Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 202: Chương 202




CHƯƠNG 201

Tiếng mũi tên xé gió kèm theo sự đau đớn kịch liệt tức khắc lan ra trên cánh tay cầm đao của Lôi Hải Thành.

Một mũi trường tiễn bắn trúng cổ tay hắn, máu tươi bắn tung ra.

Một đao kia, vốn định đâm thẳng vào trái tim. Bàn tay lại vì cảm giác đau nhức thình lình kéo đến theo bản năng mà run lên, đoản đao mất chính xác, tạo thành một vết rách trên ngực hắn.

Hắn giận dữ kinh hoàng đan xen, nhổ mũi tên trên cổ tay, đăm đăm nhìn lại, mũi tiễn chính là đến từ đội lạc đà nơi chân núi.

Lôi Hải Thành mới nãy không chú ý đến đội lạc đà này, giờ phút này mới cẩn thận quan sát, phát hiện kỵ sĩ phần lớn đều ăn vận đồng phục, đầu chít khăn đen, thân hình dũng mãnh, không giống thương đội bình thường.

Người bắn tên cưỡi trên một con lạc đà thuần bạch tại tiền phương đội ngũ, phi phong xanh nhạt bị gió sớm thổi tung bay, thân hình cao lớn cực kỳ quen mắt.

Đúng là Ngự Diễm Liệu!

Phong Lăng hoàng lâu nay không có tin tức như thế nào lại đột nhiên xuất hiện tại sa mạc chứ? . . . . . . Lôi Hải Thành ngạc nhiên, lại thấy Ngự Diễm Liệu nhấc cung kéo dây, thêm một tiễn rít gió phá không, bắn xéo theo núi cát bay tới——

Tiễn này, mục tiêu là Lãnh Huyền bên thân hắn.

Lôi Hải Thành vội vàng đưa tay, khua đao đánh rớt trường tiễn, cánh tay lại bị chấn động đến phát tê, bất giác âm thầm kinh hãi.

Từ khi quen biết Ngự Diễm Liệu tới nay, hắn chưa từng cùng Ngự Diễm Liệu chân chính giao thủ, không nghĩ tới lực cánh tay của Phong Lăng hoàng cực mạnh, không hề thua kém so với Cố Đông Thần.

Một tay hắn đã bị thương đổ máu, ***g ngực cũng thấm hồng, nếu Ngự Diễm Liệu lại bắn thêm mấy tiễn nữa, hắn chưa chắc đã có thể chặn lại được.

Vốn quyết ý cùng theo Lãnh Huyền xuống hoàng tuyền, nhưng nửa đường đối diện với nhóm người Ngự Diễm Liệu, Lôi Hải Thành ngược lại thay đổi chủ ý. Hắn nếu chết rồi, di thể của Lãnh Huyền ắt sẽ rơi vào trong tay địch.

Hắn tuyệt không cho phép, thi thể của nam nhân bị địch nhân đụng chạm chà đạp.

Hai tay ôm chặt phần eo vẫn còn sót lại chút hơi ấm của Lãnh Huyền, Lôi Hải Thành men theo phía sau triền núi nhanh chóng chảy xuống. Phần lưng y phục ma sát với hạt cát, rách tung mấy chỗ.

Khó khăn lắm mới trượt xuống đến mặt đất bằng, tiếng lục lạc cũng đã vòng qua được núi cát, Ngự Diễm Liệu dẫn theo chúng nhân bao vây quanh hắn.

“Lôi Hải Thành, không ngờ ngươi ta cư nhiên lại tương kiến ở nơi này.” Ngự Diễm Liệu từ trên cao nhìn xuống Lôi Hải Thành.

So với hai năm trước, sắc mặt hắn đã mất đi sự tiều tụy vàng vọt khi ẩn thân trong sơn động Lâm Uyên thành, thêm vài phần phong sương, song dung nhan vẫn phấn chấn như trước, đôi mắt dài hẹp vẫn tràn đầy hào khí, không hề giảm đi phong thái năm nào.

Lôi Hải Thành dứng dậy chẳng nói một lời, nhìn ra phía sau Ngự Diễm Liệu, quả nhiên thấy Phù Thanh Phượng thân khoác phi phong, cưỡi trên một con lạc đà trắng cao lớn đồng dạng.

Quãng thời gian hai năm không hề lưu lại bấy cứ dấu vết gì trên khuôn mặt Phù Thanh Phượng, vẫn cứ tao nhã thong dong, quý khí mười phần, cười tủm tỉm nói: “Lôi huynh đệ, lâu không gặp, vẫn khỏe chứ? Hộp điểm tâm kia có hợp với khẩu vị của Lôi huynh đệ ngươi không? A a. . . . . .”

“Vương gia!” Liễu Nhận cùng thị vệ bị thức giấc, xách theo binh khí, từ trong lều trại phụ cận vội vàng chạy tới.

Từ xa thấy Lãnh Huyền vô thanh vô tức nằm trong lòng Lôi Hải Thành, Liễu Nhận run giọng nói: “Vương gia, bệ hạ hắn, hắn có phải đã quy thiên rồi hay không?”

Ngự Diễm Liệu lúc trước ở chân núi chỉ nhìn thấy hai người Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, đương nhiên không bỏ qua thời cơ tập kích tốt này. Lúc này thấy thị vệ Thiên Tĩnh chạy đến, mục quang hắn ánh rung lên, ra lệnh cho kỵ sĩ thủ hạ động thủ chặn giết đám người Liễu Nhận.

Kỵ sĩ khăn đen ầm ầm hưởng ứng, điều khiển lạc đà, khua đao xông lên.

Liễu Nhận cùng nhóm thị vệ không cưỡi ngữa, ở trên đất cát hành tẩu khó khăn, giây lát liền bị kỵ sĩ khăn đen vây quanh, cực kỳ nguy hiểm. Có mấy người bị lạc đà đá trúng, gân cốt đứt đoạn, kêu thảm ngã lăn trong cát vàng.

Ngự Diễm Liệu thấy bên mình chiếm thế thượng phong, cười cười, kéo cương đi hai bước lại gần Lôi Hải Thành, thấy rõ Lãnh Huyền trong lòng Lôi Hải Thành nhắm chặt hai mắt, không chút động tĩnh, hắn lấy làm lạ, lập tức nhướn mày──

Vết thương trên cổ tay trái Lôi Hải Thành vẫn chảy máu không ngừng, đem đoản đao chuyển sang tay phải, lạnh lùng quan sát chiến cục trước mắt, tìm kiếm kẽ hở thoát vây. Bất chợt nghe Ngự Diễm Liệu nói: “Lôi Hải Thành, khí sắc Lãnh Huyền chưa biến, hẳn là vẫn chưa chết, ngươi có muốn cứu mạng hắn hay không?”

Chưa chết? ! Lôi Hải Thành không tin nổi trừng mắt nhìn Ngự Diễm Liệu. Biết rõ từ trước khi mặt trời mọc, tim Lãnh Huyền đã ngừng đập, tay hắn, vẫn không tự chủ được sờ lên ngực Lãnh Huyền.

Lồng ngực nam nhân, vẫn còn sót lại chút hơi ấm. Nhưng không thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

“Ngự Diễm Liệu, ngươi đang châm chọc gì vậy chứ?” Hắn cắn răng.

Ngự Diễm Liệu thuận tay ném trường cung đi, nhẹ nhàng nhảy khỏi bạch đà trắng, đi đến trước người Lôi Hải Thành mới dừng bước, đưa tay lật mí mắt Lãnh Huyền lên.

Hắn đã quăng cung tiễn, lại thể hiện phong thái hòa nhã, cho nên Lôi Hải Thành cũng liền nhịn xuống kích động muốn ra tay, không ngăn cản Ngự Diễm Liệu.

Ở sâu trong nội tâm, mơ hồ dâng lên một tia hy vọng mỏng manh. Dẫu sao Ngự Diễm Liệu tự xưng là y sư tốt nhất Phong Lăng, có lẽ. . . . . .

Lật xem qua hai mắt Lãnh Huyền , Ngự Diễm Liệu thản nhiên cười nói: “Hắn là bị độc khí công tâm, rơi vào trạng thái chết giả. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài thêm nữa, cho dù thần tiên ra tay, cũng cứu không nổi đâu. A!”

Chỉ là chết giả ư? Lôi Hải Thành há hốc miệng, hai tay đều vì sự kinh hỉ tìm được đường sống trong chỗ chết mà run rẩy không thôi, thật vất vả mới tìm lại trấn tĩnh, cất giọng ra lệnh cho đám người Liễu Nhận đang chiến đấu dừng tay.

Vô luận Ngự Diễm Liệu nói là thật hay là giả, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội sống nào.

Mặt trời chói chang di chuyển lên trời cao, mãnh liệt nướng chín hết thảy sinh vật trên mặt đất.

Lôi Hải Thành ngồi ở trong bóng râm đội lạc đà tạo nên. Hạt cát dưới thân đã muốn phơi nắng đến phát nóng, tản ra nhiệt khí.

Phù Thanh Phượng ngồi xếp bằng ở đối diện hắn vẫn ung dung khẽ lay chiết phiến, vừa uống nước trong.

Trong đôi mắt đào hoa phong lưu, lộ vẻ giảo hoạt cùng đắc ý.”Lôi huynh đệ, ngươi sao còn đăm chiêu ủ dột như thế chứ? Ngự Diễm bệ hạ nếu đã ra tay cứu giúp, bảo đảm sẽ trả lại cho ngươi một Lãnh Huyền sống mạnh khỏe.”

Lôi Hải Thành lạnh lùng liếc xéo Phù Thanh Phượng một cái, chẳng buồn mở miệng phản ứng.

Ngu xuẩn đến mấy, cũng biết hai con hồ ly này chẳng có gì gọi là hảo tâm sất. Ngự Diễm Liệu bằng lòng cứu Lãnh Huyền, chẳng qua là muốn dùng tính mạng Lãnh Huyền để áp chế hắn cùng Minh Chu, so với giết hai người bọn họ lại còn có lợi hơn nhiều.

Hắn hít thật sâu không khí tràn ngập vị đắng chát, quay đầu nhìn về phía lều bên cạnh.

Tấm màn dày được xốc lên, thân mình cao to của Ngự Diễm Liệu chui ra khỏi lều. Đến gần hai người, tiếp nhận túi da chứa nước trong từ tay Phù Thanh Phượng uống mấy ngụm, rồi mới cười nói với Lôi Hải Thành thần sắc ngưng trọng: “Hắn tỉnh rồi ──”

Lôi Hải Thành lập tức đứng dậy đi về lều, nghe thấy Ngự Diễm Liệu ở sau người chầm chậm nói: “Độc của Lãnh Huyền tích tụ nhiều năm, không phải một hai ngày có thể nhổ sạch được. Lôi Hải Thành, ngươi cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn đưa hắn đi lung tung nữa.”

Không cần hắn nhắc nhở, Lôi Hải Thành cũng đoán được Ngự Diễm Liệu không có khả năng giúp Lãnh Huyền trị tận gốc, hắn hừ một tiếng, khom người tiến vào trong lều.

Liếc mắt một cái, liền thấy Lãnh Huyền đang ngồi dựa bên chiếc bàn.

Sắc mặt Nam nhân vẫn tái nhợt như cũ , con ngươi đen giống như hai đàm sâu không thấy đáy, lẳng lặng dừng ở Lôi Hải Thành, không chớp mắt.

Lôi Hải Thành dừng bước, tay phải vươn ra, nhưng lại không dám chạm vào. Giữa ranh giới sinh tử, con tim liên tục thay đổi giữa bi thương cùng mừng như điên, đã không thể chịu nổi bất cứ nỗi thất vọng nào nữa.

Thật lâu sau, Lãnh Huyền vươn tay, trên mạch môn còn mấy lỗ nhỏ do lần châm cứu mới nãy lưu lại.

Hắn nắm lấy tay phải Lôi Hải Thành, đem người kéo gần đến trước ngực, từ tốn sờ lên cổ tay trái cùng vết thương trên ngực đã được băng bó của Lôi Hải Thành, xoa lên khuôn mặt đang khẽ run rẩy. . . . . .

“Ngươi cư nhiên, cùng Chu nhi gạt ta.” Lời trách cứ trầm thấp của nam nhân vang lên ở bên tai Lôi Hải Thành, đó là thanh âm êm ái nhất mà Lôi Hải Thành từng nghe qua.

Huyền của hắn, lại có thể cử động, có thể nói, lại vẫn còn sống. . . . . .

Lôi Hải Thành muốn cười, hai mắt lại một mảnh mơ hồ.

Lau đi thủy quang nơi khóe mắt của Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền ôm lấy đầu Lôi Hải Thành, gắt gao không muốn buông ra.

Sau khi hô hấp đình chỉ, ý thức của hắn không thể tưởng được lại vẫn thanh tỉnh, nghe được từng từ Lôi Hải Thành nói với hắn, thậm chí biết Lôi Hải Thành ôm hắn đi lên núi cát, nâng đao tự sát.

Giây phút ấy, toàn tâm hồn hắn đều vỡ nát, nghĩ muốn ngăn cản Lôi Hải Thành, nhưng vô pháp nhúc nhích, cũng lại không phát ra nổi nửa điểm thanh âm.

May sao, một tiễn kia của Ngự Diễm Liệu, vốn dĩ là để ám toán Lôi Hải Thành, ngược lại trong vô ý thành cứu mạng Lôi Hải Thành.

Nếu không có một tiễn âm soa dương thác kia. . . . . .

Lãnh Huyền khép mắt lại, tĩnh lặng chờ tâm tình hồi phục, rồi mới buông Lôi Hải Thành, nói: “Đi gọi Phong Lăng hoàng cùng Phù Thanh Phượng vào đi.”

Hai kẻ gian xảo lão luyện kia, cứu hắn, hiển nhiên là muốn có được thứ gì đó từ hắn cùng Lôi Hải Thành.

Trong căn lều nho nhỏ, ngồi bốn đại nam nhân, không khí thập phần quỷ dị.

Một thái thượng hoàng Thiên Tĩnh, hai quân vương mất nước, nhìn nhau nửa ngày, không một ai lên tiếng trước.

Cuối cùng vẫn là Lôi Hải Thành khụ một tiếng, nói: “Ngự Diễm bệ hạ, ngươi muốn điều kiện gì, cứ việc nói đi.”

Ngự Diễm Liệu gấp chân dài, một tay chống xuống, nhướng mày cười khẽ với Lãnh Huyền : “Lãnh Huyền, một thương ngày đó của ngươi, suýt chút nữa đã tiễn mất mạng của ta đi, món nợ này, tạm thời không đề cập tới. Hôm nay ta cứu ngươi, ngươi muốn báo đáp cho ta, vậy chắc ngươi sẽ không keo kiệt chứ?”

Lãnh Huyền thản nhiên nói: “Ngự Diễm Liệu, muốn cái gì, nói thẳng đi, khỏi phải quanh co.”

“Liệt bệ hạ quả thật là người thẳng thắn.” Phù Thanh Phượng cười khẽ xoay chiết phiến nhũ kim trong tay, ánh mắt lại liếc sang Lôi Hải Thành.”Lôi huynh đệ, binh khí tinh xảo ngươi chế ra cho Thiên Tĩnh tây kì, Ngự Diễm bệ hạ cùng ta đều vô cùng tán thưởng, hiện tại nhân dịp muốn cùng ngươi nghiên cứu.”

So với Ngự Diễm Liệu, Lôi Hải Thành lại càng thêm căm hận Phù Thanh Phượng khẩu phật tâm xà. Nếu không phải là đường sống của Lãnh Huyền còn nắm ở trong tay đối phương, hắn cơ hồ đã muốn vặn gẫy cổ Phù Thanh Phượng luôn ngay tại chỗ, xả hận cho bản thân cùng Trạm Phi Dương, nhưng trướng mắt buộc lòng phải nuốt giận vào bụng.

“Chuyện đó ta chỉ cho ngươi cũng không thành vấn đề, chính là độc của Liệt bệ hạ, đến khi nào mới có thể diệt sạch?”

Phù Thanh Phượng cười mà không nói.

Đôi mắt dài nhỏ của Ngự Diễm Liệu xoay chuyển trên khuôn mặt Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành, nói: “Hai vị sau này chỉ cần đi theo ta, mỗi khi độc tính của Liệt bệ hạ tái phát, ta đương nhiên sẽ cứu, bằng không, ta cũng chẳng dám đảm bảo điều gì, a a. . . . . .”

Hắn cười dài vài tiếng, cùng Phù Thanh Phượng đi ra khỏi lều.

Hai tay Lôi Hải Thành nắm thật chặt ở trong tay áo.

Hai con cáo già này, rõ ràng là coi Lãnh Huyền thành món hàng để đầu cơ kiếm lời, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Suy cho cùng, hắn dễ dãi với hai người Phù Ngự, thì bọn chúng sẽ tuyệt đối không buông tha cho cơ hội giữ lấy thái thượng hoàng để hiệu lệnh Thiên Tĩnh.

Lần này, muốn chỉ là binh khí hoàn mỹ. Lúc sau, hai người kia nhất định sẽ đưa ra yêu cầu càng lớn. Thậm chí áp chế Thiên Tĩnh xuất binh, giúp Ngự Diễm Liệu giành Phong Lăng quốc thổ cũng là chuyện không phải không có khả năng.

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Lãnh Huyền ho thấp hai tiếng, cầm lấy bàn tay Lôi Hải Thành.”Hải thành, đưa ta chút nước trong.” Nói rồi, hắn dùng ngón tay viết trên mu bàn tay Lôi Hải Thành chữ “Chờ”.

Trước khi thời cơ có lợi đến gần, hắn cùng Lôi Hải Thành tạm thời hư dữ ủy xà, quần thảo với hai người kia.

Hư dữ ủy xà : Hư tình giả ý, xã giao lấy lệ.

Tùy tùng của Ngự Diễm Liệu đều tự mình dựa lạc đà nghỉ ngơi, tránh hết khoảng thời gian buổi chiều nóng bức nhất trong sa mạc, chúng nhân mới chuẩn bị khởi hành.

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền cũng đành lên đường đi theo nhóm người Ngự Diễm Liệu.

Liễu Nhận cùng đám thị vệ kỵ cưỡi lạc đà nghĩ muốn đi theo, lại bị Lãnh Huyền ngăn lại.”Quay về bẩm báo với Hoàng Thượng, nói bổn hoàng cùng Định Quốc vương trên đường gặp được địch nhân Phong Lăng hoàng bệ hạ, muốn kết giao cùng du lịch. Phàm là bất cứ việc gì bổn hoàng cũng sẽ tự xử trí, thỉnh Hoàng Thượng không cần phải nhớ mong ta cùng với Định Quốc vương.”

“Chuyện này ——” Liễu Nhận phân vân liếc nhìn đám người Ngự Diễm Liệu một cái, thật sự không an tâm để cho Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành đồng hành với kẻ địch xưa nay. Nhưng Lãnh Huyền đã lên tiếng, phận làm thuộc hạ như hắn chỉ có cúi đầu nghe lệnh, lập tức cáo biệt hai người, dẫn theo thị vệ Thiên Tĩnh quay lại đi về phía đông.

Ngự Diễm Liệu đứng ở một bên, cũng không ra lệnh cho thuộc hạ ngăn cản Liễu Nhận, để mặc chúng nhân rời đi, chỉ nở một nụ cười tường tận nơi khóe miệng. Hắn biết Lãnh Huyền một là sợ Thiên Tĩnh thị vệ đi theo, sẽ bị hắn hạ độc thủ, thứ hai là để truyền lời cho Minh Chu, chớ vì thái thượng hoàng rơi vào tay địch mà bị hắn uy hiếp.

Mà hắn, chính là đang muốn cho Minh Chu biết, Lãnh Huyền hiện giờ ở trong tay hắn, khiến cho tiểu hoàng đế kia e ngại sợ ném chuột vỡ đồ, thu hồi hết tay chân phân bố khắp nơi truy sát hắn cùng Phù Thanh Phượng.

Nếu như dồn ép hắn quá, tính mạng của Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành, sẽ liền chìm trong nguy hiểm. đạo lý này, Ngự Diễm Liệu tin tưởng, phụ tử Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành không phải là không hiểu.

Mắt thấy thị vệ Thiên Tĩnh đã đi được xa, biến thành những điểm đen nhỏ xíu di động. Ngự Diễm Liệu ghìm dây cương, cưỡi lạc đà dẫn lên phía trước.

Phía sau, lạc đà cùng lắc chuông đồng giòn vang, lưu lại một chuỗi dấu chân, rất nhanh liền bị cát vàng cuồn cuộn vùi lấp.

Nhóm người Ngự Diễm Liệu, đi thẳng về phía tây bắc.

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền cưỡi lạc đà, đi ở phía sau chúng nhân, nhịn không được trao đổi ánh mắt với nhau. Chiếu theo phương hướng này, xuyên qua sa mạc chính là biên giới giữa hai nước Đàn Kha, Kim Hà.

Hai con hồ ly này từ sau khi Phong Lăng bị diệt vong hai năm trước, hẳn là vẫn đang âm thầm nuôi dưỡng không ít thế lực phục quốc. Hiện tại lặn lội đường xa đi về phía tây, không biết là lại đang có chủ ý gì. . . . . .

Vào đêm, tiết trời dần hết nóng, khí lạnh lại thấu xương. Chúng nhân tại một phần đất bằng phẳng ít gió dựng lều trại.

Ngoài lều lửa trại hừng hực, mùi thịt nướng từng đợt bay xa. Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền chỉ ở trong lều của mình ăn lương khô nước trong mang theo.

Chờ đến khi lấp đầy dạ dày, Lôi Hải Thành thay thương dược trên cổ tay cùng ***g ngực, băng bó ổn thỏa lại lần nữa. Ngồi xuống trước chiếc bàn thấp.

Trên bàn, bày giấy bút nghiên mực Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng lúc trước kêu tùy tùng đưa tới.

Nếu như không vẽ được mấy bản sơ đồ vũ khí để bàn giao, khó đảm bảo ngày mai hai hồ ly kia có thể giở trò gì với Lãnh Huyền hay không. Lôi Hải Thành than thở, bắt đầu động bút.

Hắn không phải không nghĩ tới việc làm giống như Quách Tĩnh miêu tả Cửu âm chân kinh trong《anh hùng xạ điêu 》, cố ý viết sai mấy chỗ phương pháp chế tạo vũ khí, bất quá ý niệm này mới vừa hiện ra trong đầu, đã bị chính Lôi Hải Thành xua tan.

Loại thủ đoạn này, cùng lắm cũng chỉ là xem trong tiểu thuyết cho biết mà thôi. Muốn dùng để lừa gạt Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng, chẳng khác nào nói chuyện viển vông.

May sao dù cho hắn có đưa cho hai người kia bản mẫu vũ khí thật, hai người Phù Ngự cũng vô pháp ở trong một thời gian ngắn tìm được đủ tài nguyên khoáng sán cùng thợ thủ công để tiến hành chế tạo số lượng lớn, không đến mức nguy hiểm cho Thiên Tĩnh.

Hắn vẽ xong một sơ đồ phác thảo, vân vê ấn đường, đang định vẽ tiếp, một bàn tay thon dài phía sau với lại, đè lấy bàn tay cầm bút của hắn.

Thân thể của nam nhân, tựa vào lưng hắn, tản ra độ ấm quen thuộc. Sợi tóc buông bên má hắn, theo giọng nói trầm thấp êm tai của Lãnh Huyền khẽ lay động.

“Hải thành. . . . . .” Lãnh Huyền gọi một tiếng, ngón tay thon dài chậm rãi theo cánh tay của Lôi Hải Thành trượt xuống, di chuyển đến bên hông, sau khi ngừng lại một chút, liền lần mò vào nơi bộ vị tư mật.

“Ách?” Nơi nam tính tối mẫn cảm bị Lãnh Huyền cầm chặt, xoa nắn qua lớp y phục, toàn thân Lôi Hải Thành đều mềm nhũn, cán bút từ trên tay rớt bốp xuống, nhuộm một dấu mực trên giấy.

Tình ái, cũng như dấu mực, từ trung tâm sưng phồng dồn ứ khuếch tán vào từng tấc trong cơ thể.

Tựa hồ có điểm không tin được sự nhiệt tình di thường đêm nay của Lãnh Huyền, hắn quay đầu. Con ngươi đen thâm trầm gần ngay trước mắt của nam nhân lập tức chiếm đoạt hết thảy tâm thần hắn.

Làn môi dừng ở cằm hắn cũng nóng bỏng đến khiến cho hắn thất thần.

“Hôm nay, để ta tới.” Lãnh Huyền khẽ cắn hầu kết khẽ nhúc nhích của Lôi Hải Thành, là tuyên cáo mà không phải yêu cầu. Ngón tay dùng sức vòng quanh nơi đã dựng đứng dưới lớp y phục, chơi đùa qua lại. Lôi Hải Thành phun ra một ngụm khí tức nóng rực, cố nén khoái cảm sắp phóng thích, đè thấp giọng nói: “Bên ngoài có người.”

Nghe thanh âm, liền biết bên ngoài lều canh gác không dưới mười người, đang ở giám thị hắn cùng Lãnh Huyền.

Song nam nhân tựa hồ căn bản không đếm xỉa đến động tĩnh bên ngoài, ngược lại gia tăng tốc độ bàn tay. . . . . .

Dục vọng tích tụ đã lâu dốc toàn lực bắn ra, thấm ướt phần y phục giữa háng cùng tay Lãnh Huyền.

Nửa người trên Lôi Hải Thành nằm sấp xuống bàn, kiềm nén thở dốc.

Đã bao nhiêu ngày, không hảo hảo phát tiết dục vọng rồi? Hắn ở trong cơn dư âm choáng váng, xoay tay ôm lấy cổ Lãnh Huyền, khẽ cọ lên phần tóc mai nam nhân bị mồ hôi nóng thấm ướt.

Y phục được lột xuống, cảm giác mát lạnh của buổi đêm mới vừa ập vào da thịt trần trụi, lập tức liền bị lửa nóng kề sát xua tan.

Tay trái nam nhân hơi hơi nâng thắt lưng hắn lên, kiên quyết mà chậm rãi từng chút một tiến vào hắn.

Hậu quả của việc không có bất cứ thứ bôi trơn gì, chính là hai người đều cảm thấy đau đớn, nhưng chẳng ai muốn buông đối phương ra.

So với tử vong, Lôi Hải Thành thà rằng dùng cảm giác đau đớn để chứng minh, Lãnh Huyền vẫn còn sống.

Ở trong không gian chật hẹp khép chặt đến nghẹt thở cố chấp đẩy mạnh, khi mồ hôi hai người tẩm ướt y phục, Lãnh Huyền rốt cục thỏa mãn thở ra một ngụm dài, khẽ vuốt sống lưng run rẩy của Lôi Hải Thành, thì thầm gọi tên Lôi Hải Thành.

Thân thể bị nam nhân hoàn toàn lấp đầy, nhịp đập mạnh mẽ hữu lực của nam nhân, từng chút từng chút, kích thích khuếch trương vách tường đến cực hạn.

Lãnh Huyền, rõ ràng đang sống trong cơ thể hắn. . . . . . tiếng thở gấp không nhịn được của Lôi Hải Thành, nhanh chóng biến thành tiếng ám ách cực lực nhẫn nại.

Lãnh Huyền, ở phía sau hắn nhẹ nhàng động. Chầm chậm đến nhanh, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. . . . .

“Ân. . . . . . Ách. . . . . .” Sự đau đớn cùng sảng khoái xác thịt đan xen hiện lên trong đầu, lại lần nữa dồn Lôi Hải Thành lên đỉnh của khoái cảm. Hai tay của hắn, vò nhàu trang giấy trên bàn, mồ hôi theo hai gò má chảy xuống khóe miệng, nóng bỏng mặn chát.

Trong hoảng hốt mê loạn, hắn nghe thấy Lãnh Huyền đè trên lưng hắn, dùng chất giọng khàn khàn thấp giọng nói: “Lôi Hải Thành, từ nay về sau ta không còn thiếu nợ ngươi gì nữa. . . . . .”

Lôi Hải Thành vừa bực mình vừa buồn cười. Đã là lúc nào rồi, mà Lãnh Huyền còn vẫn còn luẩn quẩn với vấn đề nợ với không nợ hắn. Muốn mở miệng, lại dưới một vòng va chạm của nam nhân mà hóa thành tiếng than nhẹ vô thức.

Lãnh Huyền ghì chặt Lôi Hải Thành, thâm nhập lần nữa, hận không thể đem bản thân cùng đối phương huyết nhục giao hòa, hợp thành nhất thể.

“Chết” qua một lần, hắn rốt cục cũng đã lấy tính mạng trả hết thảy món nợ với Lôi Hải Thành.

Từ nay về sau, hắn rốt cục có thể buông ra tất cả kiêng dè, chặt chẽ giữ lấy Lôi Hải Thành, hung hăng, đem hết thảy tình cảm, không lưu giữ lại trút hết xuống người mà hắn muốn có nhất tại kiếp này. . . . . .

Nắng sớm theo khe hở màn cửa lều len vào, chiếu lên mặt Lôi Hải Thành. Hắn hơi hơi quay đầu, tránh đi tia sáng chói mắt.

Bên người, Lãnh Huyền vẫn đang ngủ say. Cánh tay trái vẫn duy trì tư thế khi ngủ tối qua, ôm ngang bên hông hắn.

Trong kí ức, đây đại khái là lần đầu tiên được Lãnh Huyền chủ động ôm vào trong ngực ngủ thẳng cho đến bình minh.

Lôi Hải Thành không tiếng động nở nụ cười.

Đêm qua, mới là Lãnh Huyền chân thật nhất. Dứt bỏ hết thảy áy náy cùng tự trách trong lòng, thu lại bộ dáng cẩn thận từng ly từng tý lâu nay trước mặt hắn, cương quyết ôm lấy hắn một lần lại một lần. . . . . .

Ráng chiều rực rỡ, chiếu rọi biển cát. Tạo ra một đường bóng đen sẫm ngằn nghèo theo chân đội lạc đà, cùng vô số cồn cát gợn sóng, uốn lượn kéo dài đến tận cuối nơi chân trời với ánh chiều tà đỏ rực một mảng như máu kia.

Lại thêm một hoàng hôn buông xuống.

Đội lạc đà đã đi được bốn năm ngày. Trong tầm mắt chúng nhân, từ xa xa đã thấy một chút bóng hình xanh biếc hiện lên trên mặt đất bằng nơi tiền phương.

Dựa vào những gì Lôi Hải Thành nhìn thấy, đi thêm hai ngày nữa, hẳn là có thể ly khai biển cát, tiến vào khu biên giới dân cư tụ tập, nhưng không biết Ngự Diễm Liệu tính toán bố trí hành trình kế tiếp như thế nào.

Trong mấy ngày này, hắn vẽ ra vài món vũ khí mới lạ đưa cho Ngự Diễm Liệu. Ngự Diễm Liệu cũng coi như giữ chữ tín, lại thay Lãnh Huyền châm cứu thêm một lần.

Khuôn mặt Lãnh Huyền ít nhiều đã khôi phục chút huyết sắc, khi dùng cơm thậm chí bắt đầu ăn được chút thịt khô.

Lôi Hải Thành mới đầu hoảng sợ, sợ dạ dày đã uống quen cháo thuốc của Lãnh Huyền không thể lập tức thích ứng, nhưng nghĩ lại liền minh bạch, Lãnh Huyền là đang cố gắng ăn thêm chút thịt, để mau chóng bổ sung thể lực đã tiêu hao hết trong mấy tháng bệnh nặng, tích tụ khí lực, chuẩn bị chạy trốn.

Hai người bọn họ đều phi thường rõ ràng, Ngự Diễm Liệu tuyệt đối sẽ không hoàn toàn trừ sạch độc tố tích tụ trong cơ thể Lãnh Huyền. Nếu đem hy vọng sinh tồn gửi gắm lên  hai người Phù Ngự, hắn cùng Lãnh Huyền, vĩnh viễn đều trở thành con rối bị người thao túng.

Thừa dịp hiện tại cổ tay trái cùng vết thương trên ngực đã đại khái lành miệng, độc của Lãnh Huyền cũng giải được hơn phân nửa, sự cảnh giác của Ngự Diễm Liệu đối với hai người bọn họ cũng có chút giảm sút, nhanh chóng trốn thoát mới là thượng sách.

Về phần dư độc trong cơ thể Lãnh Huyền, Lôi Hải Thành hiện tại rất tin trời không tuyệt đường người, chờ quay lại trong cung Thiên Tĩnh, gom hết cả đám ngự y lại, chung quy có thể nghiên cứu ra đối sách.

Hắn nghĩ đến xuất thần, mãi đến khi những đầu khăn đen phía trước lần lượt nhảy khỏi lạc đà chuẩn bị dựng lều qua đêm, Lôi Hải Thành mới phát giác thái dương đã chìm hơn phân nửa vào cát vàng.

Mấy tòa núi cát phía trước cao thấp đứng vững, chặn lại ánh tà dương.

Mấy tùy tùng bỗng chốc chỉ vào núi cát rỉ tai thì thầm nói: “Đó là cái gì vậy?”

Lôi Hải Thành ngưng mắt, trên tòa núi cát gần chúng nhân nhất đang có vài bóng người đánh nhau. Ánh đao kiếm ánh chiếu những tia dương quang cuối cùng, lấp lóe ánh sáng sắc lạnh.

Bất chợt, hai người trong đó không địch lại đối thủ, bị đá bay binh khí, từ đỉnh núi lăn lộn ngã xuống.

Một người trên người rõ ràng đã bị thương mấy chỗ, những nơi cát lăn qua đều bị máu tươi nhiễm hồng. Khi vừa mới lăn tới chân núi, một tiễn từ đỉnh núi bắn xiên xuống, trúng giữa sau lưng người nọ.

Người nọ phát ra tiếng rống to, thuận theo chiều gió lao về phía chúng nhân. Thanh âm dù rằng vì đau đớn mà lạc đi nhiều, Lôi Hải Thành lại ngẩn ra. . . . . .

Thanh âm này, hắn nhất định đã nghe qua.

Chục bóng lạc đà hiện lên trên đỉnh núi cát, kỵ sĩ cùng cầm cung tiễn trong tay. Người cầm đầu đứng chính giữa giơ tay, lại có hàng loạt mũi tên nhọn hoắt xé gió, phá không bay tới.

Mũi tên, toàn bộ hướng về đồng bạn ngã sấp cách không xa nam tử bị thương.

Nam tử bị thương không biết lấy đâu ra khí lực, quát lớn lăng không lao đến, chắn ở trước mũi tên, che lại toàn bộ thân hình đồng bạn.

Đám tên cắm hết vào da thịt hắn, mãu nhiễm đỏ cát vàng.

Một tiếng kêu thê lương truyền ra từ dưới thân hắn, mang chất giọng sắc nhọn của nữ tử, tràn ngập ý tuyệt vọng.

Lãnh Huyền a một tiếng, hỏi Lôi Hải Thành bên người: “Kim Hà thái tử?”

“Đúng.” Tiếng kêu lọt vào tai, Lôi Hải Thành lại càng chứng thực phỏng đoán lúc trước của bản thân. Có thể kết luận trăm phần trăm, nam tử bị thương kia là Tiêu Vân Khởi, mà người được hắn bảo hộ dưới thân chính là Kim Hà thái tử Việt Tiêu kiêu ngạo lúc trước.

Hắn không nhịn được khẽ chấn động trong lòng, công chúa Việt Tiêu thân là thái tử một nước, cư nhiên bị người đuổi giết tới sa mạc, vậy đám sát thủ này đến tột cùng là mang lai lịch gì?

Đang âm thầm kinh nghi, đám kỵ sĩ trên đỉnh núi đã trông thấy đám người Ngự Diễm Liệu, tên như lưu tinh, nhằm thẳng hướng đám người Lôi Hải Thành phóng tới.

Lôi Hải Thành cười lạnh, trở tay rút đoản đao, đánh gãy hai mũi tên bắn đến gần trước người.

Tiếng “leng keng” bên tai không ngừng, những mũi tên còn lại cũng bị đám người Ngự Diễm Liệu chắn rớt.

Đám tùy tùng đều là những người lanh lợi, không đợi Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng hạ lệnh, liền nhấc cung tiễn đánh trả, bắn rớt mấy người trên núi cát ngã khỏi lạc lạc đà.

Đám sát thủ trên núi hiển nhiên chấn kinh không nhỏ, xôn xao một trận. Thấy nhóm Ngự Diễm Liệu người đông thế mạnh, kẻ cầm đầu liền quay lạc đà, dẫn thủ hạ trốn chạy vể phía sau triền núi, cuộn bay một trận cát vàng đến lưng chừng trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.