Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 112: Chương 112




CHƯƠNG 111.

Khi Minh Chu phê duyệt xong chồng tấu chương công văn thật dày trên án thư, thì đã là lúc lên đèn.

Một phân biểu tấu cuối cùng là đến từ quan viên phụ trách giám thị Toàn Tư quốc chủ bị quản thúc, nói Toàn Tư quốc chủ nhớ nhung gia quyến, khẩn cầu Thiên Tĩnh hoàng đế ân chuẩn cho về Toàn Tư quận dưỡng già.

Từ việc giam lỏng Toàn Tư quốc chủ, đến phù trợ ấu tử lên ngôi lúc trước đều là từ sự bày mưu đặt kế của Lãnh Huyền. Mấy tháng nay, Toàn Tư quận đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Thiên Tĩnh. Minh Chu có chút chủ ý không biết là nên trả về hay là nên tiếp tục giam giữ, mắt thấy sắc trời đã tối muộn, nghĩ thầm, vẫn là nên chờ ngày mai cùng Lan vương thương nghị xong rồi mới định đoạt.

Hắn buông tấu chương, bãi giá hồi tẩm cung. Suốt đường đều trầm tư về chiến cuộc Phong Lăng, đột ngột lại nghe thấy thị vệ dẫn đường phía trước náo động một trận.

“Là kẻ nào?”

Hắn ngẩng đầu, mượn chúc quang hắt ra từ đèn ***g lụa trong tay thị nữ, thấy bọn thị vệ đều rút binh khí ra, đang vây quanh một nhân ảnh không biết từ đâu hiện ra, quát lớn.

Gương mặt người nọ ngược ánh sáng, nhìn không rõ ràng, trên người chỉ phủ kiện y phục mỏng manh lam lũ. Mái tóc dài đầy đầu buông xuống bên hông, cũng hỗn độn như cỏ.

Minh Chu lại lập tức nhận ra dáng lưng người nọ, kinh hỉ quát lui thị vệ, chạy về phía người nọ. “Hải Thành, là ngươi sao?”

Người nọ hơi hơi chấn động, quay đầu lại. Minh Chu nhìn rõ khuôn mặt hắn, suýt nữa thất thanh kêu lên sợ hãi.

Là Lôi Hải Thành, nhưng cùng với khi ly khai Thiên Tĩnh thì quả thực là hai người khác nhau. Gương mặt nguyên bản tuấn mỹ đã gầy yếu đến mức không nhìn ra nhân hình, hai gò má hõm sâu lại. Cặp mắt xinh đẹp kia cũng sâu hoắm, nhìn không ra sự sắc bén lanh lợi như lúc trước, mục quang mù mịt hỗn loạn, lúc nhìn thấy Minh Chu tựa hồ lóe sáng một chút, chốc lát lại trở về hỗn độn. “Hải Thành? Ngươi là đang gọi ta sao?”

Minh Chu cả kinh nói không nên lời. Lại thấy Lôi Hải Thành khốn khổ ôm lấy đầu, lẩm bẩm nói: “Hải Thành, Hải Thành, đúng, ta chính là Lôi Hải Thành. Nhưng ta vì cái gì lại đến nơi đây? Đúng rồi, ta là muốn tìm hắn, ta là đến để tìm hắn.”

Mạnh mẽ nắm lấy hai vai Minh Chu, lực đạo cực lớn, khiến xương vai Minh Chu như nứt ra. “Hắn ở nơi đâu? Ở nơi đâu? . . . . . .”

Thấy bộ dáng điên cuồng mê loạn này của Lôi Hải Thành, Minh Chu chợt tỉnh ngộ ── mộng chập đã hoàn toàn phát tác. . . . . .

Hèn chi Lôi Hải Thành ly khai Tây Kỳ rồi liền bặt vô tăm tích. Nhất định là trên đường về Thiên Tĩnh đã bị độc tính khống chế, ngay cả bản thân là ai cũng đều quên mất, càng không có khả năng hảo hảo chiếu cố chính mình, cứ thế mà gầy yếu đến như vậy. Mật thám hắn cùng Lãnh Thọ phái đi khắp các nơi hiển nhiên cũng không nhận ra được kẻ điên này chính là Định Quốc vương.

Đầu ngón tay hắn khẽ run, sờ lên khuôn mặt Lôi Hải Thành, lại nghe thấy Lôi Hải Thành vẫn còn đang không ngừng lặp lại truy vấn: “Hắn ở nơi đâu?” Đố kị như độc xà, lại ra sức cắn thêm một ngụm ở trong con tim vẫn đau nhức của hắn.

Đã điên cuồng đến mức ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ, thế nhưng vẫn còn nhớ đến phụ hoàng sao?

Hàm răng cắn chặt đến phát xót, hắn hung hăng nói: “Ngươi không phải là đã tận mắt thấy tấm da của hắn rồi sao? Hắn sớm đã chết rồi!”

“Chết rồi sao? . . . . . .” Lần thứ hai Lôi Hải Thành mới lộ ra một chút ánh mắt rõ ràng lại trở nên hỗn loạn vô cùng, dần dần chuyển sang hoảng hốt, run giọng nói: “Da của hắn là do ta cắt nát, là ta. . . . . . Không, đó là giả, không phải là hắn. . . . . .”

Đột nhiên ôm đầu kêu gào: “Đều là giả, tất cả đều là giả!”

Minh Chu đưa mắt ra hiệu cho đám thị vệ đứng ngẩn ở bên cạnh, may sao có một người lanh lợi, lẻn đến phía sau Lôi Hải Thành, đem bả đao đánh cho bất tỉnh.

Ôm lấy thân hình ngã vào ***g ngực mình, cách một lớp y phục cũng cảm thấy được xương cốt lởm chởm của Lôi Hải Thành, khoang mũi Minh Chu liền cay xè, nhắm mắt hít vào một hơi thật dài mới khiến cho bản thân trấn định lại, căn dặn tất cả những người có mặt ở đó không được đem chuyện đêm nay tiết lộ nửa điểm, rồi nửa kéo nửa ôm Lôi Hải Thành về tẩm cung.

Nhân lúc Lôi Hải Thành hôn mê bất tỉnh, hắn tự tay giúp Lôi Hải Thành tắm rửa. Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu tiên thật sự nhìn đến những vết sẹo quanh thân Lôi Hải Thành, hắn vẫn là kinh hoàng đến tột đỉnh.

Nếu như lúc ban đầu, không có hắn ở bên hồ ngăn cản, Lôi Hải Thành sớm đã bình yên thoát khỏi cung Thiên Tĩnh, sẽ không phải chịu những lăng nhục phi nhân lúc sau nữa. . . . . .

Hắn gắt gao ôm lấy Lôi Hải Thành, mãi cho đến khi nước trong mộc dũng dần dần biến lạnh, mới giúp Lôi Hải Thành lau khô thân thể, ôm lên giường ngủ, thay y phục, chải từng sợi tóc ướt đẫm. . . . . .

Mỗi động tác hắn đều làm thật tỉ mỉ, thật cẩn thận, chỉ sợ làm thức tỉnh người đang mê man.

Xong xuôi đâu đấy, Minh Chu lấy ra một bình sứ từ góc tối trên đầu giường mình, trở lại bên giường nhỏ, mỉm cười ghé vào bên tai Lôi Hải Thành nói: “Bình dược lần trước bị Nguyên Thiên Tuyết đoạt mất, bất quá không sao, ta đã lấy được phương thuốc từ chỗ Phù Thanh Phượng. Hải Thành, đợi ngươi tỉnh ngủ, là có thể uống thuốc rồi. Ngươi nhất định có khả năng từ từ thanh tỉnh lại mà.”

Hắn vuốt phẳng ấn đường dù cho đang ngủ vẫn nhíu chặt như cũ của Lôi Hải Thành, trong lòng ngập tràn trân trọng. Dẫu rằng Lôi Hải Thành không có bất cứ hồi đáp gì, hắn cũng vẫn cảm thấy thật thỏa mãn.

Hắn ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Lôi Hải Thành suốt một đêm, đến khi trời gần sáng, thật sự là không chịu nổi buồn ngủ, nằm ở bên giường chợp mắt chốc lát, rồi mới kêu thị nữ tiến vào thay y phục.

Lôi Hải Thành vẫn đang ngủ. Minh Chu dặn đi dặn lại thị nữ cả ngàn lần, nhất định phải chăm nom Lôi Hải Thành thật tốt, xong rồi mới bãi giá lên triều.

Không bao lâu sau khi Minh Chu đi, Lôi Hải Thành cũng từ từ tỉnh dậy. Quan sát xung quanh, lẩm bẩm: “Nguyên lai là ta đã trở về rồi.”

Mấy thị nữ vội vàng lo liệu nước nóng cho hắn rửa mặt, không ngờ lại bị Lôi Hải Thành mạnh mẽ đẩy ra.

“Ta phải đi tìm hắn. . . . . .” Không đợi bọn thị nữ ngăn trở, Lôi Hải Thành đã bước ra ngoài rồi chạy như bay.

Thần trí hắn không rõ ràng, thân thủ lại vẫn nhanh nhẹn như cũ. Thị vệ phụ trách canh phòng ở cổng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Lôi Hải Thành đã lướt qua bên người bọn họ.

Lôi Hải Thành ra khỏi tẩm cung của Minh Chu, bằng những ấn tượng còn sót lại trong đầu, liền hướng chỗ vắng vẻ hoang vu mà đi.

Chính hắn cũng không biết là bắt đầu từ ngày nào, đầu óc liền trở nên ngây ngây dại dại, luôn luôn có vô số hình ảnh giống như hoa tuyết lộn xộn cuộn lên trong đầu hắn, khiến cho hắn ngày đêm không được bình yên.

Chỉ có trong khoảnh khắc thi thoảng thanh tỉnh, hắn mới nhớ rằng, mình là muốn đi gặp một người.

Nhưng người kia đến tột cùng lên gọi là gì, hắn vì cái gì mà lại không thể không gặp người kia, hắn đều đã không nhớ rõ. Chính là có một thanh âm mãnh liệt không thể kháng cự nổi cứ luôn kêu gào ở trong đầu ──”Đi tìm hắn!”

Cỏ khô sương trắng kết dày ở dưới chân hắn rào rạo vang nhỏ, phía cuối đường mòn, cung điện cũ nát điêu tàn đang sừng sững đứng .

Trên mái ngói xanh đen, còn lưu chút tuyết đọng chưa tan. Hai phiến cửa cung, khéo chặt y như trong kí ức của hắn. . . . . .

Hai tay dùng sức đẩy, đại môn nặng nề mở ra trong tiếng ken két của trục cửa .

Trong viện, lác đác vài gốc mai vàng. Một thiếu niên làn da tuyết trắng đang bên giếng múc nước. Nghe thấy tiếng cước bộ liền ngẩng đầu, ngạc nhiên.

“Ngươi, ngươi là Lôi Hải Thành?”

Thiếu niên có hai mắt xanh biếc này cũng quen hắn sao? . . . . . . Lôi Hải Thành ngẩn ngơ, suy nghĩ lại dần dần hỗn loạn.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa vang dội, hai con lang cẩu thân thể to lớn đang ở đuổi nhau ầm ĩ, thấy cửa cung mở rộng, liền chạy vào trong, lượn quang chân Lôi Hải Thành cùng thiếu niên, đánh hơi người lạ.

Toàn thân Lôi Hải Thành cứng ngắc, đồng tử chậm rãi co rút lại ──

Lang khuyển hung mãnh dữ tợn, răng nanh sắc nhọn nhỏ đầy nước dãi, đầu lưỡi đỏ tươi tỏa ra nhiệt khí, liếm lên vết thương đầm đìa máu. . . . . .

“A a a! ! ! ! ! ! ! ! !” Tiếng kêu gào rạch nứt sự yên tĩnh trong lãnh cung, Lôi Hải Thành liều mạng chân đấm tay đá vào không khí tứ phía.

Lục Lang thấy tình trạng điên dại của hắn, không dám lại gần.

Cửa sổ điện bên vang lên, là Lãnh Huyền nghe thấy trong sân có khác thường, liền khẽ mở cửa sổ xem rốt cuộc là chuyện gì.

“Lôi Hải Thành?”

Ngạc nhiên, kinh hoàng. . . . . . Lập tức nhét đầy trong đôi mắt Lãnh Huyền .

Hắn không có thời gian rảnh để tìm hiểu xem Lôi Hải Thành vốn đang ở xa tại Tây Kì vì sao lại thình lình xuất hiện tại Khai Nguyên cung, cũng không kịp suy nghĩ vì sao Lôi Hải Thành lại gầy yếu tiều tụy đến mức này, thân thể nhanh hơn cả ý thức đã chạy vọt ra sân, dùng tay trái chặt chẽ nắm lấy Lôi Hải Thành, ngăn cản những cú đấm đá như thể muốn tự hại mình kia.

“Lôi Hải Thành! Bình tĩnh ──”

Thanh âm quen thuộc . . . . . . thân mình đang giãy giụa của Lôi Hải Thành liền ngừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lãnh Huyền.

Khuôn mặt nam nhân vô cùng anh tuấn, nhưng cũng chính là cái khuôn mặt mà vô số lần hắn nhìn thấy trong ác mộng. Khuôn mặt độc ác lạnh lẽo nhìn hắn thống khổ, kêu la thảm thiết. . . . . .

“Cút! ! !” Hắn dùng khí lực mạnh hơn lúc trước hung hãn hất bả vai.

Lãnh Huyền loạng choạng, liền lui vài bước, lưng đụng vào một gốc mai.

Còn chưa kịp thở, Lôi Hải Thành đã nhào lên, cố sống cố chết đè hắn lại.”Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! ! ! . . . . . .”

Đột nhiên há miệng cắn đầu vai Lãnh Huyền, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng.

Từng giọt máu, từ trong miệng Lôi Hải Thành nhỏ lên y phục, trên hài của Lãnh Huyền, trên mặt đất. . . . . .

Khuôn mặt Lãnh Huyền đau đến mức nhăn nhó, nhưng một tiếng cũng không phát ra khỏi cổ họng, chỉ dùng duy nhất một cánh tay cố sức vuốt tóc Lôi Hải Thành, một lần lại một lần, nỗ lực khiến cho Lôi Hải Thành an tĩnh lại.

Lục Lang chứng kiến tình hình đến mức này, cũng biết tình thế nghiêm trọng, trong lòng hiểu bản thân mình cũng vô lực kéo nổi Lôi Hải Thành đang điên điên khùng khùng ra, liền quăng thùng nước, chạy vội ra khỏi Khai Nguyên cung đi gọi người giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.