CHƯƠNG 109.
Thạch bích hỏa hồng đã bị sương khói bao phủ. Lôi Hải Thành cách từ thật xa, chợt nghe thấy tiếng đao kiếm phá phong cùng tiếng kêu la chém giết nổi lên bốn phía.
Trên mặt đất ngổn ngang đầy thi thể, đều là Tây Kỳ tinh binh Công tử Tuyết phái tới nơi này trông coi Mộng tiên đằng. Còn tầm vài người khác đang cùng phu khuân vác Công tử Du mang đến chém giết đẫm máu.
Những gánh đầy đồ ngọt sớm đã mọi người trong lúc đánh nhau dẫm đạp nát bét. Gậy trúc dùng làm đòn gánh cũng tản mát khắp nơi.
Nhìn đến bên trong gậy trúc, Lôi Hải Thành cắn chặt khớp hàm. Đã sớm nghi hoặc vì cái gì khuân vác lại dùng sào trúc làm đòn gánh, đơn giản chính là vì phần rỗng bên trong vừa vặn để cất giấu binh khí.
Mỗi một gánh đặc sản đều đủ mười phần trọng lượng, nhưng mặt cỏ phu khuân vác bước qua, đừng nói dấu chân, ngay cả cỏ cũng không bị dẫm nát lấy cọng. Rõ ràng đều là người có thân thủ bất phàm, sao lại cam chịu bằng lòng làm một tên phu nho nhỏ chứ?
Hắn hẳn là nên sớm nhắc nhở Công tử Tuyết một chút, nhưng lại bị bộ dáng hoan hỉ trùng phùng của hai huynh đệ làm phai nhạt đi cảnh giác.
Còn có mấy cỗ xe ngựa dừng ở xung quanh thạch bích kia ──
Một tiếng kêu lớn từ trong đám người hỗn chiến phá không bay lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Kế tiếp sau vài tiếng rên rỉ, mấy phu khuân vác vây đánh Công tử Tuyết liền như con diều đứt dây hướng tứ phía bắn ra, rơi xuống đất mềm nhũn như bùn. Lồng ngực mỗi người đều mở hoác một lỗ lớn, huyết thủy cuồn cuộn tuôn ra ngoài.
Y phục trắng thuần của Công tử Tuyết cũng bắn đầy huyết tích loang lổ, quay đầu thấy hỏa xà bay loạn, sắp liếm tới Mộng tiên đằng ở giữa thạch bích, đôi mắt đậm đặc huyết khí của hắn liền ánh thành sắc huyết hồng kinh sợ.
Hai tay đánh văng ra Tây Kỳ binh sĩ chắn ở trước người, mũi chân hắn điểm nhẹ, nhảy thẳng về hướng thạch bích.
Trái tim Lôi Hải Thành cơ hồ như muốn nhảy ra ***g ngực, vừa hướng thạch bích chạy như điên biên vừa khàn giọng rống lớn: “Mau xuống đi! ! !”
Công tử Tuyết tựa hồ nghe thấy tiếng kêu lớn của hắn, hướng về phía hắn liếc mắt một cái.
Lôi Hải Thành còn chưa nhìn rõ trong cái liếc mắt kia, đến tột cùng là thần tình gì, bên người liền có một tiếng nổ kinh thiên động địa, khói đen nồng nặc mùi hỏa dược hoàn toàn làm mơ hồ cảnh vật xung quanh.
Hắn bị luồng sức ép cường đại làm chấn động đến vô pháp đứng vững, loạng choạng té ngã. Vừa mới cố gắng chống người dậy, lại bị một làn sóng nhiệt bỏng người lao thẳng vào thân thể.
Màn che mấy cỗ xe ngựa đã bị nổ thành khói bụi. Mấy miệng đại bác đen ngòm không ngừng phun ra đốm lửa cùng khói đặc.
Trong tiếng kêu thảm thiết, huyết nhục cùng tay chân đứt đoạn bay tứ tung.
Lôi Hải Thành nằm rạp xuống, trong đầu ngoại trừ tiếng nổ đùng đoàng điếc tai, còn lại đều trống rỗng ──
Đó là đại pháo hắn cải tiến thiết kế cho Thiên Tĩnh đại quân . . . . . .
Cảm giác tựa như đã qua cả thế kỷ dài đằng đẵng, thiết pháo cuối cùng cũng đình chỉ oanh kích.
Lôi Hải Thành hất ra bùn đất đá vụn rơi đầy trên thân, chạy ào vào trong màn khói khắp trời, tựa như đặt chân vào trận chém giết của Tu La.
Thịt khối nhỏ vụn, xương cốt, nội tạng, óc não. . . . . . vung vãi đầy trên mặt đất, phân không rõ là hài cốt của Tây Kỳ binh sĩ hay là phu khuân vác.
Nơi phiến thạch bích kia đã biến thành đống phế tích hỏa hồng hoang tàn, khói đen vẫn còn tỏa ra từ trong những kẽ đá.
Giữa mấy khối cự thạch, thò ra một bàn tay nhỏ dài gầy gò.
Trong tay, vẫn nắm cây Mộng tiên đằng đã bị nhổ tận gốc.
Bàn tay trắng trẻo, lá cây đen như mực, trong chiều tà huyết sắc có hiển lộ vẻ kỳ quái dị thường.
Một tia dương quang cuối cùng rơi trên người Lôi Hải Thành, hắn lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, huyết dịch toàn thân đều chậm rãi đông kết thành băng.
Hắn gắt gao nhìn bàn tay giữa đống nham thạch kia, nghe không thấy nổi tiếng hô hoán của Tây Kỳ thị vệ đến cứu viện, cũng nhìn không thấy chúng nhân là đang làm những gì.
Toàn bộ thế giới, chỉ còn có bàn tay của Công tử Tuyết. Ngoại trừ thứ đó, hắn rốt chẳng thể suy xét được thêm bất kì điều gì khác nữa.
Hắn thình lình chạy về phía trước, đến bên cự thạch kia, muốn hất đống đá nặng đến vạn quân kia ra. Mười ngón ở trên phiến đá vạch lên vết máu thật sâu, nhưng vẫn vô pháp lay động nửa phần.
Lôi Hải Thành suy sụp quỳ rạp xuống trước cự thạch, trong cổ họng đau đớn như thể có vô số đem thanh đao cắt xé, há to miệng, cũng không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Hắn không tin, con người kiêu ngạo coi trời bằng vung kia, lại bị mấy khối đại thạch cướp đi sinh mệnh như vậy. Nhưng cánh tay Công tử Tuyết lộ ở bên ngoài đống đá kia, giờ đã mất đi huyết sắc cùng độ ấm.
Song lại vẫn gắt gao nắm lấy Mộng tiên đằng, mặc cho Lôi Hải Thành lôi kéo ra sao, vẫn vô pháp khiến cho năm ngón tay nắm chặt kia buông ra.
Cho dù chết, Công tử Tuyết vẫn cứ tiếp tục bảo hộ Mộng tiên đằng cho hắn. Nhưng Công tử Tuyết cũng không biết, hắn kỳ thật căn bản là không dùng đến Mộng tiên đằng.
Mỗi một lần, hắn đều tiếp nhận lá cây từ trong tay Công tử Tuyết, mỉm cười nhìn Công tử Tuyết vui vẻ rời đi, sau đó xoay người, đem lá cây thiêu trên hỏa diễm. . . . . .
“Stupid! Fool! Ass! . . . . . .” Hắn cuối cùng cũng tìm lại được thanh âm của mình, dùng sức nắm lấy cổ tay lạnh như băng của Công tử Tuyết, khàn khàn nói: “Ngươi không phải là vẫn muốn biết lời ta mắng chửi là mang ý nghĩa gì sao? Ta hiện tại nói cho ngươi. . . . . . tên ngu ngốc, đần độn, ngu xuẩn nhà ngươi. . . . . . vì cái gì lại coi thứ cây thối nát này quan trọng hơn cả tính mệnh mình chứ? Đồ ngốc. . . . . .”
Biết rõ hắn không yêu, lại còn muốn đem sinh mạng ra để bảo hộ, có đáng không?
“Ngươi là thần đồng ngu ngốc nhất thiên hạ . . . . . .”
Mà hắn, có lẽ chính là bằng hữu tàn khốc nhất thiên hạ, một bên coi Công tử Tuyết là huynh đệ, một bên lại lừa gạt Công tử Tuyết.
Dịch thể lạnh như băng chậm rãi chảy trên khóe miệng, khi nếm được vị mặn chát, Lôi Hải Thành mới ý thức được đó là nước mắt.
Đây là lần thứ hai hắn rơi lệ kể từ khi đến dị thế này, lần trước vì Trạm Phi Dương, lần này, là vì Công tử Tuyết. . . . . .
Chậm rãi quay đầu lại, phía sau, Vệ Trăn đang chỉ huy binh tướng thủ hạ dập lửa.
Công tử Du cũng đã chạy đến, đứng từ xa, sắc mặt xanh mét, chỉ bàn tay chìa ra từ giữa nham thạch, run giọng nói: “Hắn làm sao rồi?”
“Vì cái gì muốn giết hắn?” Lôi Hải Thành buông bàn tay lạnh lẽo kia ra, đứng lên đi từng bước một tới gần Công tử Du, biểu tình bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi.
“Hắn chết rồi sao?” Công tử Du tựa hồ không tin lắc lắc đầu, nói không đầu không cuối. “Không có khả năng, bọn họ đã đáp ứng ta, sẽ không giết hắn mà.”
Lôi Hải Thành đã vọt tới trước mặt Công tử Du, không đợi Công tử Du phản ứng, hắn bất ngờ vươn tay, giữ lấy cổ Công tử Du, chậm rãi thu ngón tay lại. “Hắn tín nhiệm ngươi như vậy, vì cái gì ngươi muốn hại hắn?”
Yết hầu Công tử Du khùng khục rung lên, sắc mặt dần biến thành xanh tím, giãy dụa nói: “Hải Thành, ta cũng là bị ép bất đắc dĩ. Bọn họ lấy phụ vương cùng nương tử uy hiếp ta, ta. . . . . .”
“Bọn họ là ai?” Lôi Hải Thành buông tay. Công tử Du há lớn miệng hô hấp không khí, một hơi hít vào, đột nhiên ho không ngừng.
Hỏa thế ào ào, lại thêm tiếng nổ mạnh như lúc trước, khiến cho chúng nhân trong hoàng cung náo loạn như ong vỡ tổ.
Tôn Thất cùng Tạ Thập Tam từ trong đám nô bộc hỗn loạn cứu hoả, chạy tới bên người Lôi Hải Thành, thấy trên khuôn mặt lẫn y phục của Lôi Hải Thành đều dính dầy bùn đất vụn đá, Tạ Thập Tam cả kinh nói: “Vương gia, ngươi có thụ thương không?”
Lôi Hải Thành căn bản không để ý tới hắn, chỉ truy vấn Công tử Du vẫn còn đang ho khan, “Bọn họ là ai? Có phải hay không là Phù Thanh Phượng?” Chỉ có Phù Thanh Phượng đối Công tử Tuyết hận thấu xương, mới có thể trăm phương ngàn kế muốn đẩy Công tử Tuyết vào tử địa.
Tôn Thất đột nhiên ghé sát vào Lôi Hải Thành, nhỏ giọng nói: “Vương gia, không hẳn vậy đâu.”
Lôi Hải Thành vừa định hỏi, dưới sườn bỗng chốc lạnh toát ──
Chủy thủ sắc bén không tiếng động, đã cắm một nửa vào trong cơ thể hắn. chuôi dao khắc chữ “Liệu”, nắm ở trong tay Tôn Thất .
Trên mặt Tôn Thất, vẫn còn mang vẻ kính cẩn giống như lúc bình thường, thậm chí vẫn còn đang mỉm cười, đối Lôi Hải Thành nói: “Vương gia, giết Tây Kỳ hoàng đế là chủ ý của nhóm người Thái thượng hoàng.”
“Ngươi. . . . . . Nói dối. . . . . .” Ba chữ khó khăn phun ra từ miệng Lôi Hải Thành.
Tin tức này quá mức kinh người, khiến hắn nhưng lại không hề cảm thấy vết thương đau đớn, chỉ chặt chẽ chòng chọc nhìn Tôn Thất.
Sao lại có thể là Lãnh Huyền? Dù cho có muốn dụ giết Công tử Tuyết, Lãnh Huyền cũng tuyệt sẽ không cho nổ hủy Mộng tiên đằng. Sẽ không đâu. . . . . .
“Cũng biết là Vương gia ngươi sẽ không tin tưởng.” Mặt Tôn Thất lộ vẻ cảm thông, kề vào bên tai Lôi Hải Thành, nhẹ nhàng nói: “Còn có sự kiện muốn nói cho Vương gia. Trước khi hai người chúng ta đến Tây Kỳ, Thái thượng hoàng đặc biệt hạ mật chỉ. Nếu Vương gia có ý gian trá muốn giúp người Tây Kỳ, thì sẽ để cho chúng ta tìm cơ hội ám sát Vương gia.”
“Ngươi nói láo! ! ! !”
Lôi Hải Thành điên cuồng hét lên, máu tươi trào ra khỏi miệng. Tay phải chặt chẽ kẹp lấy cổ tay nắm đao kia của Tôn Thất bắt đầu phát run.
Phát giác lực đạo truyền đến xương cổ tay càng ngày càng nặng, khớp xương dường như bị bóp nát, nụ cười của Tôn Thất có chút méo mó, song vẫn không đình chỉ lời nói.
“Còn có một câu, Thái thượng hoàng muốn tiểu nhân chuyển đến cho Vương gia ── một cánh tay, một tấm da giả đổi lấy thiên hạ nhất thống, vậy là tâm nguyện đã trọn.”