Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 154: Chương 154




CHƯƠNG 153.

Công tử Tuyết hơi ngồi xuống, chăm chú nhìn sự không cam lòng trong đôi mắt xinh đẹp trước mặt, cười thấp lắc đầu, trong tiếng cười tràn đầy tự giễu.

“Ta biết rất rõ, Trần Yên vĩnh viễn cũng sẽ không lại xuất hiện, song vẫn tưởng rằng có thể đem ngươi biến thành hắn. A, cho dù ngươi có quên đi hết thảy chuyện cũ trước kia, ngươi vẫn cứ là ngươi như trước, Lôi Hải Thành.”

Ngón tay dài nhỏ sờ lên khuôn mặt Lôi Hải Thành, chậm rãi phác hoạ đường nét của thiếu niên. Mỗi một chỗ, đều là Trần Yên trong suy nghĩ của hắn, nhưng hồn phách kia, sớm đã đổi chủ rồi.

Ba thanh ngân châm, phong tỏa kí ức của Lôi Hải Thành, song ngay cả hảo cảm cùng tin cậy nguyên bản của Lôi Hải Thành đối với hắn cũng bị hủy đi sạch sẽ.

Cái người trong đêm thu vắng lặng, xoay hắn lại, vẻ mặt trang nghiêm nhận định hắn là hảo huynh đệ, cũng đã giống như Trần Yên, vĩnh viễn tan biến khỏi cuộc sống của hắn. . . . . .

Trong thân thể, tựa hồ có thứ gì đó đột nhiên vỡ nát ra. Hắn muốn nắm lấy một mảnh, để nhìn rõ xem đến tột cùng là thứ gì, nhưng còn chưa kịp vươn tay ra, hết thảy đã liền tan thành mây khói, không còn chút tăm tích. . . . . .

Lồng ngực trống rỗng vô cùng, không có bất cứ thứ gì cho hắn có thể nắm bắt.

Hắn từng chút từng chút một, rút bàn tay còn đang dừng ở trên mặt Lôi Hải Thành, đứng thẳng lên, đưa lưng về phía Lôi Hải Thành, bình lặng nói: “Sau khi ngươi tỉnh lại, kỳ thật thủy chung chưa hề tin tưởng ta. Vì muốn lấy sự tín nhiệm của ta, ngươi mới đi ám sát Lãnh Huyền, rồi lại không chịu thật sự lấy tính mệnh của hắn, cho nên mới diễn một màn kịch hay ở trước mặt ta. Chuyện ruột thừa phát tác, cũng chính là mưu tính của ngươi.”

“Nguyên lai ngươi sớm đã nhìn ra, là ta hoài nghi ngươi. . . . . .” Lôi Hải Thành cười khổ.

Sau khi thức tỉnh lại tại nơi cung điện hoa lệ tuyệt luân, hắn hoàn toàn không nhớ nổi lai lịch cùng tính danh của bản thân, đối diện với một mảng quá khứ trống rỗng, lại thấy những vết thương nhìn đến kinh hãi quanh thân, liền chỉ có thể lo sợ cùng nghi ngờ.

Đối với toàn bộ nhận thức bên ngoài, đều là từ miệng Công tử Tuyết bên cạnh hắn. Hắn có thể nhìn ra sự si mê cùng hối hận trong mắt nam tử tóc bạc khi vuốt ve tượng băng, song lại không hề có chút cảm động.

Người xông vào giấc mộng đêm đó của hắn, lại là một nam nhân tuấn lãng lạ kỳ.

Nam nhân nhắm chặt hai mắt, nằm ngửa trên mặt đất đầy tuyết một màu trắng thê lương, máu trên cổ thấm qua mảnh vải trên vết thương, vẫn tiếp tục chậm rãi chảy ra.

Sắc mặt nam nhân xám trắng, biểu tình đặc biệt yên lặng, dường như đã dỡ xuống tất cả gánh nặng, bình yên nằm ngủ. . . . . .

Mà hắn, nhìn nam nhân không hề nói một lời không hề động đậy này, thì trái tim đau nhức, giống như có người dùng thanh đao sắc bén nhọn hoắt nhất đâm vào hết lần này đến lần khác. Hắn dùng lực vươn tay ra, nghĩ muốn chạm đến nam nhân trong mộng này , nhưng không thể vào với tới được. . . . . .

Hắn cảm thấy rằng, bản thân hẳn là có quen biết nam nhân này, song thủy chung không nhớ nổi nam nhân này là ai.

Mắt thấy bông tuyết một mảnh lại một mảnh, tung bay trên tay trên chân nam nhân . . . . . . Hắn lại bất lực, nghĩ muốn lớn tiếng kêu gào, thanh âm đều nghẹn ứ nơi yết hầu. Mãi đến khi đại tuyết che phủ gương mặt nam nhân, hắn cuối cùng mới điên cuồng hét ra từ dưới đáy lòng ──

“Huyền ──”

Mộng tỉnh, hai tay đẫm mồ hôi lạnh.

Huyền? Có phải hay không là Lãnh Huyền? . . . . . .

Vết thương chưa khỏi theo như lời Công tử Tuyết nói, là xuất từ sự tra tấn lăng nhục của Lãnh Huyền. Sự đau đớn cùng khổ sở trong mơ, cũng chân thật như thế. Tỉnh lại, ngực vẫn còn co rút không ngừng.

Hắn quyết định, muốn dùng chính mắt mình nhìn Lãnh Huyền kia một lần.

Hết thảy, đương nhiên phải giấu giếm Công tử Tuyết.

Giả như hắn đoán không sai, Tây Kì quốc quân này đơn giản là muốn lợi dụng cơ hội hắn mất trí nhớ, châm ngòi sự phản bội giữa hắn cùng với Lãnh Huyền, khiến Thiên Tĩnh lục đục nội bộ, để cho Tây Kì mưu lợi bất chính. Một khi bị Công tử Tuyết phát hiện hắn nổi lòng nghi ngờ, vô pháp khống chế được nữa, tình cảnh của hắn nhất định sẽ lại càng nguy hiểm vạn phần so với hiện tại.

Cho nên, mỗi một bước đi, đều như đang đạp lên miếng băng mỏng, không cho phép sơ xuất.

Trước một ngày ám sát Lãnh Huyền, hắn dùng xong cơm chiều liền tìm một chỗ không người, dồn sức nhảy loạn lên, chờ bụng đau nhức mới đình chỉ. Dạ dày suốt đêm đều đau thắt không ngừng, hắn dùng toàn lực kiềm nén cơn đau, tin tưởng bản thân không lộ ra chút sơ hở ở trước mặt Công tử Tuyết.

Trong lòng hắn, cũng hơi có chút đắc ý, cũng lại vui mừng vì biện pháp ngốc nghếch này cư nhiên có hiệu quả, bằng không sẽ lại phải dùng biện pháp khác để giày vò bản thân.

Hôm sau, hắn chịu đựng đau bụng, cứ nguyên theo kế hoạch sớm đã định ra mà xuất phát. Kế đó, ngay dưới làn mưa bụi lây phây thấy được nam nhân trong mộng kia.

Một ánh nhìn chăm chú, một cái ôm chầm, đều khiến hắn vô cớ đau lòng, lại cũng rõ ràng nói cho hắn, Công tử Tuyết là đang nói dối.

Hắn lại càng biết rõ, Công tử Tuyết đã bám theo hắn đi vào căn nhà, giờ phút này, xác định là đang ẩn thân ở nơi nào đó, giám thị nhất cử nhất động của hắn.

Tuyệt đối không thể để cho Công tử Tuyết sinh nghi! Khi hắn xông vào căn nhà, mặc dù phát giác xung quanh ẩn núp không ít hộ vệ, nhưng nhớ tới trước khi xuất phát Công tử Tuyết ở trước mặt hắn hiển lộ một tay thần công, hoá thạch đoạn kim, ngay cả hắn cũng hoảng sợ biến sắc. Vạn nhất vô ý lộ ra sơ hở, chỉ e hắn cùng Lãnh Huyền đều sẽ mất mạng ngay tại trận.

Vậy nên, hắn tiếp cận lỗ tai nam nhân, dùng thanh âm chỉ có hắn cùng Lãnh Huyền có thể nghe được, nói ra sáu chữ ──

“Động thủ! Ta sẽ cứu ngươi!”

Sự ăn ý của nam nhân cùng hắn lại tốt đến vượt xa dự đoán. Lực đạo một thương kia cũng được tính toán đến khéo léo phi thường, máu tuôn ra như suối nhưng lại không hề tổn thương vào nơi yếu hại, cũng giống như một đao hắn đâm vào ngực nam nhân.

Bất quá thủ đoạn Công tử Tuyết tàn sát hộ vệ lại quỷ dị tàn nhẫn, khiến hắn kinh hoảng không thôi, đang muốn kêu đau để giải vây cho Lãnh Huyền, lại bị mục quang của Lãnh Huyền ngăn cản.

Nam nhân muốn lợi dụng tâm lý khinh địch của Công tử Tuyết khi cho rằng đã nắm giữ được đại cục để dò la tăm tích Minh Chu, đáng tiếc là không được như nguyện.

Lúc hắn bị Công tử Tuyết ôm hồi cung thành, dọc theo đường đi đều luôn ngẫm nghĩ, xem nên cứu Minh Chu ra như thế nào.

Cơ hội tới thật sự nhanh chóng, sau khi biết được tung tích Minh Chu, hắn đã nghĩ bao nhiêu kế hoạch cứu viện, cuối cùng vẫn là quyết định mạo hiểm đánh cược một phen.

Thừa dịp cặp mắt lạnh như băng kia của Công tử Tuyết còn chưa có biểu lộ hiềm nghi với hắn, trước hết phải đoạt lấy quyền chủ động nắm chặt trong tay mình.

Vạn nhất đến lúc Công tử Tuyết nghĩ đến việc sai giết Minh Chu, cũng có thể tung tin đồn dẫn Lãnh Huyền vào bẫy, kế hoạch dù có chu toàn cũng không còn sử dụng được nữa.

Trong huyết dịch tựa hồ có thứ bản năng thúc giục hắn dứt khoát làm liều.

Chiều đó tản bộ qua thái y viện, lấy cớ đau bụng khó ngủ, bắt ngự y mang ra dược vật trợ giúp giấc ngủ, vốn tính toán giấu trong điểm tâm để cho Công tử Tuyết ăn, rồi lại phát hiện Công tử Tuyết đã đi ngủ, hắn liền đem dược đổ vào trong lư hương .

Tưởng rằng hết thảy đều rất cẩn thận, kết quả lại vẫn là tự chui đầu vào lưới. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.