CHƯƠNG 181.
Lôi Hải Thành âm thầm quan sát sứ thần các nước, thấy mục quang chúng nhân lấp lóe, đều cùng không giấu được sự thèm khát, đố kỵ, sầu lo. . . . . .
Mỹ nhân tuyệt sắc lại thêm của cải kinh người, hấp dẫn mê người đến vậy, chỉ e trên đời này không có mấy ai có khả năng chống đỡ.
Mà với thế lực quân đội Thiên Tĩnh hiện giờ như nhật trung thiên[24], lại có thêm tài lực Kim Hà, xưng hùng tứ hải chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Điểm ấy, trên kim điện, những người hiểu biết đều cùng đồng cảm. Chúng nhân có mặt nín thở ngưng thần, chờ đợi Lãnh Huyền hồi đáp.
Đôi môi mỏng chậm rãi cong lên một ý mơ hồ, Lãnh Huyền vừa muốn mở lời, bất chợt có người lớn tiếng ho khan.
Phượng Ly Quân thủy chung vùi đầu ăn uống kia đập ngực, lại ho vài cái, rồi mới chậm chạp buông đũa, lau miệng, hướng Lãnh Huyền chắp tay thi lễ.”Liệt bệ hạ, tiểu thần đột nhiên nhớ rằng có phần lễ vật quên mất chưa dâng lên, nên mới vô cùng hoảng hốt.”
Lời hắn nói cũng vô cùng chậm rãi, hữu khí vô lực, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt giết người Tiêu Vân Khởi phóng tới, đưa ngón tay chỉ hai thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp bên người.”Quốc chủ ta biết Liệt bệ hạ tu đạo dưỡng tính, không gần nữ sắc, vậy nên đã đặc biệt dạy dỗ hai thị nhân này, giúp bệ hạ giải sầu, xin bệ hạ vui lòng nhận cho.”
Chúng nhân trên điện nhìn nhau, trong lòng cùng hiểu rõ ── Phượng Ly Quân này sớm không lên tiếng, muộn không lên tiếng, lại chọn đúng giờ phút quan trọng này cắt ngang lời cầu thân của Kim Hà thái tử, lại thêm dâng lên hai mĩ thiếu niên yểu điệu như hoa, rõ ràng là muốn tranh với Kim Hà.
Sứ thần nước khác vốn không muốn thấy Kim Hà cùng Thiên Tĩnh kết thông gia, đều cùng vui sướng thầm cười khi thấy người gặp họa.
Một tay Tiêu Vân Khởi đã nắm lấy chuôi đao, sát khí hiển lộ. Sắc mặt Việt Tiêu ngược lại bình tĩnh, tìm không ra nửa phần hờn giận, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển trên khuôn mặt Phượng Ly Quân, rồi quay đầu nhìn Lãnh Huyền.
Đôi mắt Phượng Ly Quân, cũng nhìn dán vào con người ngồi trong ghế dựa hoàng kim không lộ ra bất kỳ sự vui giận gì.
“Hậu lễ của Tần Khương quốc chủ, bổn hoàng từ chối thì bất kính.” Lãnh Huyền thản nhiên cười, nâng chén mời uống, dùng ống tay áo che khuất thần tình khác nhau của mọi người dưới điện.
Ánh nến u ám lay động, hơi nước nhiệt khí từng tia một vương vấn xung quanh.
Lãnh Huyền ngồi trong đại mộc dũng, hơn phân nửa thân thể đều ở dưới nước, mi mắt nửa khép, để mặc cho người đứng bên mộc dũng khom lưng tắm rửa cho hắn.
Phần da bị xơ mướp chà lau qua đỏ hồng lên, còn mơ hồ đau rát.
Người giúp hắn tắm rửa, lực tay đêm nay lại vô cùng mạnh. . . . . .
“Không vui sao?” Hắn nâng cánh tay, nắm lấy bàn tay vẫn đang dùng sức chà sát trên ngực hắn, cười nhìn Lôi Hải Thành, “Ngươi giận ta không lập tức cự tuyệt Kim Hà thái tử ngay tại chỗ ư?”
Sau khi nhận lấy phần lễ vật của Tần Khương, hắn vẫn chưa hề thẳng thắn cự tuyệt Việt Tiêu, mà lại mượn rượu mừng hôn lễ để mập mờ cho qua.
Lôi Hải Thành nhìn hắn, “Đừng có đánh trống lảng. Ngươi biết rõ, ta không phải là giận cái chuyện đó.”
Hắn nhìn ra được trên kim điện, Lãnh Huyền từng có khoảnh khắc tâm động, nhưng lại hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của nam nhân. Đối mặt với sự cám dỗ như vậy của Kim Hà thái tử, nam nhân nếu như không hảo hảo cân nhắc lợi hại, thì sẽ không phải là Lãnh Huyền mà hắn quen biết.
Hắn nếu là Lãnh Huyền, cũng sẽ nghĩ sâu tính kỹ giống như vậy, nghĩ rõ ràng tất cả những hậu quả có thể xảy ra, rồi mới quyết định xem nên khéo léo cự tuyệt như thế nào để tránh làm tổn hại đến thể diện của đối phương.
Từ chối thì chẳng hề khó khăn, nhưng nếu vì lẽ đó làm cho chúng tiểu quốc bất mãn, thậm chí lại khiến cho kẻ có dã tâm xấu xa có lý do để khởi binh, tuyệt đối không phải là chuyện hay cho Thiên Tĩnh vào lúc này.
Điều khiến cho hắn cứ luôn buồn bực suốt từ lúc trên kim điện cho đến tận bây giờ, là hai gã gay kia.
X Tần Khương vương, cư nhiên đem tặng cho Lãnh Huyền hai nam sủng, hại cho khi tan tiệc không ít Thiên Tĩnh thần tử đều dùng ánh mắt ái muội trộm liếc hắn.
“Lão tử đến tột cùng có chỗ nào giống cái thứ hạ cấp đó chứ?” Hắn sờ mặt mình, rồi lại thống hận cái khuôn mặt hại người không ít này.
Lãnh Huyền thầm cười hai tiếng, không đáp lại, tránh đổ thêm dầu vào lửa.
“Còn cười à?” Lôi Hải Thành đang lúc ức đến đầy một bụng hỏa khí không có chỗ để tiết ra, nắm lấy tóc Lãnh Huyền ép nam nhân ngửa mặt, cúi đầu cắn lên làn môi mỏng của Lãnh Huyền.
Miệng nam nhân, còn lưu lại hương rượu nhàn nhạt. . . . . .
Tay trái Lãnh Huyền, mang theo bọt nước hỗn loạn chảy xuống, ôm lấy cổ hắn, gắt gao, tựa hồ lo lắng hắn sẽ trốn mất. . . . . .
“Ta hôm nay, kỳ thật có điểm sợ. . . . . .” Lời than nhẹ thấp trầm của nam nhân thoát ra từ trong hai làn môi quấn quýt, “Sợ ngươi giận dữ mà đi mất ──”
Thanh âm bị Lôi Hải Thành hung hăng chặn kín lại. Hôn mãi cho đến khi hơi thở của Lãnh Huyền dồn dập, Lôi Hải Thành mới thả ra, để cho bản thân có thể hít thở dưỡng khí.
Hai tay lại không rảnh rỗi, đỡ Lãnh Huyền ra khỏi mộc dũng, cũng không quản toàn thân nam nhân ướt đẫm, liền đưa thẳng lên giường.
Khung giường lớn làm bằng gỗ hoa lê dưới trọng lượng của hai nam nhân đột nhiên ngã vào phát ra tiếng cót két, màn che in bóng nến hồng dao động lắc lư.
Lẽ ra trước tiên cần phải tắm rửa cho bản thân thật sạch sẽ, bất quá dục vọng nếu đã đến rồi, Lôi Hải Thành không dự định tự ủy khuất bản thân. Hơn nữa, đằng nào làm xong cũng phải tắm rửa.
Hắn một bên tiếp tục hôn cằm, hầu kết, xương quai xanh của Lãnh Huyền . . . . . . Cố ý khơi lên hỏa dục của nam nhân, một bên thò tay vào khe tối nơi đầu giường, lấy ra cao mềm dùng để bôi trơn, móc ra một ít đưa vào nơi đang xiết chặt kia, ngón tay chậm rãi co rút khuếch trương.
Bộ vị kia, vốn không có tác dụng hoan ái, lại dễ dàng thụ thương, vậy nên dược cao giảm đau tan vết sưng trở thành vật dụng thiết yếu tại nơi đầu giường của hai người.
“. . . . . . Ách. . . . . .” Lãnh Huyền nằm úp sấp, tay trái nắm chặt lấy đệm giường, toàn thân run rẩy, cơ thể ở dưới ngón tay khiêu khích của Lôi Hải Thành kéo căng ra.
Ánh nến xuyên qua màn giường chiếu lên hoa đào cùng vết bỏng đầy trên lưng hắn, lớp mồ hôi mỏng tựa như phủ một lớp ngọc trai trên làn da mịn màng, diễm lệ mê người. . . . . .
Lồng ngực, giống như có ngọn lửa thiêu đốt không ngừng. Lôi Hải Thành khẽ cắn bả vai nam nhân, rút ngón tay trơn dính ra, nâng người, thật cẩn thận tiến vào ──
Hành vi này rõ ràng đã từng lặp đi lặp lại rất nhiều lần, song mỗi một lần, Lôi Hải Thành vẫn hưng phấn đến không kềm chế được. Trong nháy mắt thân thể hoàn toàn kết hợp, hai người đồng thời phun ra hơi thở nặng nề nóng bỏng.
Đệm giường, sớm bị mồ hôi hai người thấm ướt.
Phần eo theo bản năng chậm rãi di chuyển, khoái cảm như thủy triều dần kéo tới. . . . . . Lắng nghe tiếng thở gấp đan xen quấn quýt của bản thân cùng Lãnh Huyền, Lôi Hải Thành xoay khuôn mặt ướt nóng ửng hồng của nam nhân, hôn lên đôi mắt đen ngập sương mù đã gần mất đi tiêu cự ấy.
“Dù cho bị ngươi chọc tức mà bỏ đi, ta khẳng định cũng sẽ trói ngươi thành một khối mang theo cùng.”
“A. . . . . .” Nam nhân tựa hồ đã nghe được, cũng lại tựa hồ như chưa nghe rõ ràng, thở dốc cười thấp.
Lôi Hải Thành chăm chú nhìn, bỗng nhiên xiết chặt Lãnh Huyền, nhắm mắt, phát động va chạm mãnh liệt.
Dù cho ở trước mặt nam nhân giả bộ rộng rãi độ lượng đến đâu, cũng không phủ nhận được rằng trong giây lát thấy được mục quang Lãnh Huyền chớp động kia, đáy lòng hắn vẫn lướt qua một tia chua sót.
Hắn ở trong lòng Lãnh Huyền, vĩnh viễn không được đứng thứ nhất.
Sự thật này, sớm đã biết, nhưng khi sự việc xảy ra trước mắt, hắn vẫn giống như một người bình thường âm thầm tổn thương.
Chỉ có hiện tại, ôm chặt Lãnh Huyền, bản thân mới có thể chân chính cảm giác được nam nhân này từ trong ra ngoài, xác thực là thuộc về hắn. . . . . .
Một đêm cuồng loạn, gần bình minh, hai người mới chợp mắt, ngủ thẳng đến khi mặt trời chiếu hồng cửa sổ.
Đợi khi hai người rời giường rửa mặt chải đầu xong xuôi, đã qua buổi trưa. Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành vội vàng ăn qua mấy đũa đồ ăn, đang định đi thương nghị chuyện Kim Hà quốc với Minh Chu, thị nữ từ vi đã cầm bái thiếp[25] đi vào.
“Nô tỳ xin diện kiến thái thượng hoàng cùng Định Quốc vương gia, bên ngoài có Phượng Ly tiên sinh cùng hai vị công tử đến từ Tần Khương, xin được cầu kiến Thái thượng hoàng.”
Khóe miệng Lôi Hải Thành nhịn không được co giật. Ngày hôm qua sau khi Lãnh Huyền đáp ứng thu nhận hai gã gay kia, Phượng Ly Quân liền nói hai người kia còn có đồ dùng lưu lại tại nơi nghỉ trọ cần phải mang theo, đợi hôm sau hắn sẽ tự mình hộ tống hai người vào cung.
Trong lòng Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành đều biết cái gọi là đồ dùng vân vân gì đó bất quá chỉ là lý do qua loa lấy lệ, Phượng Ly Quân nói như vậy, chẳng qua là muốn tìm cơ hội gặp riêng Lãnh Huyền.
Tần Khương mưu sĩ không quản xa xôi ngàn dặm đến đây, đương nhiên sẽ không chỉ dâng lên hai thị nhân cho xong chuyện.