CHƯƠNG 132.
Mắt thấy thế công hung mãnh, ba người Lôi Hải Thành vừa chiến đấu vừa men theo chân tường cung thành thối lui về phía dãy núi.
Lúc đó sắc trời đã tối đen, hỏa quang điểm điểm như đom đóm, ở trong gió đêm lạnh giá lập lòe lay động không ngừng.
Lôi Hải Thành cùng U Vô Thương lo ngại Lãnh Huyền mất một tay khó chống cự được cường địch, liền cùng đoạn hậu, ngăn cản đại bộ phận truy binh, để cho Lãnh Huyền có thể thoát khỏi trước tiên.
Phong Lăng truy binh lần lượt ngã xuống, khi gần đến chân núi, chỉ còn sót lại mấy người. Lôi Hải Thành sớm đã nổi sát ý, sau khi vặn gãy cổ một kẻ cuối cùng trước người, lau máu dính trên diện cụ đi, quay đầu thấy U Vô Thương đang rút nhuyễn kiếm ra từ trong bụng địch nhân, hừ nói: “Đám chó săn của Phù tặc, thật sự là âm hồn không tiêu tan!”
Lôi Hải Thành cởi áo giáp trên người, “Đổi y phục của Phong Lăng binh, hành sự cho thuận tiện. Huyền. . . . . .”
Theo bản năng quay ra phía sau nhìn, bất thình lình toàn thân lạnh như băng cứng ngắc lại ──
Không thấy Lãnh Huyền.
Thanh âm U Vô Thương cũng biến đổi, liền kêu vài tiếng Huyền huynh, bốn phía đều không có người đáp lại.
Hắn cùng Lôi Hải Thành nhìn nhau hoảng sợ ── vừa mới một đường loạn chiến, chém giết đến mịt mù trời đất, cũng không biết là từ thời điểm nào đã tách ra khỏi Lãnh Huyền.
Lãnh Huyền chỉ có một tay để tác chiến, khi đánh nhau cực kỳ thận trọng, không được thoải mái tự do như Lôi Hải Thành cùng U Vô Thương. Sau khi giải quyết xong mấy kẻ tấn công trước mặt, hắn đem thân mình ẩn vào trong bóng tối khuất nơi chân tường hơi thở dốc, vừa nhanh chóng quan sát đánh giá chiến cuộc tính kế thoát thân.
Trong bóng tối, bỗng nhiên lại có loại cảm giác ớn lạnh bò lên sống lưng như bị kẻ khác rình mò.
Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, đối diện với một cặp mắt gần trong gang tấc. Xanh biếc rực rỡ, rõ ràng là Lục Lang vốn dĩ nên ở xa trong cung Thiên Tĩnh .
Lãnh Huyền cũng chẳng hề kinh ngạc. Trước khi xuất phát phát hiện Lục Lang ở ngoài điện nghe trộm, hắn để cho Lôi Hải Thành phao tin tức giả, vốn tính toán để đánh lừa dư luận, khiến cho Lục Lang đem tin tức giả này truyền cho chủ tử đứng đằng sau trướng, tạo thành dấu hiệu giả hắn cùng Lôi Hải Thành đến Phong Lăng cùng liên quân hội hợp chỉ huy chiến cuộc, lại càng thêm thuận lợi âm thầm lẻn vào Lâm Uyên thành hành thích.
Chỉ tiếc trên đường vì trận phong hàn cùng thương thế trên cổ kia làm trì hoãn hành trình mấy ngày, nhưng lại kịp lúc gặp được đại quân Tây Kì công thành, cuối cùng khiến cho hắn gặp mặt Lục Lang vào lúc này.
Một con tiểu xà to cỡ chiếc đũa màu sắc sặc sỡ quấn ở trên cổ tay Lục Lang, phun ra chiếc lưỡi hồng hướng về phía hắn.
“Lãnh bệ hạ?” Mặc dù Lãnh Huyền mang diện cụ, nhưng bên tay cụt lại không thể nào che giấu. Huống chi Lục Lang đã từng ở trong cung Khai Nguyên phụng dưỡng hắn một thời gian không ít, đối với dáng người ánh mắt của Lãnh Huyền đã thập phần quen thuộc, thử kêu một tiếng, nhìn thấy đồng tử của Lãnh Huyền hơi co lại, liền biết bản thân không có nhận sai người.
Lãnh Huyền dùng khóe mắt dư quang thoáng nhìn về phía hai người Lôi Hải Thành. Hai người kia đã cách hắn tương đối xa, đang bị hàng loạt Phong Lăng binh sĩ bao quanh, tắm máu khổ chiến.
“Bọn họ tự thân cũng khó bảo toàn, Lãnh bệ hạ ngươi đừng có trông đợi vào hai người bọn họ làm gì.” Lục Lang giống như nhìn thấu tâm tư Lãnh Huyền, điều khiển tiểu xà trên tay.
Chỉ cần một thương, cũng có thể đâm thủng được ***g ngực Lục Lang, bất quá Lãnh Huyền không dám đảm bảo bản thân có thể nguyên vẹn tránh thoát được miệng xà.
Cơ bắp toàn thân hắn kéo căng, gắt gao nhìn độc xà, nghe thấy Lục Lang từ từ nói: “Lãnh bệ hạ yên tâm, Lục Lang thầm chỉ muốn thỉnh bệ hạ đi đến một nơi. . . . . .”
. . . . . . Ý thức tản mát dần dần quay lại, Lãnh Huyền từ trong hôn mê mở hai mắt, mục quang vẫn có chút mờ mịt, tựa hồ trong lúc nhất thời vẫn không rõ bản thân đang ở phương nào, nhưng rất nhanh chóng ngưng tụ lại.
Nơi hắn đang ở, là một hang động thiên nhiên rộng lớn. Trong khe nham thạch trên nóc động được khảm hơn chục viên minh châu tròn trĩnh, hoà lẫn cùng với ánh nến thắp ở bốn góc huyệt động, khúc xạ ra tia sáng nhu hòa.
Trung tâm huyệt động là một đầm nước nhỏ trong veo có thể nhìn thấy đáy, sóng nước xanh biếc khẽ xao động.
Diện cụ trên mặt trong lúc hôn mê đã bị người lấy đi, trên cổ tay trái của hắn còn có cả gông cùm, xích sắt treo lên vòng sắt đính ở thạch bích phía sau lưng.
Vết thương trên mu bàn tay trái bị rắn cắn vẫn tê liệt như cũ. Xem ra độc tính của con tiểu xà lúc trước Lục Lang dùng để cắn hắn quả thực cường liệt, không biết bản thân đến tột cùng đã hôn mê bao lâu. . . . . .
“Lãnh Huyền, ngươi ta cuối cùng lại gặp gỡ.”
Một trận thở gấp khàn khàn thống khổ kéo hắn từ trong suy tư trở về hiện tại, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía thanh âm phát ra.
Phù Thanh Phượng khoác khinh bào, dìu người vừa nói chậm rãi đi đến trước mặt Lãnh Huyền.
Người nọ vóc dáng cao to lại gầy như que củi, mỗi một bước đi đều nhọc nhằn thở dốc một tiếng, khiến kẻ khác có ảo giác nếu như không có Phù Thanh Phượng đỡ lấy, hắn bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngã xuống mà mất mạng.
Lãnh Huyền lạnh lùng nhìn Ngự Diễm Liệu. Vào đêm hắn dẫn binh tập kích Khảm Ly thành, Ngự Diễm Liệu bị người từ trong phủ trấn Thập Phương thành cướp đi, cách mấy tháng lại xuất hiện nơi đây, có lẽ lúc trước được cứu ra cũng là xuất từ sự sắp xếp của Phù Thanh Phượng.
Tầm mắt chuyển hướng sau lưng Phù Thanh Phượng ── Lục Lang đang rũ mi, cúi đầu đứng hầu. Trong tay, nâng một gốc cỏ nhỏ.
Nhìn đến gốc cỏ đó, trong con ngươi đen trầm tĩnh của Lãnh Huyền hơi gợn sóng, chỉ lóe lên trong phút chốc, nhưng không có thoát khỏi cái nhìn chăm chú của Phù Thanh Phượng.
Đôi mắt đào hoa dịu dàng phong lưu hiện lên vài phần đắc ý, Phù Thanh Phượng tủm tỉm cười nói: “Lãnh bệ hạ, ngươi đại khái không thể ngờ được, tai mắt dốc sức đào tạo mấy năm sai đến Tây Kì cư nhiên lại là mật thám ta phái đi Thiên Tĩnh.” Hắn ngắm nghía Lục Lang, “Với tư sắc của hắn, ta vốn định để cho hắn được quan lại Thiên Tĩnh mua bán, không ngờ rằng thế nhưng lại lọt vào mắt xanh của Lãnh bệ hạ ngươi, a a.”
Khuôn mặt Lãnh Huyền không thấy một chút thịnh nộ, chính là lặng im một chốc, trầm thanh nói: “Vậy nên ngươi tương kế tựu kế, quân cơ tin tức vài năm trước để cho Lục Lang truyền đến Thiên Tĩnh cũng là xuất phát từ ngươi bày mưu đặt kế, thực hư lẫn lộn.”
Phù Thanh Phượng cười cười, “Nếu không như vậy, làm sao có thể khiến cho lệnh quý quốc bại trận trong trận đại chiến hai năm trước, phải cắt đất cầu hòa chứ?”
Lãnh Huyền lại khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Thiên Tĩnh thua trận, là bởi vì Thương hoàng bảo thủ, chưa thăm dò rõ ràng hư thực địch ta đã liền tùy tiện khởi binh. Bất quá nói lại, ta còn phải đa tạ ngươi đã khiến cho Thương hoàng phải thất bại thảm hại.”
Hắn nhìn thần tình có điểm ngớ ra của Phù Thanh Phượng, thoáng mang chút chế giễu nói: “Thương hoàng không chết, ta nào có cơ hội chân chính nắm giữ Thiên Tĩnh quốc ấn đây?”
Phù Thanh Phượng sau khi nghẹn ứ một hồi, cuối cùng hậm hực cười nói: “Nếu Lãnh bệ hạ cũng biết rõ việc có thể bước lên ngai vàng Thiên Tĩnh hoàng đế, là có công lao của ta, vậy Nguyên mỗ muốn Lãnh bệ hạ dùng di thần thảo cứu một mạng người, chắc hẳn Lãnh bệ hạ cũng sẽ không keo kiệt chứ.”
Lãnh Huyền ngẩng đầu nhìn vết thương bị độc xà cắn trên tay mình, “Ngươi nếu chỉ vì di thần thảo, thì sẽ không để Lục Lang giải độc cho ta.”
“Có Lãnh bệ hạ trong tay, sẽ không sợ tiểu hoàng đế Thiên Tĩnh kia không vâng theo lời ta. Bệ hạ là người thông minh, cũng không cần Nguyên mỗ phải nhiều lời.” Phù Thanh Phượng đã khôi phục lại sự ung dung, lấy gốc cỏ nhỏ kia từ trong tay Lục Lang ra.
Ngự Diễm Liệu vẫn luôn thở gấp, nhìn di thần thảo Phù Thanh Phượng đưa tới trước mặt hắn, dung nhan vàng bủng co giật một trận, lộ vẻ khổ sở, giương mắt nhìn thẳng Phù Thanh Phượng, chua chát nói: “Ngươi cũng biết, ăn thứ này rồi, ta sẽ không còn nhận được ngươi nữa chứ?”
Phù Thanh Phượng khẽ chấn động, im lặng không nói, thật lâu sau mới đem di thần thảo kiên quyết nhét vào trong bàn tay lớn lởm chởm khớp xương của Ngự Diễm Liệu, chậm rãi nói: “Bệ hạ không nhận ra ta, nhưng ta thì không có quên, ta sẽ khiến cho bệ hạ một lần nữa nhận biết ta.”
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt dài nhỏ duy nhất vẫn còn hiện rõ thần thái của Ngự Diễm Liệu, nhàn nhạt cười, “Trước khi tương ngộ tại Thanh Phượng lâu, bệ hạ cùng ta lúc đó chẳng phải là người xa lạ sao? Ngươi ta nếu đã có thể quen biết làm tri âm, nếu phải bắt đầu lại từ đầu, thì có gì đáng lo ngại đâu?”
“Ngươi, ngươi sẽ không sợ ta sau này sẽ không còn coi ngươi như tri kỷ nữa sao?” Ngự Diễm Liệu tựa hồ còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng một trận ho khan kịch liệt khiến cho hắn vô pháp tiếp tục.
Dung nhan như quan ngọc của Phù Thanh Phượng trở nên có chút tái nhợt. Chờ Ngự Diễm Liệu bình ổn cơn thở dốc, hắn dìu Ngự Diễm Liệu ngồi xuống mặt đất, quay đầu nhìn đầm nước xanh biếc kia, thần sắc hiu quạnh.”Trước đây ta lừa gạt bệ hạ, lại hại vô số con dân Phong Lăng vô tội phải chết đói. Nguyên Cửu Trọng thì không sai, nhưng Phù Thanh Phượng làm bằng hữu mà bất nghĩa, làm thần tử mà bất trung, cho dù bệ hạ từ nay về sau nếu không nhớ ra ta nữa, thì cũng là Thanh Phượng gieo gió gặt bão mà thôi.”
Trên khuôn mặt Ngự Diễm Liệu cuối cùng lộ ra một tia cười khổ, “Ngươi cũng biết hổ thẹn, quả không uổng công ta đã tin ngươi một hồi.”
Hít một hơi dài, nhìn kỹ di thần thảo trong tay, hàng mày chậm rãi nhíu lại, đột nhiên nói: “Y thư trong cung ta tuy nhiều, nhưng lại chỉ nghe đến tên di thần thảo, chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng nó, ngươi khẳng định đây là di thần thảo chứ?”
Hắn hỏi Phù Thanh Phượng, tầm mắt lại tập trung vào Lục Lang nãy giờ không hề lên tiếng.
“Sao?” Phù Thanh Phượng cũng là kẻ đa nghi, có được di thần thảo liền vui sướng quá đỗi, cũng không để ý truy cứu kỹ lưỡng, bị Ngự Diễm Liệu nhắc đến điểm này, tức khắc khẽ run lên, mục quang chuyển lạnh, hỏi Lục Lang nói: “Ngươi xác định không có lấy nhầm chứ?”
Vẻ mặt Lục Lang sợ hãi, quỳ rạp trên đất, “Lục Lang khi ở Thiên Tĩnh, chính tai nghe được Lãnh bệ hạ nói muốn dùng vật này để giải mộng chập. Sau đó Lục Lang tìm ở trong cung mấy lần đều không thấy, liền nghi ngờ rằng nó đã bị Lãnh bệ hạ cùng Lôi Hải Thành mang theo bên người đến Phong Lăng.” Hắn lướt mắt về phía khuôn mặt không chút biểu cảm của Lãnh Huyền, rồi nói tiếp: “Thứ cỏ này là Lục Lang đêm qua lục soát ra được từ trên người Lãnh bệ hạ.”
Phù Thanh Phượng gật đầu một cái, tiêu tan ngờ vực. Mộng chập cứ bất chợt phát tác, Lãnh Huyền tất nhiên phải mang theo di thần thảo bên thân, mới có thể kịp thời cứu người.