không nhịn được ngớ người.
Môi Lý Minh Nghĩa nhẹ nhàng hôn mí mắt của cậu rồi lướt đến sống mũi thanh tú, tựa như chính mình đang hôn trân bảo vô giá mềm nhẹ mà trân trọng. Cuối cùng dời đến đôi môi thơm ngọt nhuyễn nhu, môi mỏng dán vào, khẽ cắn xuống, nghẹn giọng, “Ba ba muốn đem bảo bối nuốt vào trong bụng, như thế sẽ không cần lo lắng đề phòng sợ sệt bảo bối chỉ là nhất thời kích động, sau này không muốn ba ba, đến lúc đó ba ba nên làm sao bây giờ?”
Lý Miêu vội vàng lắc đầu nói, “Sẽ không có chuyện đó, con cả đời đều không rời khỏi ba ba, cũng không cho ba ba ly khai con!”
Lý Minh Nghĩa tham lam luồn đầu lưỡi vào miệng nhi tử, Lý Miêu phối hợp hé miệng, nụ hôn này ôn nhu mà trân trọng, sầu triền miên không ngớt. Lý Minh Nghĩa một bên hôn một bên chăm chú thưởng thức cảm giác tiểu huyệt của con trai đang cắn chặt côn thịt của hắn, cho dù bị thao rất lâu, nhưng dâm động này vẫn như cũ căng mịn cực kỳ.
“A...”
Trong phòng lại dần dần phát ra âm thanh của ái dục, dương cụ ôn nhu thao ra nước dâm bên trong tiểu huyệt, Lý Miêu cùng ba ba môi lưỡi quấn quýt, đã quen bị ba ba thao hung mãnh, bỗng nhiên cảm nhận được sự ôn nhu khi giao hợp, càng làm cho thể xác lẫn tinh thần của Lý Miêu đều thanh tỉnh lại, toàn thân bị động tác ôn nhu của Lý Minh Nghĩa trêu tức thoải mái lại thoải mái.
Phía trước của hắn đã phát tiết qua một lần, lần này thao đặc biệt kéo dài ôn nhu, quấn lấy Lý Miêu hơn một tiếng, cả đoạn thời gian hai phụ tử không ngừng hôn lưỡi, Lý Minh Nghĩa dùng sự dịu dàng để nghiền nát tao tâm của nhi tử, mãi đến tận lúc cảm thấy bản thân sắp bắn hắn mới đột nhiên tăng tốc độ trừu sáp vừa nhanh vừa sâu.
Lý Miêu rít gào lên ôm chặt lấy Lý Minh Nghĩa, cong lưng bắn ra, Lý Minh Nghĩa đặc biệt yêu thích xả vào bên trong của cậu, đặc biệt yêu thích tiểu huyệt con trai được rót đầy tinh trùng của hắn, như vậy mới có thể khiến hắn cảm nhận được nhi tử từ trong ra ngoài đều bị hắn chiếm trọn.
Xạ hết tinh cả hai nghỉ ngơi một lúc, không bao lâu, Lý Minh Nghĩa khôi phục thể lực trước tiên. Lần nữa ôm nhi tử *** đến tao động dầm dề nước.
Cả đêm này phụ tử bắn ba lần mới thỏa mãn ôm nhau ngủ.
Từ khi nghe ý nguyện của Lý Miêu, hắn không cần nhẫn nhịn nữa, Lý Minh Nghĩa nghênh đón mùa xuân của mình, vốn mỗi sáng đều phải tự xử, hiện tại dưỡng thành mỗi ngày đều cắm bên trong dâm huyệt của nhi tử, chơi xong mới đem nhi tử tẩy sạch sẽ, đêm đến lại chôn sâu côn thịt bên trong thân thể con trai mới ngủ ngon.