Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12.

Sau một hồi hàn huyên, sắc trời toàn bộ đã nhuốm đen. Trạm Phi Dương thắp ngọn nến lên, liền sau đó có hai nam tử tháo vát ăn vận kiểu gia đinh đưa đồ ăn tới, thu dọn chỗ bát đĩa Lôi Hải Thành đã ăn lúc nãy, rồi cáo lui, động tác thập phần nhanh nhẹn.

“Vài năm trước ta đã mua được chỗ đất này tại kinh thành, mở cửa hàng tơ lụa để làm nơi dừng chân. Hàng năm sẽ đến ở lại một thời gian. Tôi tớ nơi này đều là binh sĩ dưới trướng của ta, đồn trú tại kinh thành để do thám. Hải Thành ngươi có cần cái gì, cứ việc phân phó bọn họ đi làm.”

Trạm Phi Dương đã hoàn toàn coi Lôi Hải Thành như người một nhà, đối hắn không hề kiêng kị. Giúp Lôi Hải Thành ăn xong cơm nước, đang định cáo từ lại vỗ lên đùi mình, “Ta cư nhiên lại quên đem dược cho ngươi.”

Một thứ dược cao màu lục nhạt đựng trong chiếc bình gỗ nhỏ. Lôi Hải Thành nhận lấy hít ngửi, mùi tương tự với Vân Nam bạch dược.

“Cái đó dùng để xoa vào bề mặt nơi ấy, ta nghĩ ngươi không thích người khác thay ngươi thượng dược chỗ đó, nên đã bảo đại phu để dược cao lại.” Trạm Phi Dương ấp a ấp úng nói.

Lôi Hải Thành khụ một tiếng, “Biết rồi.”

Hắn định chờ sau khi Trạm Phi Dương rời đi sẽ tự mình bôi thuốc, ai ngờ Trạm Phi Dương lại dừng lại ở cửa, không chịu đi.

“Còn có chuyện gì thế?” Thật hiếm khi thấy Trạm Phi Dương giống bà mụ như thế.

Trạm Phi Dương nghe Lôi Hải Thành hỏi, ngược lại kéo cửa phòng ra, quay về bên cạnh Lôi Hải Thành nói: “Này, ta nghĩ ngươi tự mình thượng dược hơi bất tiện, ta đến giúp ngươi được không?”

“. . . . . .” Lôi Hải Thành lúng túng, bất quá ngẫm lại Trạm Phi Dương nói cũng có lý, huống hồ bên trong cái chỗ vết thương đáng xấu hổ ấy vẫn sưng lên đau đến kịch liệt, không nên tái kéo dài trị liệu.

Vả lại, hai người đã kết làm kim lan huynh đệ, tự nhiên cũng cởi mở quang minh lỗi lạc. Nếu hắn tái ngại ngùng nhăn nhó, không khỏi đem đối phương xem nhẹ, liền đem lời cự tuyệt nuốt trở lại trong bụng, nầm sấp xuống giường.

“Vậy làm phiền ngươi .”

Hắn nhắm mắt lại, để mặc Trạm Phi Dương giúp hắn cởi ra xiêm y trên người. Hậu diện chớm lạnh, một ngón tay chấm dược cao ở lối vào vẽ loạn một phen, chậm rãi tiến vào, xoay tròn đem dược cao bôi lên nội bích, rời khỏi chấm thêm chút dược cao rồi tái thâm nhập lần thứ hai.

Lôi Hải Thành nén chịu cảm giác quái dị do ngón tay kia trong dũng đạo sưng đỏ của hắn ra vào gây nên, cố gắng dời đi sự chú ý, nhưng cảm giác ghê tởm bị bọn thị vệ xâm phạm đã muốn thấm sâu trong óc, chỉ cần chút đụng chạm, sẽ không khống chế nổi mà dâng lên trong ngực, hai gò má bất tri bất giác đã phát đen. Hai tay hắn nắm chặt xuống gối, thấp giọng nói: “Ngươi ra ngoài đi! Ta tự mình làm.”

Ngón tay đang chuyển động ở trong thân thể hắn ngừng lại, rồi mới chầm chậm rút ra bên ngoài.

Lôi Hải Thành mới vừa nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên ngừng thở lại ──

Đầu ngón tay không biết cọ tới một chỗ nào đấy, khiến một luồng khoái cảm dâng lên làm hắn tê dại tuỷ sống.

“A. . . . . .” Hắn quả thực không thể tin được cái gọi là sàng thanh[37] lại phát ra từ trong miệng hắn, khiến hậu diện tự động co rút lại, kẹp chặt lấy ngón tay Trạm Phi Dương.

“Ngươi kẹp chặt như thế, bảo ta đi ra ngoài thế nào đây?” Thanh âm vô cùng vô tội vang lên, Lôi Hải Thành có thể tưởng tượng được, trên mặt Trạm Phi Dương nhất định là đang cười nhạo.

X! Lôi Hải Thành mặt đỏ lên, quay đầu lại định chửi rủa. Ngón tay Trạm Phi Dương ở nơi gợi lên khoái cảm ban nãy lại nhu thuận ấn sờ vài cái, nhất thời khiến hắn không nói ra nổi lời chửi mắng đã chuẩn bị sẵn, thậm chí ngay cả nơi phía trước vốn nằm im cũng bởi vì hậu đình bị kích thích mà bán ngẩng đầu.

Lôi Hải Thành là người trưởng thành, đương nhiên đã xem qua CD film người lớn, cũng từng xuất phát từ tâm lý hiếu kì, đã từng thuê film GAY. Bất quá nhìn trên màn hình hai nam nhân trình diễn màn vật lộn đại chiến, không hề có chút mỹ cảm, hắn hết cả hứng thú, từ đó về sau đối với thể loại giải trí đấy xin miễn luôn. Trong ấn tượng với GAY không chút nào hảo cảm, cho rằng biểu tình kêu gào như si như tuý trong film GAY tất cả đều là sắp đặt.

Đến lúc tới Thiên Tĩnh, khi bị xâm phạm chỉ có khuất nhục cùng đau đớn, chứ đừng nói đến hưởng thụ hay gì gì nữa.

Cho nên khi hắn hiện tại phát hiện nguyên lai nam tính trong cơ thể bị kẻ đồng giới đụng chạm cũng có thể gợi lên khoái cảm, khiến trong người hắn như có quả bom bùng nổ .

Chẳng lẽ hắn, đã bị Lãnh Huyền tra tấn mà trở thành biến thái? . . . . . .

Ánh mắt đờ đẫn trong vài giây, hạ thân ùn ùn dâng lên khoái ý kịch liệt làm cho hắn không thể nào không lưu tâm, oán hận cắn răng.”FUCK!”

Dục vọng căn bản là không nghe đại não điều khiển đã cương cứng phát nhiệt, hắn khó khăn nắm chặt vào khăn trải giường, mượn sự mát lạnh mềm mại của sa tanh để hạ nhiệt.

Còn nhớ Đình từng cười đùa nói, nam nhân đều là loại động vật chỉ dùng nửa người bên dưới để suy nghĩ. Mẹ nó, lời này thực không sai!

“Ngươi nói gì thế?” Trạm Phi Dương nghe không hiểu Anh ngữ, nhưng trông thấy khóe mắt Lôi Hải Thành nhiễm hồng, đôi đồng tử màu nâu của hắn cũng âm thầm loé sáng, nghiêng người cúi xuống nằm tại trên lưng Lôi Hải Thành.

Ngón tay đầu sỏ cuối cùng cũng từ nơi huyệt động mềm mại mà rút ra, toàn bộ bàn tay thô rộng đưa về, thong thả vuốt ve nơi dục vọng ngày càng căng cứng của Lôi Hải Thành, cho đến tận khi nó dựng đứng lên.

“Ngươi hiện tại, thật quá sức mạnh mẽ so với những thiếu niên cùng tuổi.”

Trạm Phi Dương ghé vào bên tai đã nóng dần lên của Lôi Hải Thành cười khẽ trêu chọc, thanh âm của hắn cũng đã khàn theo. Ngón tay thô ráp tại nơi đầu bộ nhạy cảm không ngừng nhẹ nhàng đảo quanh, kích thích cơ bắp mặt đùi của Lôi Hải Thành co rút từng đợt, phần eo cũng nhanh chóng mà biến hoá.

“Ngươi, ngươi không phải nói rằng mình đối nam nhân không có hứng thú hay sao ” Giãy dụa cắn răng tìm cách chất vấn, Lôi Hải Thành cảm thấy như thể mình đã rơi vào một cái bẫy.

“Nếu ta không nói như thế, thì chẳng phải là khi tại thiên lao ngươi căn bản là sẽ không để ta lại gần người?” Chăm chú nhìn Lôi Hải Thành tựa hồ tức giận đến sắp hộc máu, Trạm Phi Dương cuối cùng cười nhẹ.”Hải Thành, ta không có ác ý, chỉ là muốn cho ngươi chút hưởng thụ, đừng có mãi nhớ tới thứ khó chịu đã từng trải qua.”

“Na, vậy thật đúng là cần đa tạ . . . . . .” Lôi Hải Thành thở gấp, phần dục vọng phía trước đã bắt đầu chảy ra thứ nhãn lệ hoan du.

Thành thật mà nói, đã vài tháng kể từ lúc linh hồn tới nơi đây, hắn cũng chưa có lúc nào giải quyết được nhu cầu sinh lý của mình, cũng nên phát tiết một chút. Hơn nữa kĩ thuật của Trạm Phi Dương quả thật không tồi, đã khiến hắn sắp phát tiết.

Nhưng muốn hắn ở trong tay nam nhân mà sảng khoái đến xuất ra, thật sự là quá mất mặt.

Nếu phải chết, chi bằng chết ngay lúc này đi còn hơn!

Đầu não đã bị hormone giống đực cùng sự hiếu thắng ấu trĩ của nam nhân chiếm cứ, hắn lườm đến Trạm Phi Dương đang ở trên người mình.”Ngươi đã hảo tâm như vậy, người làm đại ca cũng phải chiếu cố ngươi.” Liền duỗi tay ra, tiến vào lưng quần Trạm Phi Dương, nắm lấy đồng dạng khí quan cũng đang căng phồng phát nhiệt.

A, sớm đã dựng đứng lên rồi! Điều này làm cho Lôi Hải Thành ít nhiều bớt chút tức giận ── ít nhất thì không phải chỉ có mình hắn hưởng thụ.

Bất ngờ bị nắm giữ chỗ hiểm, Trạm Phi Dương kinh ngạc thở hắt ra, nhìn đến vẻ mặt trả thù thành công của Lôi Hải Thành, hắn thầm nở nụ cười.

“Hải Thành, ngươi như thế này, thực khiến người ta nhịn không được. . . . . .” Dùng sức đem hạ thân đè xuống Lôi Hải Thành mà cọ xát.

“Đừng. . . . . .” Mồ hôi cùng thể vị đậm mùi nam tính ở hai người sát nhau mà giao hoán. Bị bản năng chiếm hữu, hai nam nhân hoàn toàn dứt bỏ lý trí dư thừa, cùng lộng thứ đang muốn dâng trào đối phương, truy đuổi khoái cảm nguyên sơ.

Gần đến khoảng khắc phun trào, Trạm Phi Dương đột nhiên buông hạ thể Lôi Hải Thành ra, ngược lại mở hai tay, đem Lôi Hải Thành gắt gao khóa chặt vào trong ***g ngực.

Thể dịch nóng ẩm thấm vào y phục hai người. Không một ai cất lời, chỉ mở miệng hô hấp thứ không khí nóng bỏng ngập tràn vị xạ hương.

Hồi lâu sau, hô hấp của Lôi Hải Thành cuối cùng bình ổn lại, một quyền đem người vẫn còn đang ôm chặt lấy hắn lật ngược xuống giường.

“Ngươi thật tàn nhẫn a!” Trạm Phi Dương sờ lên nhãn quang phát hắc bên trái cười khổ.”Ngươi rõ ràng cũng thật là thoải mái mà.”

“Có muốn ta đấm sưng nốt mắt phải của ngươi không?” Lôi Hải Thành uy hiếp, bất quá rõ ràng ý trêu đùa chiếm phần nhiều.

Đã phóng thích được dục vọng, tâm tình kỳ thật là quá dễ chịu. Trong dĩ vãng hắn thường châm một điếu thuốc, rồi mới đem Đình ôm vào ngực, hôn lên mái tóc nói yêu nàng, nhưng đối Trạm Phi Dương thì miễn đi .

Nhìn thấy Trạm Phi Dương đích xác là đang ra sức lấy lòng hắn, Lôi Hải Thành quyết định không cần cùng hắn so đo.

“Ha hả, tâm tình đã tốt hơn nhiều rồi phải không?”

Cùng là nam nhân, Trạm Phi Dương rõ ràng hiểu được Lôi Hải Thành hiện tại trong lòng suy nghĩ điều gì, vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của Lôi Hải Thành mà không gặp phải trở ngại gì, hắn cười cười, cởi hắc sắc trường bào của mình ra lau chùi sạch sẽ dịch thể dính trên thân hai người.

Áo choàng quý giá như vậy coi như là hỏng rồi.

“Hải Thành. . . . . .” Hắn gối đầu lên tay, nằm đến bên người Lôi Hải Thành , ngữ khí thấp trầm, nghiêm túc lạ thường.”Không nói gạt ngươi, ta lần đầu tiên nhìn thấy, đã bị ngươi thu hút rồi. bất kể ngươi trước kia có gặp phải chuyện gì đi nữa, ta chỉ muốn cho ngươi biết, nam nhân trong lúc đó cũng có khoái hoạt, không phải chỉ có kinh khủng như trong kí ức của ngươi đâu”

“. . . . . .” Lôi Hải Thành cảm thấy khóe miệng mình co giật, kiếp trước dù sao cũng là lãnh tuấn sát thủ, là tinh anh của giới luật sư, tuy rằng cũng từng có kẻ đồng giới vì khí chất bên ngoài quá xuất chúng của hắn hấp dẫn mà hướng hắn ám chỉ, nhưng bị hắn lạnh lùng lườm liền quá sợ hãi mà lui đến nửa con phố, chưa từng gặp phải sự bày tỏ tinh tế giống như của Trạm Phi Dương, nói ra một cách rõ ràng trắng trợn.

Ai nói cổ nhân bảo thủ? Tuyệt đối lầm đạo!

“Ta thích nữ nhân.” Hắn rõ ràng trả lời. Trường hợp này, dao sắc chặt đay rối[38] là phương pháp tốt nhất.

Trạm Phi Dương rầu rĩ thở dài: “Ta hiểu được ý tứ của ngươi .” Lại từ từ hít một hơi dài, không nhắc lại nữa.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, không khí thậm chí có vẻ căng thẳng. Lồng ngực Lôi Hải Thành tự giác có điểm buồn bực, nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh ──

Trong hoả quang lay động của ngọn nến đỏ, con ngươi màu nâu của Trạm Phi Dương chăm chú ngắm nhìn hắn không chớp mắt, xem chừng đã nhìn hắn rất lâu rồi.

“Ngươi. . . . . .” Không khí tứ phía bống trở nên mập mờ, Lôi Hải Thành cũng không biết phải nói gì mới đúng nữa.

“Đừng nói.” Tựa hồ không muốn nghe lại lời cự tuyệt từ miệng Lôi Hải Thành nữa, Trạm Phi Dương duỗi cánh tay ra, nắm lấy cổ hắn, dúi đầu vào hõm vai của Lôi Hải Thành, hít sâu.

Thở ra thứ nhiệt khí kinh người. Thân là nam nhân,Lôi Hải Thành đương nhiên hiểu rõ hàm xúc của ý tứ đó là gì.

“Hải Thành, Hải Thành. . . . . . Hải Thành. . . . . .” Trạm Phi Dương thấp giọng gọi lại nhiều lần, hít ngửi hõm vai, xương quai xanh, cổ của Lôi Hải Thành, làm cho Lôi Hải Thành ảo giác kẻ bên người như thể một đầu dã lang, đang nghiên cứu xem nên cắn xé con mồi ở chỗ nào.

Mà cũng đúng, là lang doanh chủ soái mà! Hắn ha ha cười khiến bả vai rung lên.

Trạm Phi Dương ngẩng đầu, nhìn Lôi Hải Thành tươi cười, cố gắng nhắm chặt hai mắt lại rồi mở ra, cuối cùng đem dục vọng ở sâu trong nội tâm đè nén xuống.

Nắm lấy cổ tay Lôi Hải Thành, hắn khôi phục sự đùa cợt thường ngày, ánh mắt vẫn còn lưu lại sự chân thành đáng tin cậy.”Lôi Hải Thành, ngươi nếu không thích nam nhân, ta sẽ không cưỡng ép. Bất quá ta vẫn là thích ngươi, thế nên, ngươi cũng không cần để ý đến ta.”

“. . . . . . Trạm Phi Dương, ngươi thật đúng là ương ngạnh quá.”

“Lôi huynh ngươi quá khen.”

Hai người liền song song nằm ở trên giường, mặt đối mặt căng thẳng nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy tình hình này thật sự tức cười, không nhịn được liền cùng cười phá lên, đem sự gượng gạo khi trước trở thành hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.