Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 149: Chương 149




CHƯƠNG 148.

Màn trướng lụa trong cung nhũ một màu vàng óng ánh, tầng tầng khóa lấy sương mù tím nhạt phiêu dật tỏa ra từ trong hương lô hình thú. Ánh nến chập chờn run rẩy, xuyên qua sa mỏng, phủ lên hai mái tóc dài một trắng một đen, phản xạ ra thứ ánh sáng kỳ dị.

“Ngươi là nói, ta bị Lãnh Huyền hãm hại, khiến cho những chuyện trước đây đều quên hết đi sao?” Lôi Hải Thành ngồi ở bên giường, mở vạt áo, liếc nhìn vết sẹo đầy thân mình, vừa kinh vừa sợ, lẩm bẩm nói: “Cư nhiên dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy để tra tấn ta.”

Công tử Tuyết khoanh tay đứng thẳng, cũng chăm chú nhìn những vết sẹo đó, sau một lúc lâu mới dời mục quang, lãnh đạm nói: “Ngươi thân là con trai Thương hoàng, ngai vàng hoàng đế Thiên Tĩnh vốn phải thuộc về ngươi. Khi Lãnh Huyền tùy tiện dùng hình ngược đãi ngươi, vẫn không rõ thân phận thật của ngươi, nên mới không lấy đi tính mệnh ngươi. Sau đấy phát hiện thân thủ của ngươi không tồi, lại giả nhân giả nghĩa phong ngươi làm Định Quốc vương gia để lợi dụng ngươi cống hiến vì Thiên Tĩnh. Nhưng giờ đây hắn đã biết được thân phận ngươi, đương nhiên sẽ trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ ngươi tuyệt hậu hoạn, may mắn là ta đã cứu ngươi kịp thời.”

Hắn liên tiếp nói, sắc mặt Lôi Hải Thành cũng liên tiếp biến, liếc mắt nhìn xéo Công tử Tuyết, “Ngươi nếu là Tây Kì quốc quân, cứu ta là có dụng tâm gì?”

Không ngờ rằng Lôi Hải Thành lại hỏi thẳng như vậy, Công tử Tuyết có chút hơi giật mình.

Khóe miệng Lôi Hải Thành khẽ cong, mang theo vài phần ý cười lười nhác.”Đưa ta lên làm bù nhìn, mượn tay ta khấy đảo Thiên Tĩnh mịt mù, Tây Kì nhất định sẽ được hưởng lợi rất nhiều.”

Hắn khoanh tay khẽ cười, sự mỉa mai trong mắt rõ ràng nói cho Công tử Tuyết, Lôi Hải Thành cho rằng hắn là kẻ bụng dạ khó lường.

Trong kí ức, thiếu niên từ trước tới giờ chưa bao giờ từng dùng loại mục quang vô cùng châm chọc khinh thường như vậy để nhìn hắn. . . . . . Công tử Tuyết chớp mắt thất thần, chốc lát liền khôi phục, một tia giận dữ trong lòng ẩn ẩn dâng lên, nhưng tức khắc bị áp chế ──

Thiếu niên mới vừa thức tỉnh, kí ức trống rỗng, chung quy cũng cần chút thời gian để tiếp nhận hắn. . . . . .

Chờ Lôi Hải Thành cười xong, hắn kéo Lôi Hải Thành.”Đi theo ta!”

Hất mở tấm màn trướng cuối cùng của thiên điện, hàn khí lao thẳng đến mặt người.

Chính giữa thiên điện trống rỗng, khối băng chất đống như núi nhỏ, vây quanh bức tượng khắc băng một lớn một nhỏ như người thật.

Hai người, nắm tay đứng thẳng, ngũ quan diện mạo đúng là Công tử Tuyết cùng Lôi Hải Thành.

Trong chúc quang, kia hai người trong suốt lóng lánh sống động như thật. Mặc dù không phải người sống, vẫn có thể thấy được dung mạo thiếu niên mỉm cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn Công tử Tuyết.

Nước đá đang chậm rãi hòa tan, từng chút một, rơi trên mặt đất bạch ngọc, phát ra tiếng tí tách. Ở trong cung điện mênh mông, tiếng vang lại càng đặc biệt trong trẻo.

“Đây là. . . . . .” Lôi Hải Thành bị đưa đến trước tượng băng, chứng kiến dung mạo thiếu niên kia quá sức giống mình, không khỏi quăng một ánh nhìn nghi vấn cho Công tử Tuyết đứng ở bên cạnh.

Công tử Tuyết khe khẽ mỉm cười, “Ngươi không nhớ sao? Năm ấy khi ta sinh nhật, ngươi sai người tặng tượng băng cho ta. Cái hiện tại này, chính là chiếu theo bức tượng băng kia mà làm lại lần nữa.”

Hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt thiếu niên trong bức tượng khắc, thần sắc ôn nhu, lại thêm nhiều hoảng hốt. . . . . .

Thiếu niên vô danh tại Hoan Mộng Đình kia, nhanh chóng bị hắn quẳng ra khỏi đầu, giống như tro bụi thổi qua trước mặt hắn, lập tức đã không còn dấu tích gì.

Song vào một buổi hoàng hôn vài ngày sau, thiếu niên cư nhiên xuất hiện ở Lạc Thủy xá quán, quấn lấy hắn, muốn cùng hắn học võ nghệ.

“Ngươi nếu không đáp ứng, ta sẽ đi báo quan, Lạc Thủy chất tử giết người.” Thiếu niên cười hì hì uy hiếp hắn.

Sắc mặt hắn âm trầm, sát khí thình lình nảy sinh, song trước khi ra tay lại thay đổi chủ ý ──

Đêm đó không có nhìn kỹ, lúc này quan sát lại, hắn liền phát hiện thắt lưng tơ lụa thiếu niên mang, chính là dùng ‘Cửu triền ti’ đắt tiền nhất trong hàng dệt kinh thành, thiên kim khó cầu. Hài của thiếu niên, lại là thành phẩm “Lăng ba đường” lừng danh trong kinh thành. . . . . .

Mỗi món phục trang trên người thiếu niên, đều đủ cho bất kỳ người dân chúng bình thường nào ăn no mặc ấm suốt cả đời. Không phải dòng dõi cao quý danh gia vọng tộc, thì không thể nào nuôi ra được thứ công tử ngang ngược xấc láo như thế này.

Lưu lại con tiểu miêu này, có lẽ so với giết chết còn có giá trị hơn nhiều. Muốn thành đại nghiệp, quyền thế, tiền tài đều là những thứ thiết yếu.

Hắn thế là liền đáp ứng yêu cầu của thiếu niên, âm thầm sai người điều tra lai lịch thiếu niên, chứng thực rằng quyết định của bản thân quả thật rất chính xác.

Bề ngoài thì là lậu võng chi ngư[59] của gia môn Võ thừa tướng bị tân hoàng đế xử trảm cả nhà, kỳ thật, là của thái hậu cùng tiểu thúc yêu đương vụng trộm mà sinh ra.

Thân phận này, đủ để cho thiên hạ phải xôn xao. Rồi lại thêm chút mưu mô, có thể tạo thành một hoàng đế bù nhìn cho hắn một tay thao túng.

Ánh mắt hắn trộm liếc thiếu niên, cũng không còn lộ vẻ hờ hững nữa, mà mang điểm cười mỉm đắc ý.

Nụ cười này, thông thường thợ săn chỉ lộ ra khi ngắm nhìn cạm bẫy mình đã dày công sắp xếp, tiếc là thiếu niên nhìn không hiểu.

Sự ái mộ của thiếu niên đối với hắn ngày một biến sâu đậm thêm, thời gian lưu lại tại Lạc Thủy xá quán cũng càng ngày càng lâu, lâu đến mức khiến hắn bắt đầu sinh lòng phiền chán.

Hắn không thích, bất luận kẻ nào chen chân vào trong nội tâm hắn.

Chán ghét, ở trong một buổi đêm mưa bay gió táp đã đạt đến đỉnh điểm.

Buổi đêm ấy, thiếu niên viện cớ mưa to đòi lưu lại qua đêm tại Lạc Thủy xá quán. Nửa đêm, lén lút đi đến đầu giường hắn, khom người, đầu ngón tay phát run, muốn vẽ lên gương mặt hắn.

Hắn không đợi ngón tay thiếu niên chạm đến da thịt, giơ tay tát một cái, đánh thiếu niên bắn ra thật xa.

Thiếu niên ôm khuôn mặt sưng đau, thất kinh, rưng rưng không ngừng hướng hắn giải thích, nói sau này tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm đến hắn nữa. Nhưng hắn vẫn là vô tình mà đem thiếu niên quẳng ra ngoài cửa giữa trời mưa như trút nước.

Sáng sớm hôm sau, mây thu mưa tạnh. Hắn mở cửa, liền thấy thiếu niên mà hắn vốn nghĩ rằng không có khả năng lại xuất hiện, toàn thân ướt đẫm đứng ở trước cửa, trong tay bưng một bát canh gà hoành thánh mới vừa mua tới.

Từng tia từng tia nhiệt khí, lượn lờ bồng bềnh ở giữa hắn và thiếu niên, khiến cho hắn có điểm thấy không rõ biểu tình trên mặt thiếu niên, chỉ nghe thấy thiếu niên thấp giọng xin lỗi, đem kia bát hoành thánh kia nhét vào tay hắn.

Bát rất nóng, hắn trợn mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ của thiếu niên, trên mặt vẫn còn vết ngón tay xanh tím chưa tan, đột nhiên tâm phiền ý loạn, quăng rơi bát.

Thiếu niên ngây ngẩn, nửa ngày, gục đầu xuống.

Vài giọt nước vô sắc, rớt xuống bãi nước đọng bên chân thiếu niên, hơi gợn lên vài vòng sóng nước lăn tăn.

Đêm đó, trong mộng hắn, lại là đôi vai im lặng run rẩy của thiếu niên. Giật mình tỉnh giấc, kinh mạch khí huyết cuồng loạn, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Hắn điên cuồng chạy ra ngoài, giết liên tiếp mấy người qua đường, mới trấn trụ được chân khí toán loạn nơi nơi.

Nhìn thi thể ngã dưới chân, mục quang hắn lạnh giá──

Hại hắn rối loạn tâm thần, không thể tha thứ.

Khi thiếu niên lại co ro đi đến xá quán, hắn đã có tính toán, mỉm cười để cho thiếu niên vào phòng.

Thiếu niên vui mừng hí hửng, nhưng vẫn không quên xin lỗi về sự mạo phạm đêm đó, hỏi hắn có cần thứ gì để tạ lỗi hay không.

Hắn cười lớn.”Nếu ta nói muốn có tính mạng của Thiên Tĩnh hoàng đế, ngươi có thể làm được không?”

Thiếu niên thảng thốt, tiếp sau hiểu rõ thở dài. “Làm chất tử quả thật rất ủy khuất, khó trách ngươi hận hoàng đế Thiên Tĩnh.”

Ngu xuẩn! Hắn thầm mắng thiếu niên, vô cớ căm hận.

Mấy ngày sau, thiếu niên vẻ mặt hưng phấn thần bí chạy tới nói cho hắn, muốn làm đại sự kinh thiên động địa.

“Qua nửa tháng nữa, chính là sinh nhật của Lãnh Huyền, ta sẽ giúp ngươi giết hắn!”

Hắn không quan tâm, lạnh lùng nói: “Muốn giết hắn, tự thân ta động thủ là được, sao phải cần đến ngươi cho thừa thãi? Vả lại Lãnh Huyền chết rồi, đổi thành tân hoàng đế, ta vẫn cứ là chất tử, có thì có gì khác chứ?”

“Vậy nên mới cần đến ta! Hắn chết rồi, mẫu hậu có thể thoải mái mà công khai thân phận của ta, giúp ta đăng cơ.” Ánh mắt xinh đẹp của Thiếu niên lấp lánh sáng.”Ta đã để mẫu hậu đi tìm các đại thần bố trí, nửa tháng sau, chờ ta lên làm hoàng đế Thiên Tĩnh, ngươi sẽ không phải làm chất tử nữa.”

Hắn ở trong lòng cười nhạo không nói, thiếu niên lại cho rằng hắn lo lắng, lớn gan nắm lấy tay hắn, vui vẻ nở nụ cười.”Võ công ngươi dạy ta rất lợi hại, ta sẽ không có việc gì đâu. Hơn nữa, nếu ta thật sự xảy ra chuyện, ngươi nhất định sẽ đến cứu ta, phải không?”

Dưới dương quang, nụ cười của thiếu niên sáng lạn vô cùng, hắn trong khoảnh khắc lại ngẩn người. Nghe thấy thiếu niên đang hỏi hắn khi nào thì sinh nhật, nói rằng đến lúc đó muốn tặng lễ vật cho hắn.

Sinh nhật của hắn, từ sau khi hắn đến Thiên Tĩnh, đã không còn một ai vì hắn mà chúc mừng nữa, cơ hồ ngay cả chính hắn cũng đã quên mất.

“Mùa đông a, ta là sinh ra vào mùa hè à. Chờ sang năm, ta cũng muốn đến đòi ngươi lễ vật. . . . . .” Thiếu niên cười đến thật cao hứng, căn bản không thể ngờ được, đó lại là lần cuối cùng trong cuộc đời của hắn được cười vui ở trước mặt Công tử Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.