CHƯƠNG 117.
Lôi Hải Thành xách giỏ thức ăn vào, thắp nến lên, nghĩ tới lúc mới tiến vào sân đã nhìn thấy hành động lén lút của Lục Lang, không khỏi hoài nghi sự đáng tin của chỗ đồ ăn này.
Lãnh Huyền đang từ từ ngồi dậy, Lôi Hải Thành đi đến bên giường, giúp Lãnh Huyền mặc y phục, hỏi: “Đúng rồi, Lục Lang sao lại ở chỗ ngươi vậy?”
“Vào đêm đại quân tập kích Khảm Ly thành, hắn thừa dịp đại hỏa hỗn loạn trốn thoát khỏi phủ trấn, đến nương tựa nhờ quân ta.” Lãnh Huyền dưới sự giúp đỡ của Lôi Hải Thành mặc lại y sam, hơi có chút do dự, tựa như đang suy xét chuyện khó xử gì đó, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm.”Lôi Hải Thành, có chuyện, ta cũng không muốn giấu giếm ngươi.”
Hắn trộm nhìn hai mắt Lôi Hải Thành, chậm rãi nói: “Lục Lang tuy là người Tây Kỳ, năm mười một tuổi, đã bị đám thương nhân bắt đến Thiên Tĩnh kinh thành bán đấu giá. Ta năm đó âm thầm sai người mua hắn, sau khi bồi dưỡng huấn luyện liền cử về Tây Kỳ, để hắn nghĩ cách lẻn vào bên cạnh nhân vật quan trọng trong quân, làm nội ứng, điều tra quân tình cho Thiên Tĩnh ta.”
Lôi Hải Thành đang thắt y phục cho Lãnh Huyền, nghe vậy hơi ngẩn ra, đình chỉ động tác trên tay.
“Bất quá bắt đầu từ mấy năm trước, Lục Lang với chúng ta đã mất liên hệ. Sau này ở Thập Phương thành khi hắn bị ngươi bắt về giúp ta giải độc, hắn nói rằng mình đã động chân tình với chủ nhân hiện tại, cho nên không muốn lại làm nội ứng nữa, cầu xin ta thả tự do cho hắn . . . . . .”
Lãnh Huyền vừa nói vừa chú ý thần tình trên mặt Lôi Hải Thành, lại thấy Lôi Hải Thành sau khi ngẩn ra liền khôi phục thoải mái, thản nhiên cười nói: “Nguyên lai các ngươi lúc trước đã quen biết, vậy nên hiện tại hắn không có chỗ nương tựa, ngươi liền thu nhận lại hắn.”
Lãnh Huyền vuốt cằm nói: “Với dung mạo của hài tử kia, chủ nhân vừa chết, nếu tiếp tục lưu lại Tây Kỳ, rồi sẽ lại rơi vào tay đám gian thương mà trở thành hàng hóa. Ta ở nơi này, vốn cũng cần có người hầu hạ, nên liền lưu hắn lại.”
Lôi Hải Thành lúc trước cũng từng nghe Trạm Phi Dương nói qua, giống tộc người như Lục Lang vốn là đồ chơi mà quý tộc Tây Kỳ thích nuôi dưỡng nhất, trong lòng biết Lãnh Huyền là nói sự thật, gật gật đầu, tiếp tục giúp Lãnh Huyền thắt đai lưng.
Thấy thần sắc của Lãnh Huyền vẫn có chút không được tự nhiên, hắn nghĩ lại một chút liền minh bạch ngọn nguồn, cười nói: “Ngươi lo lắng ta hiểu lầm ngươi, cho rằng chuyện ngươi trúng độc rết là khổ nhục kế do ngươi và Lục Lang bày ra hả?”
Tâm sự bị người vạch trần, Lãnh Huyền có điểm xấu hổ dời đi tầm mắt.
Lôi Hải Thành vẫn là nhìn theo vẻ lúng túng Lãnh Huyền lộ ra trước mặt hắn, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, vươn tay đè lại hai vai Lãnh Huyền, cười than nói: “Người khác thế nào thì ta có thể là không rõ, nhưng ngươi đối với ta là thật hay là giả, chẳng lẽ cho tới hôm nay, ngươi còn sợ ta phân không rõ sao?”
Toàn thân Lãnh Huyền chấn động, ngước nhìn khuôn mặt tươi cười của Lôi Hải Thành, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cuối cùng khẽ thở dài, “Là ta đã suy nghĩ quá nhiều.”
“Không sai, sau này đừng có nghĩ những thứ loạn thất bát tao gì nữa, a. . . . . .”
Lôi Hải Thành nhanh nhẹn giúp Lãnh Huyền mặc đồ xong xuôi, nhìn đến đồ ăn trên bàn, vẫn là lắc đầu.
Hắn với Lục Lang vốn không có thành kiến gì, mặc dù khi ở trong Khảm Ly Lục Lang từng ám sát hắn, song cũng là vì báo thù cho Trạm Phi Dương, Lôi Hải Thành vốn không để ở trong lòng, thậm chí còn rất ưa thích sự trung thành của Lục Lang với Trạm Phi Dương. Nhưng cái dáng vội vàng hấp tấp nhìn qua lúc trước, khiến hắn cảm thấy tiểu quỷ kia quả thật có vấn đề.
“Chỗ đồ ăn này nguội lạnh rồi, đừng có ăn nữa. Ta ra ngoài lấy chút đồ nóng về.” Hắn gảy vài cái trên đồ ăn, làm ra dấu vết đã dùng qua, rồi đập nắp, đặt lại ngoài cửa điện.
Nghe tiếng cước bộ của Lôi Hải Thành đi xa dần, Lãnh Huyền mới từ từ thu lại nụ cười hờ hững vẫn đọng trên môi, cắn răng đứng lên, mở ván giường lên thêm lần nữa, cầm nến, chậm rãi đi xuống hầm ngầm.
Thân thể vì phóng túng mà mềm nhũn, vị toan lại mơ hồ bốc lên. Đến khi đi được nửa đường, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phát ra vài tiếng nôn khan.
Lúc trước bị Lôi Hải Thành gắt gao cuốn lấy, căn bản là không có cơ hội ăn thôi tình dược. . . . . . May mà, Lôi Hải Thành không có phát giác ra sự khác thường của hắn. . . . . .
Sau khi nhắm mắt đứng thẳng một lúc lâu, thanh khí trên mặt dần dần rút đi, hắn mới tiếp tục đi xuống.
Hộp thủy tinh bị quẳng xuống bên cạnh bậc thang cuối cùng, đã vỡ thành vô số mảnh.
Lãnh Huyền khom người, nhặt lên gốc di thần thảo nho nhỏ kia, im lặng nhìn chăm chú ──
Thứ hắn coi như tính mạng, Lôi Hải Thành lại quăng đi như giẻ rách. . . . . .
“Thật sự là tùy hứng.” Lãnh Huyền cười khổ. Đã sớm biết, với tính nết của Lôi Hải Thành, tuyệt sẽ không chịu để người khác an bài, chính là không nghĩ tới, Lôi Hải Thành lại ngang ngược cao ngạo đến mức này. Thà để độc phát thành điên, cũng không chịu tiếp nhận sinh lộ được an bài sẵn.
Hắn lại không thể sống vô tư như Lôi Hải Thành được. Dù cho trước mắt thần trí của Lôi Hải Thành tựa hồ như không có gì đáng ngại, nhưng hắn không tin chỉ uống mấy ngụm máu tươi là có thể trị tận gốc mộng chập.
Có lẽ, một ngày nào đó, Lôi Hải Thành sẽ lại giống như ngày hôm qua, hung hăng nhào tới, liều mạng cắn hắn, tựa như muốn xé rách từng tấc thịt hắn. . . . . .
Cơn đau nhức như tê dại, từ vết thương trên đầu vai lan rộng ra, từng chút từng chút, ngấm vào từng góc trên thân thể.
Lãnh Huyền khép mi lại thật sâu.
Đoạn dĩ vãng kia, sớm đã thành một thứ gai độc, ngoan cố cắm rễ trong trái tim. Nhổ không đi, chạm vào cũng không được, dù chỉ là hơi nhớ tới, cũng khiến cho hắn cơ hồ không thể hô hấp.
Dù cho Lôi Hải Thành không hề lưu tâm, hắn cũng vĩnh viễn khó có thể buông ra, vĩnh viễn quên không được những gì bản thân mình đã làm với Lôi Hải Thành.
Vĩnh viễn, cũng không quên được, mục quang chứa đầy cừu hận thù hằn của Lôi Hải Thành trong giấc mộng. . . . . .
Tiếng mõ báo canh một vang lên, Lôi Hải Thành mới trở lại Khai Nguyên cung. Mang theo một gói lớn đồ ăn, còn có mấy bộ y phục, giày hài mà hắn mặc trước khi đi Tây Kỳ.
Lãnh Huyền ngồi thẳng bên cạnh bàn, tóc đen rối tung phủ trên vai, trong tay miết cây trâm hoàng kim, đang xuất thần, nhìn Lôi Hải Thành mở tủ đồ, cầm y phục nhét vào trong, hắn có chút ngạc nhiên.”Ngươi muốn dọn đến đây ở sao?”
“Ngươi chẳng lẽ không muốn ta ở đây ư?” Lôi Hải Thành cũng thực ngạc nhiên.
“Không. . . . . .” Lãnh Huyền trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Chỉ cảm thấy hết thảy sự tình hôm nay phát sinh đều quá mức vượt qua sự dự đoán của hắn, tựa như đang trong giấc mộng.
“Là không muốn ta lưu lại? Hay là không phải không muốn ta lưu lại?”
Lôi Hải Thành hỏi xong câu khẩu lệnh líu lưỡi này, tự thân cũng thấy buồn cười. Đi lại làm hai ba nhát, giúp Lãnh Huyền búi tóc lên, nhìn trái nhìn phải, cũng coi như vừa lòng với tay nghề của bản thân, rồi mới thấp giọng nói: “Ta muốn ngươi theo ta cùng ly khai nơi này, bất quá, ngươi khẳng định là không buông được Thiên Tĩnh.”
Khi nói hết, Lôi Hải Thành trộm nhìn biểu tình của Lãnh Huyền, cũng biết mình nói không sai đến nửa điểm, hít một hơi dài, nhìn thẳng vào hai mắt Lãnh Huyền, nói một cách nghiêm túc: “Vừa rồi ta có hỏi qua thị vệ, liên quân Tây Kỳ cùng Thiên Tĩnh đã công chiếm được biên giới phía tây Phong Lăng. Nếu thiên hạ nhất thống, Thiên Tĩnh không không còn thù trong giặc ngoài nữa. Đến lúc đó, ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không?”
Lãnh Huyền cũng nhìn Lôi Hải Thành, vẻ mặt chờ mong cùng cố chấp kia khiến cho hắn vô pháp trốn tránh, sau khi ngập ngừng, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lôi Hải Thành vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay trái Lãnh Huyền, gắt gao ôm lấy, khí phách ngập đầy trong ***g ngực.
“Nếu đã đáp ứng rồi, thì không cho phép nuốt lời! Đợi ngươi dưỡng lành thương, ngươi ta sẽ đi Phong Lăng, giết Phù Thanh Phượng, tiêu diệt chướng ngại cuối cùng! Cũng là báo thù thay cho Trạm Phi Dương cùng bản thân ta !”