Năm đó Đường Quả Nhi vừa bốn tuổi, cây hòe trong tiểu
lâu đã bốn độ thăng trầm, mà Đường Đại đã sắp đến 30 tuổi.
Đứa bé bướng bỉnh, đi học trường tư thục ở Trường An,
nhiều lần bị mời phụ huynh. Đừng xem Đường Đại nở mày nở mặt ở ngoài, ở trong
trường học thường bị mấy cổ giả dạy bảo lại giống như con chó con, hơn nữa nàng
còn phải cười theo, khom người nói tiên sinh giáo huấn rất đúng.
Sau khi trở về tự nhiên là Đường Quả Nhi không có điểm
tâm để ăn, nàng thường thường cầm cái chổi đánh cho nó một hồi. Thế nhưng tác
dụng không lớn, nhiều nhất là ba ngày, vẫn như cũ bị mời đến trường, mặc cho
thầy giáo quở trách.
Ngày hôm đó thầy giáo căm hận, tỉ mỉ nghiên cứu, thế
là trên lớp học thầy giáo hỏi bài văn hôm qua: “Liêm Pha Lão Hĩ, câu sau?”
Đường Quả Nhi xoay người trả lời: “Uyển chuyển Nga Mi
năng kỷ thì?”
Thầy giáo cắn răng, lại ra đề: “Ngưỡng thiên đại tiếu
xuất môn khứ, câu sau!”
Đường Quả Nhi dè dặt: “Vô nhân tri thị lệ chi lai.”
Lão thầy giáo nổi trận lôi đình.
Ban đầu Đường Đại nghĩ đứa bé còn nhỏ, cũng không cần
gấp. Nàng nghĩ trẻ em bốn tuổi ở thế kỷ 21, tuy rằng không phải là thần đồng
chơi đàn dương cầm các loại, nhưng mà biết đọc biết viết chỉ sợ cũng không quá
1/1000.
Chỉ là ngày qua ngày, khi đứa con này càng thêm phá
phách, nàng mới đau đầu. Lúc này mới nhân cơ hội bắt nó ở trong sân quỳ gối,
học thuộc > , không thuộc không được ngủ.
Đường Quả Nhi trề môi, nhưng trước mặt Đường Đại nó
thực có mấy phần sợ hãi, liền cũng chỉ có thể quy củ quỳ trước án, thành thành
thật thật học bài. Cho đến giờ Tuất, Dụ Vương gia tới. Nó gần như là phán vị
cứu tinh tới rồi, bổ nhào tới ôm lấy bắp đùi ai đó: “Nghĩa phụ!!”
Thẩm Dụ mỉm cười nhìn nó: “Lại làm cái chuyện tốt gì
chọc giận mẫu thân con a?”
Đường Quả Nhi bụng đầy ủy khuất: “Thầy giáo lại cáo
trạng với mẫu thân! Nghĩa phụ, dựa vào cái gì câu sau của Ngưỡng thiên đại tiếu
xuất môn khứ, không phải là Vô nhân tri thị lệ chi lai a?”
Thẩm Dụ sờ sờ đầu của nó: “Được rồi, đã trễ, ngủ đi
thôi.”
Đường Quả Nhi như được đại xá, xoay người định đi vào
phòng ngủ. Đường Đại cũng không tiện bác bỏ mặt mũi Thẩm Dụ, chỉ khẽ quát nó
một tiếng: “Ngày mai lại tính sổ với con!”
Đường Quả Nhi thè lưỡi, nhanh chóng chạy biến.
Ngày 3 tháng 3, Đại Huỳnh xưa nay có phong tục thả
diều.
Trước đó một ngày Đường Quả Nhi tan học trở về liền
khóc ồn ào không dứt, kiên quyết làm ầm muốn Đường Đại làm diều cho nó. Đường
Đại tay chân vụng về đâu có biết làm diều cái gì? Nàng không thể làm gì khác
hơn là dỗ nó: “Tiểu tổ tông, mẹ sẽ đi ra phố, mua cho con một cái đẹp nhất,
được không?”
Đường Quả Nhi không nghe theo: “Hác Vân với Trâu Thành
diều đều là ba mẹ nó tự tay làm, rất là đẹp mà!”
Đường Đại nhéo mũi nó: “Mẫu thân mua con không nói ra,
bọn họ làm sao biết là không phải tự tay ba mẹ làm?! Con ngốc quá.”
Đường Quả Nhi vẫn khóc ầm ĩ: “Con muốn mẫu thân tự tay
làm diều, muốn mẫu thân tự làm!”
“Đệch!” Đường Đại chửi nhỏ một tiếng, nàng không lay
chuyển được nó liền đi ra phố tìm một ông cụ chuyên làm diều, cho một lượng bạc
đi học làm diều. Ông cụ rất nhiệt tình dạy nàng mười hai lượt, nhìn diều nàng
làm ra vẻ mặt xấu hổ nói: “Phu nhân, số bạc này, để lão trả lại cho phu nhân
nha?”
…=.=!
Đường Đại về đến nhà, rút kinh nghiệm xương máu ——
nàng không tin mình vậy mà làm không nổi một con diều! Vì vậy bổ một cây trúc,
làm diều hết nửa ngày. Nàng vội vàng trong nửa ngày đó rốt cục làm xong khung
diều, chỉ cần trét hồ dán giấy lên nữa thì Dụ vương đến, hắn ở bên cạnh nhìn
trộm một lát, rất không hiểu được: “Đại tử, trong viện nhà ngươi thiếu đền
lồng?”
Đường Đại cả giận, đợi đến khi Thẩm Dụ hiểu rõ ngọn
nguồn thì đã cười không thể ngừng lại, hắn dắt Đường Quả Nhi, lời nói mang theo
ý khiển trách: “Vì sao khó xử mẫu thân a, ngươi xem tay mẫu thân đều bị xước hết
cả! Nàng vụng về như thế, làm sao làm ra diều? Nếu như làm ra được, cũng có thể
bay lên sao?”
Đường Quả Nhi lại mím môi: “Bọn họ nói Quả Nhi là đứa
nhỏ không cha không mẹ mà mẫu thân nhặt được! Nhưng mà Quả Nhi rõ ràng có mẫu
thân, ba mẹ của Quả Nhi sẽ tự tay làm diều!”
Hai người đều trầm mặc, một lát sau, Thẩm Dụ cầm dao
nhỏ, đem cây trúc trên mặt đất róc ra, gọt nhỏ: “Nghĩa phụ làm cho Quả Nhi một
cái diều bay rất cao, thế nào?”
“Nghĩa phụ là giỏi nhất! Mẫu thân rất vụng về.”
“Nói rất hay! Ngày mai nghĩa phụ cùng con đi chơi
diều!”
“Nghĩa phụ người nói phải giữ lời nhé! Mẫu thân nói
nói dối con trẻ con sẽ bị chó sói ăn thịt!”
“Nghĩa phụ lúc nào mà nói không giữ lời?”
…
Hạ tuần tháng tư, Ngụy Thanh Sơn cùng Đường Đại ở Công
Khai Đình uống rượu. Nói đến việc Thọ vương phi sắp sanh, hỏi Đường Đại tặng lễ
vật gì, Đường Đại mới biết được Dụ vương sắp có con nối dõi.
Đợi đến khi Thọ vương phủ làm tiệc rượu đầy tháng cho
thế tử, nàng không mời cũng tự đi, lễ vật đơn giản là trân châu ngọc bích. Lúc
đó Thọ vương bế ấu tử bị chúng thần lấy tư thế chúng tinh củng nguyệt vây
quanh, mọi người đều tán thưởng thế tử mặt mày giống Thọ vương ra làm sao,
Đường Đại không biết, khó khăn lắm, trẻ con đầy tháng, mặt mày có thể hay không
nhìn ra giống với cha mình.
Nàng chỉ có thể thùy mị, hướng tổng quản Thọ vương phủ
trình lên danh mục quà tặng, lúc đó quan hệ của nàng và Thọ vương mọi người đều
biết, tổng quản Thọ vương phủ cũng không dám chậm trễ, liền mang nàng tới phòng
tiệc, tìm một chỗ sát mặt tiền mời nàng ngồi xuống.
Thẩm Dụ vẫn không nghĩ đến nàng cũng tới, hắn ôm đứa
con tròn tháng trong đám người giương mắt nhìn qua. Nàng nâng chén, hướng về
hắn thăm hỏi từ xa, mặt còn mỉm cười.
Thẩm Dụ cũng mỉm cười lại, hai người cũng không cần
trao đổi chuyện gì, chỉ có chúng thần tử văn nhân ở giữa hai người trong lúc đó
lần lượt kính rượu.
Nếu như nói phụ nữ quả nhiên như mã, Thẩm Dụ có thể
liền coi là Bá Nhạc. Hắn cả đời này duyệt qua vô số phụ nữ, nói không hết nợ
nần phong lưu, chỉ duy nhất người phụ nữ này, hắn chân thành đối đãi chín năm,
nàng vẫn như cũ chưa hề quyến hắn nửa phần.
Thật ra loại tình huống này, nếu hắn một đao đi xuống
tất sẽ sạch sẽ lưu loát, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không chọc hắn nổi
giận, khi cần chịu thua thì tuyệt đối không vươn thẳng cổ. Hắn cũng không thừa
nhận giữa mình với nàng là yêu, có thể chỉ là thời gian lâu đọ sức lẫn nhau. Mà
một đường đi tới này, lẫn lộn trì hoãn, thoáng một chốc, đã qua nhiều năm như
thế này.
Đang trầm ngâm, Thọ vương phi đi ra, tiếp nhận đứa con
trong tay hắn, nàng ta khi đó vừa tròn 20 tuổi, trâm cài tóc leng keng, tà váy
uốn lượn, dung mạo vẫn mang theo nét ngang bướng dị tộc, nhưng ngôn hành cử chỉ
đã thấm sự mềm mại đáng yêu của phụ nữ phía Nam, thản nhiên đứng bên người Thọ
vương, đúng là một đôi bích nhân trời đất tạo nên.
Có mấy ánh mắt linh hoạt lén nhìn Đường Đại, nàng vẫn
như trước nâng ly cùng văn nhân bên người thảo luận cười đùa, thần sắc như
thường.
Bản thảo ở Công Khai Đình ngày càng nhiều, Đường Đại
mướn rất nhiều biên tập nhưng vẫn bận rộn, nàng tính liên minh cùng Vạn Tượng
thư cục, chỉ là Vạn Tượng thư cục chủ công xuất bản, nàng chủ công đăng dài kỳ.
Biên tập công việc lại bận rộn cũng có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, kể từ đó, Vạn
Tượng thư cục cùng Công Khai Đình , có xu hướng hợp lại thành một.
Thẩm Dụ cũng không quản cái này, người là hắn ủy
quyền, hơn nữa việc này cũng không có gì xấu.
Cho đến giữa tháng sáu, người cầm quyền Đại Huỳnh cùng
xuyên không giả tái khởi phân tranh. Không phải Thái Bình Thiên Quốc ngóc đầu
trở lại, mà là một thế lực thần bí khác đã bí mật quật khởi. Có người nói đầu
lĩnh tên là Alsace, Đường Đại còn rất nghi ngờ —— tên này làm sao mà nghe quen
tai như vậy?
Sau cùng vừa nghe thấy danh hào của đối phương, nàng
nhận thức ra, hào của đối phương —— Vu yêu vương.
Đường Đại lật bàn —— Blizzard, ma thú nhà các ngươi
cũng xuyên qua!!
Alsace lời đồn lực phá hoại rất mạnh, Đường Đại cũng
sốt ruột, nhưng Thẩm Dụ lại không hoảng loạn. Hắn tinh tế dò xét lai lịch của
Alsace, cấp tốc phái rất nhiều văn thần thương nghị.
Ngày kế, dân gian bắt đầu truyền một ít lời đồn, nói
trên tay Alsace có thứ vũ khí tên là Sương chi ai thương, là thần khí thượng cổ
thần linh lưu lại, có tiên thiên thần chúc, có trượng này có thể được thiên hạ.
Lời đồn truyền ra, dân chúng cùng nghị luận, tục ngôn
nói ba người thành hổ, không ai có thể phân biệt thật giả.
Ngươi đoán ai sẽ tin tưởng truyền thuyết?
Xuyên không giả, bởi vì bản thân người xuyên không đã
là truyền thuyết.
Hạ tuần tháng bảy, Thái Bình Thiên Quốc buông tay cho
kế hoạch tiến quân vào Gia Hòa quan, liên tục chiến đấu ở Phù thành nơi đã bị
Alsace chiếm lĩnh. Alsace mặc dù dũng cảm, nhưng nhịn không được thái bình
thiên quốc người đông thế mạnh, bị đông đảo xuyên không giả chém chết. Trước
khi chết rên rỉ một hồi, chấn động Phù thành.
Thái Bình Thiên Quốc đoạt được Sương chi ai thương,
lập tức vì nguyên nhân tranh đoạt cây trượng này khởi lên nội loạn. Đang lúc
nội chiến thì bị Đại Huỳnh một lần mang quân bóp nghẹt, binh sĩ chết trận tám
chín phần mười, từ đó Thái Bình Thiên Quốc không gượng dậy nổi.
Về sau Đường Đại may mắn thấy được chuôi Sương chi ai
thương này, ngoại trừ tạo hình hoa mỹ bên ngoài, tuyệt không có chỗ nào đặc
biệt.
Nàng còn nghiên cứu một hồi, vốn là muốn lưu lại ở
tiểu lâu mấy ngày để tham quan học tập, Thẩm Dụ cự tuyệt: “Loại đồ vật này, lưu
ở chỗ nào cũng là tai họa, đây không phải là bản Vương keo kiệt, nếu thật sự
lưu lại chỗ ngươi, cái mạng nhỏ của ngươi chỉ sợ tối hôm nay sẽ mất.”
Đường Đại nửa tin nửa ngờ, cho đến ngày thứ hai truyền
ra tin tức quốc khố hoàng thành mất trộm, bảo vật Sương chi ai thương bị Tư
Không Minh thần trộm đánh cắp, nàng mới tin là thật.
Hoài bích kỳ tội, tội lớn vô cùng,
Hoài bích kỳ tội: mang ngọc mắc tội; người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
Mà thần trộm Tư Không Minh ngày thứ ba sau khi đánh
cắp bảo vật bị người ta vây giết, Sương chi ai thương tục truyền cũng rơi vào
Phong thành, sau cùng Phong thành bị cháy lớn, thành hủy nhân vong, mà Sương
chi ai thương vẫn tiếp tục lưu lạc trăn trở.
Triều đình cũng không có ý định tìm về, Thẩm Dụ đối
với thứ này rất thông suốt: “Được là may mắn, mất là số mệnh, để bảo vật tự tìm
chủ nhân có duyên đi.”
Mọi người đều tán thưởng Thọ vương cao thượng, duy
Đường Đại hoài nghi —— nếu thật sự Sương chi ai thương có giấu bí mật to
lớn, vì sao lúc Alsace bị các xuyên không giả chém chết, cũng không có nhờ nó
mà cứu được mạng a?
Đường Đại xem qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, nguồn
cơn tai họa không ngoài bí tịch có thể luyện thành thần công, thánh vật có thể
hiệu lệnh thiên hạ, thần binh lợi khí có thể thổi lông đoạn tóc, Sương chi ai
thương xuất thế hoành không, chỉ nghe thấy tên, không thấy bất luận xuất hiện
từ cái địa phương nào. Mà sau khi cái bảo bật này ra đời, người chân chính được
lợi là ai?
“Ta đệch!” Trước cổ án Đường Đại chửi nhỏ một tiếng,
nếu là bình thường có người nói cho nàng Vu yêu vương cũng là người xuyên không
đến, sợ rằng ngay cả cái đầu heo cũng không tin. Thế nhưng nàng hiện tại hết
lần này tới lần khác tin, còn giống như thằng ngu ôm cái chuôi Sương chi ai
thương này nghiên cứu một trận.
Nàng bi phẫn một hồi, rất nhanh liền cân bằng lại ——
cái kẻ lưu manh kia, cái kẻ lưu manh chưa bao giờ thiếu trí giả và cao thủ kia,
cái kẻ lưu manh to lớn đến mức làm cho triều đình đứng ngồi không yên kia, còn
đang làm cho mọi người vì cái thần khí này mà chém giết đổ máu. Còn có vô số
thế ngoại cao nhân cây trường thượng này chuyên dùng để mở cửa bảo tàng, bọn họ
nghĩ trong chuôi binh khí này cất giấu bảng đồ kho báu, nỗ lực đi tìm bảo vật.
Đường Đại cảm thấy chí ít mà nói mình còn hơn bọn họ,
mình cũng không tính là quá ngu. Nàng phải thừa nhận có một loại người dối trá,
có thể lừa gạt người trong thiên hạ.
Hay là căn bản không có Alsace gì, đây là một nhà tùy
cơ ứng biến, hắn một lời nói dối, tiêu trừ hậu hoạn Thái Bình Thiên Quốc, lại
ám hại không ít anh hùng giang hồ, mà sau cùng còn có thể hùng hồn khẳng khái,
dõng dạc nói để cho bảo vật tự tìm vị chủ nhân có duyên!
Đây đòi hỏi loại da mặt dày như thế nào a?