Các gia nhân đều mang gia sự, Dụ Vương gia cũng rất
nhàn, hắn vẫn như cũ hàng ngày đi đến Công Khai Đình xem bát quái, thỉnh thoảng
lại đi Di hồng viện thăm hỏi một tri kỷ hồng phấn nào đó, nhàn rỗi nữa thì lại
chạy đến Phù Vân tiểu trúc đùa giỡn Đường Đại ,Hà Hinh cùng Đồng Bình nhi, rốt
cục ngày hôm nay Đường Đại nhịn không được: “Dụ Vương gia, ngài không cần viết
tiểu truyện sao?”
Dụ vương nằm trên xích đu mộc đằng ngoài viện chợp
mắt. Đồng Bình nhi bên cạnh quạt mát cho hắn, nghe vậy hắn mở mắt ra: “Viết a,
tuy nhiên đó chỉ là việc nhỏ, làm thế nào có thể làm khó được Sắc Đại của Vạn
Tượng thư cục nha? Cho nên Sắc Đại, năm trăm mẫu ruộng tốt của bản Vương, nếu
mất ngươi phải bồi thường a!”
…=.=!
Đường Đại vì vậy giúp hắn viết tiểu truyện, tiểu truyện của người khác giống
như là báo cáo tường thuật văn học, có ghi chép giống như một loại tài liệu văn
hóa, lại có dạng giống điếu văn khoe khoang khoác lác. Cái này thật ra không
làm khó được Đường Đại, cái khác có thể nàng không được, thế nhưng nếu luận
tình tiết phát sinh, người khác dù sao cũng không am hiểu bằng tiểu thuyết gia
nàng a?!
>_
Cho nên ngày này, Đường Đại hướng về phía Hình Viễn
hỏi thăm tỉ mỉ kỹ càng về sự tích cuộc đời của Thọ vương gia, sau viết ra tiểu
truyện 2000 chữ, tiêu đề của nàng luôn hướng về chính đảng, lần này cũng không
ngoại lệ, tên của tiểu truyện này gọi là —— quân thần.
Bên trong ghi lại Thọ vương cùng Vương Thượng tay chân
tình thâm, từ nhỏ Thọ vương do Vương Thượng một tay nuôi lớn, ăn, mặc , đi , ở,
tất cả mọi thứ Vương Thượng đều cho hắn thứ tốt nhất. Dạy hắn biết chữ, dạy hắn
cưỡi ngựa bắn cung, dạy hắn ngâm thơ đối câu.
Lần đi săn nào đó, hắn ngã khỏi lưng ngựa, Vương
Thượng thúc ngựa chạy tới, ngựa còn chưa dừng liền nhảy xuống lưng ngựa ôm lấy
hắn.
Khi luyện tập thư pháp Thọ vương ham chơi, vẻ mặt dính
nước mực, Vương Thượng lấy ngón tay cái lau đi dấu mực bên môi hắn, tà mị liếm
đi nét mực tàn dư trên ngón tay.
Vương Thượng dạy Dụ vương đánh đàn, khi rảnh rang hắn
thường xuyên đàn khúc Phượng cầu hoàng, trước khi lớn Dụ vương thật không hiểu,
sau khi lớn lên Dụ vương càng không hiểu.
Từ trên xuống dưới, phảng phất khắp nơi đều không có
gian tình, lại dường như khắp nơi đều tràn ngập gian tình…
Từ trước cổ đại trong giới quý tộc cũng có thịnh hành
nam phong, Đại Huỳnh cũng không ngoại lệ. Tiểu truyện này vừa ra, bách tính đều
phun máu —— thật hay a, thảo nào Vương Thượng phong hắn là Thọ, vương a…
Cũng có người bừng tỉnh đại ngộ —— thảo nào Thọ vương
đến nay vẫn chưa lập chính phi a, thì ra là thế, thì ra là thế a…
Mọi người nhất trí nhận định —— Vương Thượng là công,
tà mị công a!!
Cho đến khi Dụ vương ở Công Khai Đình xem hết bát
quái, nhìn đến thiên tiểu truyện phiêu lưu mạo hiểm phấn hồng mộng ảo của mình,
lại nghe thấy các bát quái bổ não của dân chúng xung quanh, biết thuộc tính của
mình là loại thụ kỳ quái, hắn lảo đảo một cái vịn vai Hình Viễn…
Buổi trưa vừa qua khỏi, Dụ vương quang lâm Phù Vân
tiểu trúc, lúc đó Đường Đại đang ở thư phòng cùng Hà Hinh xử lý các bảng biểu
thu chi tài vụ các nơi truyền đến, hắn ôm Đường Đại đang ngồi cuối bàn, trực
tiếp đến phòng Đường Đại, thả lên trên giường, tập trung nhìn: “Bản Vương là
thụ?”
Đường Đại rốt cục minh bạch hắn tức giận cái gì, nàng
vẻ mặt vô tội: “Này… khụ khụ, đây là Vương gia miệng vàng lời ngọc, nói tùy
tiện tiểu dân viết như thế nào cũng được mà.”
Dụ vương đã bắt đầu tuột quần áo: “Bản vương cho ngươi
nhìn bản vương có đúng là thụ hay không…”
Đường Đại còn muốn biện bạch, hắn đã lột sạch Đường
Đại, cũng không cởi của mình nữa, chỉ dùng cái vật lộ ra ép lên người Đường
Đại, thắt lưng rất tận sức, ngoài miệng còn không nhàn rỗi: “Bản vương có đúng
là thụ hay không? Hử?”
Tô hợp hương trên người hắn lượn lờ ngay chóp mũi, nhè
nhang dồn dập, thanh tịnh mang theo sự cay đắng nhàn nhạt, Đường Đại tay nắm
chặt y phục bằng vật liệu quý giá của hắn, nàng vẫn còn nhàn rỗi mạnh miệng:
“Còn không có… a, không ai nói thụ,… cái kia không được… Vương gia ngài, ngài
lạm dụng hình… không thể như thế a?”
…=.=!
Buổi chiều cùng ngày, Dụ Vương gia liền tiến cung gặp
Vương Thượng, yêu cầu bỏ cũ thay mới tiểu truyện kia, hắn rất ủy khuất, khi
tiểu truyện giao cho hắn không xem, trực tiếp nộp lên hoàng huynh hắn việc này
luôn nghiêm túc hoàng huynh vậy mà lại dán lên như thế, đáng trách, đáng
trách!!
“Vì sao phải đổi?” Ngự thư phòng, Vương Thượng đang ở
trước án, cuốn sách trong tay lật đến phân nửa, thanh âm không nhanh không
chậm: “Trẫm thấy viết rất không tệ, nghĩ không ra những chuyện cũ năm xưa,
ngươi đều còn nhớ rõ.”
Dụ vương quỳ gối trong ngự thư phòng trên thảm thêu
rồng hồng sắc kim tuyến, chữ chữ khẩn thiết: “Thần đệ chỉ là nghĩ như vậy dán
tiểu truyện ra ngoài, sợ tổn hại đến uy nghiêm hoàng thất.”
Vương Thượng cong khóe môi: “Trẫm lại thấy rất tốt, cứ
như vậy đi.” Hắn cũng không gọi Dụ vương bình thân, đứng dậy liền muốn rời khỏi
ngự thư phòng, lúc gần đi lại đứng một hồi trước mặt Dụ vương đang quỳ gối, đột
nhiên hắn cúi người, lấy ngón cái nhẹ lau đi khóe môi Dụ vương, sau đó làm bộ
nhẹ mút ngón tay, cười tà mị.
Ngự thư phòng, cung nhân lôi đổ một loạt…
Vài ngày sau, Đại Huỳnh, Trường An thành, thi đấu PK
nhân khí giữa các quan viên hạ màn, Dụ Vương gia đứng thứ nhất với số phiếu cao
gấp đôi so với người hạng nhì, từ nay về sau tất cả mọi người không hề gọi hắn
là Dụ Vương gia, bọn họ càng thích gọi hắn là Thọ vương.
Tự hiểu trong lòng Vạn Thọ Chi Vương…
Đường Đại tự nhiên rất nhanh phát hiện một khối thị
trường, nàng cũng có tác phẩm tham gia thi đấu của Vạn Tượng thư cục, Vạn tượng
chí tôn mùa thu nhân khí PK đấu —— >
Nàng gác lại thông lệ đi đến Vạn Tượng thư cục, cùng
Hàn Phong, Thụy Từ bọn họ tụ tập, từng người cầm ra tác phẩm dự thi của mình.
Tiểu thuyết lần này của Hàn Phong là > , vẫn là phong
cách quen thuộc võ hiệp ngôn tình, nhìn ra hắn cũng một mực tiến bộ, Đường Đại
xem rất tập trung, sách rất hay có khả năng lôi cuốn người khác.
Hàn Phong hỏi Đường Đại ý nghĩa của quyển sách, nhưng
vẫn còn nghi hoặc: “Sách này… Nam nhân có thể đọc sao?”
Đường Đại cũng đã nghĩ qua rồi: “Chỉ nhắm vào nữ nhân
thôi, ta nghĩ chủng loại này hiện tại trên thị trường còn không có nhiều lắm.”
Hàn Phong cẩn thận lật xem tiếp, năm người để ý Thụy
Từ không có tác phẩm thi đấu, Đường Đại chọc nàng: “Còn không viết a?”
Nàng tươi cười dịu dàng: “Không Đại tử, ta qua hai
tháng nữa sẽ thành hôn, lần thi đấu này sẽ không tham gia, ta cho các ngươi
giương cờ trợ oai.”
“Gả? Gả cho ai?” Đường Đại đối với bát quái luôn có
hứng thú: “Thường ngày cũng không có nghe ngươi nhắc tới a.”
Thụy Từ thần sắc xấu hổ: “Phỉ gia thiếu gia, Phỉ Thiếu
Khanh.”
“Ai là Phỉ Thiếu Khanh?” Đường Đại rất quê mùa, vẫn là
Hồ Lang thay nàng giải thích: “Trạng nguyên Vĩnh Lạc năm thứ hai, Phỉ Thiếu
Khanh. Cha hắn là quan cư đặc tiến, tính ra cũng là một đại quan nhị phẩm trong
triều.”
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng vài người đều trầm mặc,
Thụy Từ gả cho người ta, chính là quan gia hiển hách như vậy, từ đó khẳng
định phải khắc thủ nữ đức, giúp chồng dạy con, không được như hiện nay thiên
kim tài nữ tự do.
Thiên hạ không có yến tiệc nào không tàn, tất cả cố
nhân cuối cùng cũng tan biến, cho dù là có thân mật thế nào đi nữa.
Ba ngày sau, Vạn Tượng thư cục thi đấu PK chí tôn bắt
đầu, Đường Đại liền quăng vào >.
Đó là thiên tiểu thuyết ngôn tình mang khuynh hướng BL
đầu tiên của Đại Huỳnh vương triều, thái độ của nàng bắt đầu nghiêm cẩn, dưới
những điển cố trích dẫn lại tỉ mỉ tra duyệt những điển cố đã từng kinh qua,
những điều ấy hẳn là đương nhiên. Ngôn ngữ lô- gich cũng nhiều lần cân nhắc,
lỗi ngôn ngữ, lỗi chính tả các loại đã khống chế.
Tại vô số tiểu thuyết khuynh hướng BL, bản> này nhanh chóng nổi lên, rất nhanh trọng chấn Đại Sắc
Yên Thanh đánh đâu thắng đó, vinh quang không gì cản nổi. > của Hàn Phong một đường truy đuổi, nhưng ưu thế đề tài, nhất thời
khó mà vượt qua.
Xem ra lúc này chưa biết ai sẽ thắng ai, ban đầu là âm
thầm phỏng đoán Vạn Tượng chí tôn không ai ngoài Hàn Đại, người vừa mới nổi.
Mặc kệ là tiểu thuyết mạng ở thế kỷ 21, hay là văn đàn
ở Công Khai Đình của Đại Huỳnh vương triều, chung quy đâu cũng tràn ngập khói
súng chiến tranh. Có người nói viết văn cùng buôn bán như nhau đều là tư duy,
như vậy những tranh giành u tối này có nghĩa là gì?
Có thể là tín nhiệm, tình bạn, thậm chí nhân phẩm.
Khi Đường Đại ra sách được nửa tháng, bất ngờ bị sao
chép. Có người phát hiện cấu tứ của > cùng một thiên
văn tên là > cực kỳ tương tự, thậm chí ba chương đầu
giống nhau như đúc.
Đây là văn của một tay viết tiểu thấu minh, đã từng
dán bản tại Công Khai Đình, nhưng rất nhanh chìm vào đáy biển. Có lẽ là chịu
không nổi đả kích, viết đến chương thứ ba thì tạm ngưng, không có chương mới.
Trải qua một bộ phận đọc giả yêu cầu, Công Khai Đình
tìm đọc tư liệu, xác thực có một thiên > như thế, ngày
gửi ra công văn so với Đường Đại sớm hơn hai ngày.
Miệng dân chúng là vàng, Đường Đại dựa bên ngoài tường
Công Khai Đình —— God, lão tử hình như rơi vào con đường đạo văn rồi…