Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 180: Chương 180




CHƯƠNG 179.

Mắt thấy lưỡi đao sắp chém đến tay nam nhân, một bóng đen bất chợt từ trong đám người bay ra, lao thẳng đến cổ tay nắm đao của lam y nhân.

Con ngươi người nọ cấp bách co rút lại, xoay cổ tay nâng đao, “Đinh” chặn lại vật tập kích, vài đốm lửa nhỏ bắn tung ra từ nơi va chạm ──

Một miếng sắt theo tiếng động rớt xuống.

“Là kẻ nào?” Sắc mặt lam y nhân khẽ biến, mục quang như điện, nhìn về phía mũi sắt bắn tới.

Lôi Hải Thành đứng trong đám người, không lên tiếng, bởi rằng hắn đã nhìn ra lam y nhân này cũng không phải là chính chủ.

Trừ bỏ ba người hành hình, còn có vài hán tử khác cũng mặc áo lam hông đeo binh khí, vây quanh một nữ tử cao gầy mặc váy dài xanh ngọc.

Nữ tử đầu đội chiếc mũ đan từ sợi tơ vàng bạc, bảo thạch một vòng rủ xuống, che khuất dung nhan nàng.

Chưa cần nói đến những trang sức chân ngọc khác trên thân nữ tử, chỉ riêng chiếc mũ miện này, cũng đã cực giá trị rồi.

Lại nghe khẩu khí tràn ngập ý gây hấn của lam y nhân lúc trước, rõ ràng là quý tộc nước khác đến chúc mừng trước.

Ngày mai chính là đại hôn của Minh Chu, Lôi Hải Thành cũng không muốn tại thời điểm mấu chốt này mà khơi mào mối bất hòa ngoại giao, vậy nên chỉ âm thầm ra tay cảnh cáo một chút. Càng trọng yếu hơn chính là, khi hắn quăng miếng sắt thì đã phát hiện viên quan lại phụ trách tuần tra trị an nơi đây đang vội vàng tiến đến.

Đám người nhường ra một con đường, một viên quan xấp xỉ tầm bốn mươi mang theo binh sĩ thuộc hạ đi vào.

Hắn lướt qua tình hình song phương, trong lòng đã rõ vài phần căn nguyên, lại nghe bách tính bên cạnh xem náo nhiệt nói sơ qua tình huống, liền hướng lam y nhân chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vị đại nhân này hẳn không phải là người Thiên Tĩnh ta, không biết triều ta nghiêm cấm dụng hình riêng. Người này nếu thực phạm vào tội trộm cướp, cũng nên để quan phủ Thiên Tĩnh ta giam cầm trừng phạt. Lại xin phiền vị đại nhân này cùng hạ quan trở về nha môn, lấy khẩu cung.”

Lam y nhân hừ lạnh nói: “Kim Hà quốc chúng ta ngàn dặm xa xôi tới đây chúc mừng hoàng đế quý quốc đại hôn, đêm đầu đến kinh đã liền gặp phải tên chuột nhắt này, giờ còn muốn chúng ta tới nha môn lấy khẩu cung. Hóa ra quý quốc nguyên lai chính là đối đãi với sứ thần nước khác như vậy, Tiêu mỗ hôm nay đã được mở mang rồi.”

Viên quan kia nhìn trang phục chúng nhân, đã biết nhất định là quý nhân nước khác, lại nghe được là sứ thần Kim Hà quốc đến tham dự lễ kết hôn của hoàng đế, không khỏi trở nên do dự.

“Tiêu tướng quân, thả người nọ ra.”

Nữ tử đằng sau tấm rèm châu trên mũ đột nhiên mở miệng, ngữ khí dịu dàng, lam y nhân mang họ Tiêu kia liền trang nghiêm đáp lời vâng dạ, ra hiệu cho thủ hạ buông trung niên nam nhân kia ra.

“Kẻ trộm cắp, chặt hai tay, là thông lệ của Kim Hà quốc ta.” Nữ tử nhìn trung niên nam nhân vì mất máu mà ngất đi được binh sĩ Thiên Tĩnh nâng lên, lãnh đạm buông một câu, xoay người đi.

Viên quan kia e ngại thân phận đối phương, không dám tùy tiện kêu thủ hạ ngăn lại, chỉ ngẫm nghĩ xem ngày mai nên trần tình trước thượng cấp ra sao. Bách tính vây xem thấy thế cũng nhỏ giọng nghị luận rồi chậm rãi tản ra.

Tiêu tướng quân lấy khăn lụa lau đi huyết tích trên lưỡi đao, tra lại vào vỏ, đuổi theo nữ tử. Vào khoảnh khắc xoay người, mục quang hắn lấp lánh, nửa như cố ý nửa giống vô tình liếc mắt một cái về phía Lôi Hải Thành.

Song chỉ bằng ánh mắt ấy, đã nói cho Lôi Hải Thành, Tiêu tướng quân kia đã nhìn ra hắn là kẻ ra tay.

Một hồi đi dạo ban đêm thoải mái gặp phải chuyện ồn ào này, Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đã không còn hứng thú tiếp tục dạo chơi nữa. Sau khi hồi Khai Nguyên cung, Lãnh Huyền triệu Dạ Ưng đến, muốn hắn gấp rút tăng phái ám ảnh, tăng cường giám thị nơi ở của Kim Hà sứ thần.

Dạ Ưng vốn chuyên phụ trách tình báo thăm dò bên ngoài Thiên Tĩnh kinh thành. Sau khi Phương Triêu đến Tần Khương, kế lại gặp hôn sự của Minh Chu, Lãnh Huyền liền triệu hồi Dạ Ưng về kinh thành phục vụ.

Lôi Hải Thành vẫn là lần đầu tiên gặp người này, thấy hắn xấp xỉ tuổi với Phương Triêu, cũng mang một khuôn mặt đại chúng bình thường đến cực điểm. Hắn sau khi nghiêm trang trình lên những bí mật trọng yếu mới nhất của đoàn sứ thần Kim Hà liền nhanh chóng rời đi. Thân pháp nhanh nhẹn, thật không hổ với danh hiệu Dạ Ưng.

Chiêu mộ huấn luyện được những người giỏi giang như vậy, Lãnh Huyền năm đó nhất định phải nỗ lực không ít tâm huyết. Hắn cảm khái hai tiếng dưới đáy lòng, quay lại cùng Lãnh Huyền xem phần tư liệu kia.

“Nguyên lai nữ tử lúc trước chính là Kim Hà thái tử.”

Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành đều có điểm bất ngờ, mặc dù biết thân phận nữ tử kia không tầm thường, song hai người nghĩ rằng nàng cùng lắm cũng là chỉ là sủng phi của Kim Hà thái tử cùng đi đến đây.

Lại nhìn vài dòng, đều là vắn tắt thuật lại nữ tử Việt Tiêu công chúa kia sát huynh thí đệ, diệt trừ phe đối lập, ép quốc chủ lập nàng làm thái tử như thế nào.

Mặc dù thân là nữ tử, dã tâm lại chẳng hề thua nam nhi.

Lôi Hải Thành lắc đầu nói: “May sao con dâu của ngươi không phải là cái dạng này. Ta xem ai cưới phải ả công chúa này, chắc chắn là trong một ngày bất cẩn nào đó sẽ bị nàng làm thịt.”

“Lãnh địa Kim Hà cực nhỏ, vị nữ thái tử này dù có thủ đoạn, cũng chưa hẳn là có thể gây nên giông bão.” Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành xem hết bí mật trọng yếu cùng phụ bản giới thiệu đoàn tùy tùng kèm theo, không phát hiện ra đoàn sứ thần Kim Hà có hành động gì dị thường, liền gấp lại, rửa mặt đi ngủ.

Hôm sau khi sắc trời vừa tỏ, cả tòa kinh thành đã bị tiếng người reo mừng cùng tiếng kèn hiệu cổ nhạc ngút trời làm thức tỉnh.

Trên không trung, tiếng pháo đì đùng, hoa thơm lụa màu như mưa rực rỡ, kể từ ngày Minh Chu đăng cơ đến nay chưa từng có.

Sau khi tại tông miếu[19] tế tổ sắc phong, vợ chồng Minh Chu đi lên đế liễn[20] vàng rực hoa lệ, được đội ngũ nghi trượng kéo dài cả dặm vây quanh, xuất phát từ cung thành , đi vòng quanh kinh thành, nhận lấy lời chúc phúc của vạn dân.

Đây đương nhiên là phương pháp Lôi Hải Thành chỉ ra. Lãnh Huyền vốn lo ngại chuyến diễu hành này sẽ tạo cơ hội cho thích khách, Minh Chu lại nói đó là hảo đề nghị để lôi kéo thần dân, liền khăng khăng đi du thành.

Đội nghi trượng đều do thị vệ cùng hảo thủ trong ám ảnh đảm đương, ven đường sớm cũng đã sớm có thủ vệ mai phục, bảo đảm cho cặp đôi mới cưới an toàn.

Bách tính Kinh thành chưa bao giờ có cơ hội được thấy thiên nhan gần như vậy, nghi trượng hồng long lướt qua, liền thấy vạn dân lũ lượt hoan hô, mừng rỡ điên cuồng.

Ước chừng quá nửa ngày, đế liễn cuối cùng cũng đi hết kinh thành, vòng trở về cung.

Sau một loạt những lễ nghi phức tạ rườm rà liên tiếp, vợ chồng Minh Chu mới ở trong sự trông ngóng của bách quan lộng lẫy tiến vào kim điện, mở tiệc chiêu đãi sứ thần các nước đến chúc mừng.

Lôi Hải Thành từ rất sớm đã lên kim điện.

Lan vương ở xa tại Tây Kì, hắn trên danh nghĩa là Định Quốc vương liền trở thành người có địa vị tôn quý nhất trong quần thần Thiên Tĩnh trung, ngồi ở sau chiếc bàn dài sơn kim đứng đầu gần với bậc thềm chu sa nhất.

Trong long ỷ cực đại cao nhất, Minh Chu nghiêm trang ngồi. Hai sườn, còn có thêm cái chiếc ghế dựa vàng nữa. Một bên là một trong các nhân vật chính của hôn lễ ngày hôm nay, hoàng hậu Nguyên Từ Quân, bên kia, là thái thượng hoàng Lãnh Huyền.

Từ lúc hình dáng kiên cường của nam nhân tiến vào trong kim điện, mục quang của Lôi Hải Thành chưa từng có dời khỏi thân Lãnh Huyền.

Áo dài vàng sáng thêu hình vân long đằng vũ cùng áo khoác ngoài che khuất đi cánh tay phải bị mất của nam nhân, trên đầu mang mũ ngọc cửu châu sử dụng trong các sự kiện chính thức. Dù cho mỗi kiện áo mũ đều là do Lôi Hải Thành mỗi sáng sớm sau khi rời giường thay nam nhân mặc lên, nhưng giờ phút này hắn vẫn như cũ nhìn không chớp mắt.

Khóe mắt dư quang tựa hồ cũng cảm thấy được ánh nhìn chăm chú rực cháy của Lôi Hải Thành, đôi mắt Lãnh Huyền hơi chút gợn sóng, lướt qua trong giây lát liền khôi phục vẻ thâm trầm lạnh lùng, nhìn về phía sứ thần các nước nối đuôi nhau tiến vào dưới tiếng cao giọng đọc của quan điều khiển buổi lễ.

Lôi Hải Thành âm thầm thở ra nhiệt khí, thuận theo tầm mắt nam nhân, đem sự chú ý chuyển dời đến người sứ thần.

Chuyến tới tham dự này cả thảy có sứ thần chín nước, Thiên Tĩnh sắp xếp chỗ ngồi trước sau quả thật mất rất nhiều công sức. Nếu chiếu theo thân phận mà bố trí, Hứa Xương quốc chủ đích thân tới, tất nhiên phải ngồi ghế cao nhất, mà Tần Khương trước mắt có quốc lực mạnh nhất trong chín nước lại chỉ sai một tâm phúc khách khanh áo vải không có chức tước đến, xác định là ngồi ở vị trí thấp nhất, hơn phân nửa là sẽ gặp phải một hồi phong ba. Cuối cùng vẫn là dùng biện pháp của Lôi Hải Thành, lấy số nét viết trong chữ cái đầu tên của mỗi nước ra để sắp xếp chỗ ngồi. (Bụi: chữ cái đầu của tên các nước, ví dụ Tần (秦) có 10 nét, Hứa (許) có 11 nét)

Theo đó, chữ Tần so với chữ Hứa ít hơn một nét, chỗ ngồi ngược lại được xếp lên trước Hứa Xương.

Kim Hà quốc bởi vậy mà chiếm được ghế đầu.

Nữ tử tối hôm qua Lôi Hải Thành gặp đã thay đổi hoa phục ngân lam sắc, toàn thân châu ngọc, khi bước đi còn mang theo hương lan lẩn khuất. Trên đầu nàng vẫn mang chiếc mũ chụp kia, dưới sự hộ vệ của tiêu tướng quân cùng hai lam y nam tử khác thản nhiên vào chỗ ngồi.

Lôi Hải Thành cùng nàng, nhất thời đối mặt.

Đôi mắt hõm xuống của Tiêu tướng quân kia nhìn chòng chọc vào hai mắt Lôi Hải Thành, không ngừng đánh giá, trong giây lát lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, đôi môi như đao khắc hơi hơi nhếch lên, cười đến âm trầm, Lôi Hải Thành không khỏi khẽ nhíu đầu mày ──

Phục Tàng tướng quân Tiêu Vân Khởi, vốn là gia nô của Việt Tiêu công chúa, khi giúp Việt Tiêu đoạt vị người này chính là kẻ dẫn đầu, chém rớt đầu vô số người, người Kim Hà quốc chỉ nghe tiếng cũng đều sợ đến mất mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.