CHƯƠNG 136.
Lôi Hải Thành nhìn di thần thảo nửa ngày, đoạt lấy kim trâm quăng sang bên cạnh, buồn bực nói: “Không cần phải lãng phí tinh thần vì thứ mộng chập quái quỷ ấy nữa.”
Lãnh Huyền không hồi đáp, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Hừ, cư nhiên dám đánh trống lảng với hắn! Lôi Hải Thành chằm chằm nhìn đôi mắt đen bằng lặng trong trẻo của Lãnh Huyền, thình lình cắn một ngụm lên môi Lãnh Huyền.
“A? ! . . . . . .” Lãnh Huyền bất ngờ không kịp phòng bị, khẽ kêu lên, nhưng thanh âm lập tức bị đầu lưỡi xâm nhập chặn kín lại trong miệng.
Một trận môi lưỡi triền miên, từ sự kịch liệt chiếm đoạt lúc ban đầu cho đến sự khiêu khích dịu dàng, Lôi Hải Thành cuối cùng tách làn môi ra, để cho bản thân cùng Lãnh Huyền đều có thể hô hấp.
Mục quang của nam nhân, đã không còn lãnh tĩnh như bình thường. Cánh mũi hơi hơi hé, ẩn hiện thấy được mồ hôi lấp lánh. Một phút thất thần, Lôi Hải Thành lần thứ hai nhào tới hôn môi.
Mục tiêu lần này, là lỗ tai bắt đầu phiếm hồng của Lãnh Huyền.
Hắn khẽ cắn vành tai dần dần nóng lên của Lãnh Huyền, ôm Lãnh Huyền ngã vào trong đệm. Một tay xọc vào trong mái tóc dài dày đen nhánh của nam nhân, chặt chẽ nắm lấy.
Lãnh Huyền xuất phát từ bản năng giãy giụa một chút, rồi mới thả lỏng thân thể, để cho Lôi Hải Thành tùy ý hôn cắn lỗ tai, cằm, hầu kết. . . . . .của hắn một chút.
Làn môi hỏa nhiệt dừng ở vết thương trên cổ hắn, đình chỉ hôn môi. Thân hình thiếu niên dù rằng liều mạng kiềm nén, vẫn không che giấu được sự run rẩy.
Giờ này khắc này, Lãnh Huyền không biết bản thân mình nên nói những gì, chỉ nâng tay vòng ôm lấy lưng Lôi Hải Thành, dùng lực đạo nhẹ nhàng nhất, ý đồ vuốt lên tấm lưng đang phát run.
“Chuyện này không trách ngươi được. . . . . .” Hắn ở nơi Lôi Hải Thành nhìn không thấy chua chát cười khổ ── muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính bản thân hắn.
Là hắn, đã tự tay gieo mầm u ác tính vĩnh viễn khó tiêu trừ ở trong đầu Lôi Hải Thành.
Lôi Hải Thành liên tiếp hít sâu mấy cái, cuối cùng đem chua xót chất chứa trong ***g ngực trục xuất ra ngoài, nâng người lên, đăm đăm nhìn Lãnh Huyền.
Sự đau xót không chỗ che giấu trong mắt nam nhân, nói cho hắn biết, Lãnh Huyền lại bắt đầu tự trách mình.
Đến tột cùng là phải đến thời điểm nào, Lãnh Huyền mới bằng lòng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn? Buông xuống hết thảy áy náy kia đi?
Có lẽ thần tình trên mặt hắn quá mức thê lương, Lãnh Huyền ngập ngừng, thấp giọng gọi hắn một tiếng, dùng thân thể khẽ khàng cọ xát Lôi Hải Thành.
Nam nhân này, ở trước mặt hắn, lúc nào cũng luôn yêu đương dè dặt như thế, thấp kém như thế . . . . . .
Lôi Hải Thành bỗng nhiên cảm thấy đầu mũi cay xè, mạnh mẽ ôm chặt lấy Lãnh Huyền, cay đằng nói: “Không cần lúc nào cũng phải nghĩ cách làm vừa lòng ta. Ngươi đối với ta, chẳng lẽ chưa từng có mong muốn thái quá.”
Dung mạo Lãnh Huyền phút chốc cứng đờ, có chút xấu hổ xoay đầu.
“Rốt cuộc là có hay không?” Lôi Hải Thành nhìn ra nam nhân muốn trốn tránh vấn đề này, nhưng cũng không có ý để cho Lãnh Huyền tiếp tục chìm trong quá khứ, xoay mặt Lãnh Huyền lại, truy hỏi đến cùng không buông tha.
Trong lòng có chút tư vị không tốt, sống được hai mươi chín năm, lần đầu mặt dày đi cầu hoan với nam nhân, hơn nữa lại còn hỏi rõ ràng đến như thế, chỉ còn kém mỗi nói thẳng là muốn Lãnh Huyền thượng hắn. Kết quả nam nhân vẫn còn do dự, thật sự khiến hắn mất hết tinh thần.
Song khi hắn cúi đầu nhìn lại thân thể của bản thân, không khỏi nản lòng. Nghĩ tới sự chán ghét căm thù thâm căn cố đế kia của Lãnh Huyền đối với Trần Yên, xem ra để Lãnh Huyền có thể chấp nhận thân mật cùng hắn đã là quyết tâm lớn lao lắm rồi, muốn Lãnh Huyền chủ động, chỉ e khó như lên trời.
Nhìn sắc mặt Lôi Hải Thành chớp mắt biến đổi nghìn lần, Lãnh Huyền cuối cùng hơi khép mi xuống, sóng nước trong con ngươi đen khẽ gợn, sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác mới vươn tay khẽ vuốt má Lôi Hải Thành.”Ta vẫn là có thói quen theo chừng mực. . . . . . Ta nói rồi, ta không thích nam nhân. . . . . .”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chính là trời sinh thích nam nhân sao?” Lôi Hải Thành suýt nữa thổ huyết. Thân thể quấn quýt thân mật cũng không phải chỉ một lần, Lãnh Huyền cư nhiên còn nói ra một câu thử thách sự kiên nhẫn của hắn như thế.
“Không phải.” Lãnh Huyền sao không nhìn ra sự tức tối của Lôi Hải Thành, vội vàng phủ nhận, tay trái bỗng nhiên bị Lôi Hải Thành kéo xuống thăm dò ở phía dưới.
Vật cứng nóng bỏng giật lên, muốn giãy thoát khỏi sự ràng buộc của y phục, khẽ cọ vào trong lòng bàn tay hắn. . . . . .
Dục vọng, không chút che giấu. . . . . .
Ánh mắt ngời sáng của thiếu niên cũng vì động tình mà trở nên u tối, gắt gao khóa lấy hắn, giống như muốn bắt giữ từng tia biểu tình biến hóa trên mặt hắn, khiến cho tâm thần hắn hoảng hốt. . . . . .
Hắn không nghe rõ Lôi Hải Thành ở hắn bên tai thấp giọng thầm thì những gì, yết hầu đã có chút phát khô, chậm rãi nắm lấy vật sống khẽ giật ở trong lòng bàn tay, chầm chậm mà hữu lực vuốt ve.
Trên tay, rất nhanh có niêm dịch ướt dính.
“Ách. . . . . .” Lôi Hải Thành vốn dĩ còn muốn hảo hảo giáo dục Lãnh Huyền một phen, song khoái cảm dâng lên từ hạ thân đã nhanh chóng chiến thắng lý trí.
Hắn cố gắng thở ra hơi thở nóng rát, nắm lấy bàn tay vẫn đang vuốt ve của Lãnh Huyền kéo lên cạnh miệng khẽ cắn một ngụm, cười nhẹ, “Là chính ngươi muốn đấy nhé, đừng có hối hận.”
Lửa nóng cứng ngắc mượn nhờ sự bôi trơn của niêm dịch cuối cùng cũng cạy mở được cổng vào đóng chặt, từng tấc một xâm lấn vào trong cơ thể nóng nực chật hẹp của nam nhân, công thành chiếm đất, mở rộng lãnh thổ. . . . . .
Bên ngoài lều, gió đêm gào rít giận dữ, lay động lều trại da trâu, phát ra tiếng vang ba ba.
Trong lều trại nhỏ bé, lại nóng bức như lò lửa.
Mái tóc dài của hai người, quấn quýt xoắn bện lại cùng một chỗ, đã bị mồ hôi thấm ướt. Hai chân thon dài của nam nhân gác cao lên hai bờ vai của Lôi Hải Thành, hạ thân kề sát không một kẽ hở di động, mồ hôi cùng chất nhầy trộn lẫn, mang theo âm sắc *** mỹ khiến kẻ khác huyết dịch nghịch lưu.
Hai tay Lôi Hải Thành giữ chặt lấy bờ mông nam nhân đột nhiên gia tăng thêm lực đạo, khuếch trương thêm nơi đang bao bọc lấy bản thân, tăng nhanh tiết tấu đâm vào một vòng sau dùng toàn lực xông vào, thẳng tiến đến nơi sâu nhất của nam nhân.
“Ư. . . . . .” Hắn nhíu chặt mày, lập tức nằm ngã sấp vào làn da kiện mỹ trên ***g ngực của nam nhân, khẽ run rẩy hưởng thụ khoái cảm tuyệt đỉnh khi dục vọng bùng nổ.
Khuôn mặt Lãnh Huyền, đỏ hồng đẫm mồ hôi. Trái tim, cũng đập loạn giống như hắn. Hơi thở gấp rỉ ra từ kẽ môi lại vẫn tản mát kiềm nén như cũ. . . . . .
Biểu tượng nam tính bị kẹp ở bụng hắn cùng Lôi Hải Thành sưng phồng lên vì ma sát, song vẫn chưa phóng thích.
“Đừng có nhẫn nại. . . . . .” Hơi ngừng thở gấp lại, Lôi Hải Thành hôn lên hàng mi ướt mồ hôi đen nhánh của Lãnh Huyền, thẳng lưng dậy, buông hai chân Lãnh Huyền xuống, chậm rãi rút ra khí quan vẫn thô cứng, mang theo sợi trọc bạch từ nơi kết hợp.
Hắn lật cơ thể Lãnh Huyền, không nằm sấp giống như trước kia nữa, khiến cho Lãnh Huyền quỳ nâng cao phần eo lên.
Tư thế này khiến cho thân thể nam nhân rõ ràng cứng đờ, song chưa kịp mở lời, nhiệt vật đã lại len vào trong cơ thể.
“Ân. . . . . .” Năm ngón tay trái của Lãnh Huyền chặt chẽ cắm vào đệm giường dưới thân, gân xanh gồ lên trên bàn tay.
“Thả lỏng một chút.” Chú ý tới sự cứng nhắc của Lãnh Huyền, một tay Lôi Hải Thành ôm vòng lấy eo bụng Lãnh Huyền, dựa lên phần lưng cơ thịt kéo căng của nam nhân, vừa lay động vừa khẽ hôn lên từng đóa hoa đào diễm lệ.
Tay kia, cũng duỗi đến giữa háng Lãnh Huyền, bao bọc âu yếm căn nguyên dục vọng chưa được thỏa mãn.
“Dùng tư thế này hẳn là sẽ không đau đớn như thế nữa. . . . . .” Cũng có thể tiến vào sâu hơn, càng dễ dàng đạt tới cao trào. . . . . .
Hắn muốn nhìn thấy Lãnh Huyền hoàn toàn buông những đắn đo, vì hắn ý loạn tình mê. . . . . .