Đường Đại đã có hơn tháng không có chương mới>, gấp đến độ Ngụy Thanh Sơn thiếu
chút nữa lấy nồi sạn xiên chết nàng. Sau lại Ngụy Thanh Sơn hối thúc bản thảo
rất nhiều lần, Đường Đại chỉ có thể tránh né Vạn Tượng thư cục, ở trước sự thúc
giục bản thảo bình tĩnh giả chết.
Không có biện pháp, nàng cũng muốn viết nhưng thật sự
là quá bận. Tay trái của nàng từ lần trước nhìn qua thì toàn bộ cũng được rồi,
kỳ thật bệnh căn không dứt, mỗi khi thời tiết thay đổi, liền đau đớn không chịu
nổi. Việc này nàng biết là chuyện gì đang xảy ra —— đại khái cũng không ngoài
là viêm khớp, phong thấp đau nhức các loại thôi.
Chỉ tiếc đột nhiên xuyên qua, phong thấp các loại chưa
từng bị, Đại Huỳnh không có cao da chó linh tinh gì đó, xem qua mấy người đại
phu đều kiến nghị chỉ có thể an dưỡng. Đường Đại dành cam chịu, nghĩ lại thấy
mình buôn bán có lời, chí ít còn đủ tay chân, nếu tên họ Giản kia chặt cánh tay
hoặc cái chân nào đó của nàng, vậy có thể xong đời.
Ngày hôm đó, Đường Đại cùng Hà Hinh vội vã huấn luyện
người mới.
Tới buổi chiều lên đèn, Dụ Vương quang lâm Phù Vân
tiểu trúc. Hắn tuy rằng bình thường cũng đến, nhưng buổi tối tới thì không
nhiều lắm. Khi đó một bàn 59 người hơn nữa còn có 7 họa sĩ Đường Đại mới mướn,
tổng cộng là 65 người đang ăn cơm chiều, bàn ăn trong nhà liều mạng hợp lại,
rốt cục không đủ để dùng.
Ôn quản gia liền chia người ra ngồi thanh ba bàn
lớn, ngoại trừ Đường Đại cùng Hà Hinh bên ngoài chủ vị, cũng không phân tôn ti
lớn nhỏ, tùy chỗ mà ngồi, náo nhiệt trên bàn cơm như vậy cũng là thú vui trên
đời.
Dụ Vương gia đến tất cả mọi người không có chuẩn bị,
trong nhà ăn mọi người soàn soạt quỳ xuống. Hắn thật ra không ngại, đến trên vị
trí Đường Đại ngồi xuống: “Tất cả đứng lên đi, tiếp tục ăn. A, Đại tử, bản
vương chưa có ăn cơm chiều.” =.=
Đường Đại ngồi bên phải hắn, nhìn Hà Hinh ra hiệu, Hà
Hinh gật đầu, liền ở bên trái hắn ngồi xuống. Mọi người mặc dù đều đứng dậy,
nhưng run run rẩy rẩy nào dám ăn. Đường Đại gọi đầu bếp “Tiểu Ngô, lấy cho
Vương gia chén đũa. Được rồi, đều quay lại bàn cơm đi.”
Có câu nói của nàng, mọi người cuối cùng ngồi lại trên
bàn ăn, chỉ là rất câu nệ, không người nào dám nói nửa câu.
“Ô, món đậu hủ này rất được…” Ở đây không có nhiều quy
củ, ngay cả người chia thức ăn cũng không có. Dụ vương tay gắp một khối đậu hủ
ma bà, thấy không tệ, gắp cho Đường Đại một miếng. Đường Đại cũng không đa lễ,
xuyên qua đã lâu, nàng vẫn như cũ sẽ không học theo quy củ của cổ nhân, chỉ
thấp giọng nói một tiếng: “Tạ ơn Vương gia.”
Dụ vương mỉm cười gắp một miếng cho Hà Hinh: “Ngươi
cũng nếm thử.”
Hà Hinh so với nàng trang trọng hơn một ít, đứng dậy
vén áo thi lễ, “Tạ ơn Vương gia ban thưởng.”
Dụ vương ha ha cười, nắm tay nàng ngồi xuống. Nhà ăn
ánh nến phiêu diêu, tia sáng sáng tối bất định. Nàng lén lén nhìn Đường Đại
nháy mắt, Đường Đại gắp một miếng thịt, lộ vẻ bất đắc dĩ gật đầu.
Bữa cơm này ăn rất không thoải mái, dù sao tuyệt đại
đa số người đều ăn không no, sau này Phác trưởng phòng hình dung, hắn nói mỗi
lần gắp đũa đều giống như đang ăn bữa tối cuối cùng. =.=
Cơm xong, tạp dịch nhà bếp vội vàng dọn dẹp, Dụ vương
ra lệnh một tiếng, các gia nhân đều tự tản ra, còn lại Đường Đại cùng Hà Hinh
hầu vị khách quý này. Dụ Vương gia một tay nắm Đường Đại, một tay nắm Hà Hinh,
đi đến phòng Đường Đại, ra lệnh Ôn tổng quản chuẩn bị rượu, cùng hai người
uống.
Gian phòng Đường Đại bày trí đơn giản, một giường, một
bàn, một án, có gia nhân đi vào đổi nến. Đường Đại, Hà Hinh như trước ở hai bên
Dụ vương ngồi xuống. Mỹ nhân hai bên, hơi có chút ý nghĩa như tề nhân chi phúc.
Tề nhân chi phúc: http://baike.baidu.com/view/129.htm một nhà có một thê một thiếp là tổ hợp mỹ mãn gọi là tề nhân chi phúc.
“Đại tử, người mới các ngươi huấn luyện thế nào rồi?”
Dụ vương một tay nắm Hà Hinh mềm mại, một tay nhẹ ôm hoa mẫu đơn chỗ thắt lưng
tơ của Đường Đại.
Đường Đại chẳng phải không biết ý hắn không ở trong
lời, thế nhưng tất cả đều biết, lại há có thể làm gì hắn?
“Không có gì khác biệt.” Nàng vô ý nói chuyện: “Khoảng
chừng trung tuần tháng sau có thể phân công xuống phía dưới.”
“Vậy là tốt rồi, lại đây, cùng hầu bản Vương uống một
chén.” Dường như cũng nhìn ra Đường Đại ý chí rã rời, hắn tự mình đứng dậy, đem
rót đầy chén nhỏ trước mặt hai người. Hà Hinh bưng ly đứng dậy, Đường Đại ngồi
nửa ngày bất động. Hà Hinh giả vờ dìu Vương gia nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của
nàng, nàng cuối cùng bưng ly, miễn cưỡng uống một chút.
Kế tiếp trong bữa tiệc, nàng vẫn trầm mặc, Dụ vương
uống cũng không thú vị, tiệc đến giờ hợi một khắc, hắn liền mượn việc rời khỏi
Phù Vân tiểu trúc .
Trong phòng chỉ còn có Hà, Đường hai người. Hà Hinh
lệnh cho gia nhân dọn tàn tiệc, trên mặt nàng như trước mang theo ý cười, cùng
ánh nến tôn lên gương mặt trơn bóng như ngọc: “ Ta nghĩ ngươi sẽ mượn sự tình
lần này, cùng hắn mở lời đem lợi nhuận phân bốn sáu.”
Đường Đại như trước canh cánh trong lòng: “Ta đương
nhiên muốn nói chia bốn sáu, nhưng nếu như cùng ngươi ngủ để nói chuyện này,
vậy chẳng khác gì bán mình!”
Hà Hinh trước án ngồi xuống, làn váy bạch sắc tản ra,
hoa mỹ tươi đẹp: “Tục ngữ có câu, không sợ tặc thâu, chỉ sợ tặc nhớ. Tránh được
mùng 1 tránh được khỏi 15 sao ?” Nàng ánh mắt nhìn Đường Đại, khóe môi
câu ra một tia cười, rất là tự giễu: “Hắn cuối cùng vẫn còn cố kỵ suy nghĩ của
ngươi, lần này bất quá chỉ là cho ngươi thời gian giảm xóc một chút, chuẩn bị
tâm lý mà thôi.”
Đường Đại không nói gì, nàng làm sao mà không rõ ý tứ
trong đó, hắn hai người đều muốn, chỉ là sớm muộn thôi. Kỳ thực hắn muốn ngạnh,
ai có thể ngăn cản hắn?
Đây là xu thế bi ai của kẻ yếu.
“Chuẩn bị tâm lý!” Đường Đại chộp nén nghiên mực trên
án, nghiên mực rơi xuống đường mòn đá vụn phát ra âm hưởng rất lớn: “Hắn cho dù
có một nghìn một vạn người phụ nữ, đều chỉ là cái mông! Ta chỉ là… ta chỉ là…”
“Ngươi chỉ là thấy, cái đó và việc thả ta ở trong tù,
không có gì khác nhau.” Hà Hinh đứng dậy, giơ cánh tay ấn trên vai nàng: “Nhưng
mà Đại tử, như vầy đã tốt nhiều lắm, thực sự. Với ta mà nói, ngủ với hắn hay
không, đã không có gì khác nhau. Hơn nữa Đại tử, ta theo hắn đối với chúng ta
mới có lợi, hắn là một cái cây cao, gần như là dưới một người trên vạn người.
Nếu như có cây cao che chở, ngày sau không ai dám đánh động ý kiến của chúng
ta.” Cả người Hà Hinh phủ tại đầu vai nàng, ý cười thấm vào trong giọng nói,
chỉ là thần sắc thê lương: “Tiếp theo… Ta sẽ cùng hắn đề ra, đem lợi nhuận chia
bốn sáu nha.”
Đường Đại nắm tay nàng, mặc nàng phủ trên vai. Hai
người đều không nhắc lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt.
Bóng đêm dần dần dày đặc, ánh trăng chiếu đầy sân.
Quả nhiên đêm ngày kế, Dụ Vương gia lần thứ hai quang
lâm Phù Vân tiểu trúc .
Để tránh xấu hổ, Đường Đại cáo ốm không ra. Hà Hinh
một mình cùng hắn trong vườn vòng vo, sau đó cùng hắn vào phòng uống rượu.
Đường Đại tự nhiên là không có bệnh, nàng vẫn đứng
giữa đình ba góc ở ao sen. Hoàng hôn bao phủ sen hồng trong ao, lá sen xanh dày
đặc cũng chỉ còn lại cái bóng màu đen. Gió mang theo hơi ẩm thổi qua tay áo,
Đường Đại đột nhiên nổi hứng làm thơ, nàng dĩ nhiên không viết ra được thơ, chỉ
là đột nhiên nhớ tới câu kia, nhật mộ hương quan hà xử thị?
Nàng còn nhớ rõ trong sách giáo khoa sơ trung tranh
minh họa của Thủy Mặc Yên Thanh, chỉ là khi nàng hiểu được tâm tình đó, đã cách
một thế hệ.
Có tiếng bước chân vang lên ngoài đình, Đường Đại quay
đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một bóng đen cao gầy, là Hình Viễn.
“Thế nào, ngươi hôm nay không cần canh cửa sao?” Nàng
không chút che dấu nói lời châm biếm cay nghiệt, Hình Viễn không có như nàng dự
liệu nổi giận, thanh âm hắn vẫn như cũ lạnh tĩnh: “Ngươi dám nói những điều này
không trong dự tính của ngươi sao? Ngươi cho nàng lộng lẫy xuất hiện trước mặt
người khác, thì sớm nên nghĩ đến ngày hôm nay. Hiện tại ở chỗ này lừa mình dối
người, giả dạng đồng bệnh tương liên cái gì!!”
Trong lời nói của hắn rõ ràng tức giận, tay ấn ở bên hông,
thử vài lần, cuối cùng không có rút ra trường kiếm. Đường Đại cũng không sợ
hắn, hắn làm thị vệ lâu lắm, ngay cả ẩn nhẫn cũng thành thói quen, cho nên nàng
có lá gan, cười lạnh tiếp tục chọc giận hắn: “Làm sao, không có chủ tử ngươi
phân phó, ngươi cũng không dám cắn người sao?”
Hình Viễn rốt cục rút kiếm đi ra, khí lạnh gác ở trên
cổ, Đường Đại có thể cảm thấy thân kiếm hàn ý đến tận xương. Nhưng một người
phi thân lại, là cái hàng nhái “Diệp Độc Thành,” hắn đẩy ra trường kiếm của
Hình Viễn “Đầu nhi, không được giận, không được giận a Đầu nhi.”
Vừa nói, vừa đem Đường Đại che ở phía sau: “ Chủ tử
kêu ngươi kìa Đầu nhi, nhanh đi nhanh đi.”
Hình Viễn mặt lạnh thu lại kiếm, Đường Đại đứng sau
lưng Diệp Độc Thành thanh âm của nàng rất thấp, nhưng bên trong vẫn mang theo ý
cười: “Đúng, đều là trong dự định của ta. Thế nhưng trừ lần đó ra, ta còn có
biện pháp khác sao? Ngươi dạy ta, còn có biện pháp khác sao?”
Hình Viễn bị kiềm hãm, bước nhanh rời đi, không có
quay đầu lại.
Diệp Độc Thành quay người nhìn cái cổ Đường Đại : “May
là chỉ trầy da một chút…” Bọn họ bên người đều mang theo thuốc, hắn thoa một
chút lên chỗ bị rách da của Đường Đại: “Chọc Đầu nhi của chúng ta làm chi a,
xúc phạm loại người như chúng ta, đầu đao liếm huyết, nếu hắn lỡ tay, ngươi thật
làm vong hồn dưới kiếm, rất oan uổng.”
Đường Đại cũng không nói lời nào, đứng nhìn hắn một
hồi, đột nhiên cúi đầu cắn ngón tay hắn. Diệp Độc Thành kinh hãi, nàng hạ khẩu
cực ngoan độc, thiếu chút nữa cắn ngón tay hắn đứt ra làm hai. Cắn xong, Đường
Đại thấy tâm tình chuyển biến tốt đẹp không ít, phun nước bọt trong miệng
xuống đất, mắng một câu, “Một đám khốn nạn!!”
Mắng xong, nàng cả người khoan khoái, thản nhiên thả
bộ rời khỏi.
Vừa mới bước đi thong thả đến đường mòn ngoài đình,
thấy Hình Viễn bước nhanh mà đến, sát ý lúc trước của hắn đã hoàn toàn được che
đậy, ngữ thanh lạnh lùng: “Chủ tử gọi ngươi đến một chuyến.”
Ngược lại là Đường Đại do dự: “Phòng Hà Hinh ?”
Hình Viễn ngắn gọn: “Ừ.”
Đường Đại theo hắn một đường đến chỗ Hà Hinh ở, hai
người rõ ràng mây mưa đã xong, Hà Hinh tóc dài nhu thuận xõa ở hai vai, trên
mặt ẩn hồng, tươi đẹp như hoa đào. Dụ vương cũng chỉ có nội sam, thấy Đường Đại
hắn hướng nàng phất tay, Đường Đại nhìn lại, bên ngoài Hình Viễn đã đóng cửa
phòng.
“Đại tử, nghe nói ngươi bị bệnh?” Hắn có khuôn có dạng
sờ sờ cái trán của nàng. Bịa đặt, tất cả mọi người biết là bịa đặt, nhưng lúc
không nên vạch trần, cũng phải xem như đạo lý. Cho nên Dụ vương gia tin tưởng
không nghi ngờ: “Xem qua đại phu chưa? Uống thuốc chưa?”
Đường Đại không chắc ý đồ hắn gọi tới là gì? Thu thập
chiến trường?
Chiến trường hai người bọn họ, cần mình tới thu thập
sao?
Nghi hoặc cứ nghi hoặc, nàng vẫn nồng nhiệt cười: “Tạ
ơn Vương gia quan tâm, tiểu dân đã khá hơn.”
Dụ vương liền kéo lấy tay nàng, tay trên lưng vỗ vỗ:
“Vậy bản Vương an tâm. Bản vương đem nay muốn mượn chỗ ngủ một đêm. Ngươi là
chủ nhân nơi này, không được keo kiệt a.”
Đường Đại rốt cục minh bạch ý đồ của hắn, cừ thật,
ngươi muốn song phi a?!!
Con mẹ nhà ngươi!!!