Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 43.

Tốc độ hành quân của Phong Lăng đại quân cực nhanh, trên đường Lôi Hải Thành hộ tống huynh đệ công tử Tuyết trở về Lạc Thủy đã từng nghe nói, lúc này chính mắt thấy đại quân lui binh, quả nhiên thần tốc.

Trong một ngày, đại quân chỉ nghỉ ngơi hai ba canh giờ, thời gian còn lại toàn bộ dùng để rút binh. Mặc dù có đến mấy vạn người, nhưng dọc đường trật tự không chút hỗn loạn, ngay cả giao đàm dư thừa cũng chưa từng nghe được một câu, đủ để thấy quân kỷ nghiêm minh.

Sau vài ngày, đại quân chỉ còn cách Phong Lăng đô Lâm Uyên thành tầm ba trăm dặm đường.

Mấy ngày này của Lôi Hải Thành cũng coi như là thái bình. Nói là giam lỏng, Ngự Diễm Liệu cũng không có hạn chế tự do của hắn, khi đại quân dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, Ngự Diễm Liệu cũng tùy ý để Lôi Hải Thành ly khai giá liễn[98] cho khuây khỏa. Dù sao Lôi Hải Thành cũng có thương tích trong người, Ngự Diễm Liệu cho rằng hắn cũng sẽ không ở dưới ánh nhìn chằm chằm của chúng nhân mà mạo hiểm chạy trốn, chỉ là kiên trì muốn Lôi Hải Thành ăn ngủ cùng một xe.

Cùng với một vị hoàng đế toàn thân tràn ngập áp bách cùng ăn cùng ngủ, Lôi Hải Thành lúc ban đầu cố nhiên không quá tự tại, nhưng nếu Ngự Diễm Liệu cũng không để tâm, hắn cũng liền vui vẻ mà tiêu dao. Mỗi ngày đều ăn ngon uống rượu, rửa mặt thoa dược đều có Dao Quang hầu hạ, quả thật là đến nghiện cuộc sống đế vương.

Ngự Diễm Liệu dọc đường không có nhắc lại việc muốn Lôi Hải Thành đầu quân Phong Lăng, lại đối với vũ khí tự chế của Lôi Hải Thành thập phần hứng thú, hướng hắn hỏi han phương pháp chế tác từng chiếc một. Lôi Hải Thành nghĩ thầm, cho dù hắn không giải thích, lấy tài trí của Ngự Diễm Liệu tự hành nghiên cứu, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện bí quyết trong đó, huống hồ vũ khí này chỉ thích hợp dùng trong ám sát phòng thân, đối với hành quân đánh giặc đại quy mô cũng không nhiều tác dụng thực sự, hắn thẳng thắn thoải mái đem mấy thứ đó mở tung ra, một bên giải thích một bên lắp lại. Ngự Diễm Liệu không ngừng gật đầu, thi thoảng còn tìm ra một hai điểm cải tiến .

Hai người ở bên trong xe vừa cười vừa nói, mệt mài nghiên cứu vũ khí.

Nói thật, nếu như Ngự Diễm Liệu không có ý niệm lợi dụng hắn, ấn tượng của Lôi Hải Thành đối Ngự Diễm Liệu cũng sẽ không tệ lắm, ít nhất khi Ngự Diễm Liệu cùng hắn giao đàm sẽ không bày ra cái bộ dáng vênh váo lên mặt, mở miệng là nói bổn hoàng khiến hắn phản cảm.

Ngự Diễm Liệu sửng sốt trước tạo nghệ vũ khí của Lôi Hải Thành, tin tưởng Lôi Hải Thành tất nhiên còn có rất nhiều kỹ thuật khéo léo chưa từng để lộ, nói bóng nói gió hỏi mấy lần, Lôi Hải Thành đều là giả ngu qua loa lảng tránh.

Hắn không ghét Ngự Diễm Liệu, chính là tuyệt sẽ không giúp Ngự Diễm Liệu cải tiến quân đội trang bị.

Ngự Diễm Liệu lúc này mới hiển lộ đế vương khí độ, chỉ ý vị thâm trường liếc nhìn Lôi Hải Thành một cái, không có tiếp tục truy vấn.

Đến trưa, đại quân ở chỗ râm mát nghỉ chân nấu cơm. Mặt trời lên đến đỉnh đầu, chiếu vào tướng sĩ khôi giáp, tán xạ ngân quang chói mắt.

Lôi Hải Thành bước khỏi giá liễn, tìm bóng cây mát mẻ, mới vừa ngồi xuống, liền thấy đối diện cách đó không xa, cành lá rậm rạp che phủ, Dao Quang một mình tựa cây ngồi, tay phải đang cầm lược chậm rãi chải tóc, lại lấy ra phiến giấy son nhuộm sắc phượng tiên hoa dùng môi ngậm nhẹ.

Chung quy vẫn là nữ hài tử, cho dù trên đường hành quân, vẫn như cũ không thay đổi ái mỹ thiên tính. . . . . . Lôi hải thành nhìn một lúc, vô thanh mỉm cười.

Tựa hồ cảm thấy được có người nhìn chăm chú, Dao Quang ngẩng đầu, đối diện mục quang Lôi Hải Thành, nàng sững sờ rồi nhanh chóng quay đi, phủi cỏ cùng bùn đất dính trên váy, đứng dậy bước đi.

Từ sau cái ngày hắt nước lên mặt Lôi Hải Thành, nàng liền trở nên dị thường trầm mặc, không hề đối Lôi Hải Thành nói lời mỉa mai, khi bắt đầu hầu hạ hắn hàng ngày cũng giữ một cự ly nhất định. Lôi Hải Thành ngược lại có điểm không thoải mái, cũng thử cố tình cùng Dao Quang nói chuyện, Dao Quang cũng không tiếp chuyện, Lôi Hải Thành đành từ bỏ.

Hắn biết Dao Quang cùng Đình căn bản là hai loại người khác hẳn nhau, nhưng trong tiềm thức, ít nhiều đối Dao Quang cũng có cảm giác đặc biệt, nhất là khi nhìn đến cặp nhãn mâu tựa vầng nguyệt kia. . . . . .

Nếu Dao Quang không có xuất hiện, hắn quả thật đã phải cưỡng ép bản thân đem tưởng niệm về Đình khóa chặt vào sâu trong kí ức. Nhưng đến lúc thành công, ông trời lại khiến cho hắn gặp được dung mạo cực giống của Đình kia. Sự thân ái nồng thắm ngày xưa không ngừng chôn giấu, chỉ sau vài ngày, hóa thành một tấm ảnh cũ kỹ nhiễm vàng, lại hiện ra trước mắt hắn.

Đình giờ ra sao rồi? Có hay không tìm được bạn trai mới? Có hay không lại vì hắn mà khóc? . . . . . .

“Còn nhìn nữa, ta liền đem mắt ngươi móc ra!”

Nam nhân ngoan độc ở trên đầu hắn cảnh cáo. Lôi Hải Thành cuối cùng đem mục quang theo bóng dáng mềm mại thướt tha của Dao Quang thu hồi lại, ngẩng đầu nhìn Cố Đông Thần, “Ta ngắm nàng, liên quan quái gì đến ngươi!”

Dọc theo đường đi, dám dùng loại khẩu khí không chút khách khí nói với hắn , chỉ có Cố Đông Thần. Những Phong Lăng tướng sĩ khác đều kính sợ khí phách một mình xông giữa đại quân ngày ấy của Lôi Hải Thành, lại thấy Phong Lăng hoàng đối Lôi Hải Thành càng lúc coi trọng, đều đối Lôi Hải Thành kính nhi viễn chi[99], chỉ có Cố Đông Thần thỉnh thoảng tìm đến.

Mới đầu Lôi Hải Thành còn tưởng rằng Cố Đông Thần là bởi vì vẫn còn phẫn hận về lần tranh tài với hắn, nhưng trong lúc vô ý liền phát hiện trong ánh mắt Cố Đông Thần nhìn Dao Quang tràn đầy nhu tình, cuối cùng cũng minh bạch tên hỗn đản không nhân tính ấy cư nhiên là động tâm với Dao Quang, cho nên phàm là hắn nhìn Dao Quang nhiều hơn một chút, lập tức sẽ mang đến cho Cố Đông Thần một bình lớn dấm chua.

Tiếc là, dựa vào sự quan sát mấy ngày nay của hắn, Dao Quang căn bản là không biết Cố Đông Thần đang vì nàng mà tương tư đơn phương.

Có bản lĩnh, thì cứ theo đuổi a! Ra oai với hắn thì được cái nợ gì? Lôi Hải Thành chỉ cảm thấy buồn cười, không thể tưởng được Đông Thần Tiễn trên chiến trường giết người không chớp mắt nhưng trong chuyện tình cảm thì lại bẽn lẽn như vậy.

Mắt Cố Đông Thần hiển lộ hung quang, một phen nắm lấy vạt áo Lôi Hải Thành, đè thấp giọng gầm ghè nói: “Họ Lôi kia, ngươi đừng có cho là hiện tại hoàng thượng dung túng ngươi, thì ngươi tha hồ đắc ý vênh váo. Nói cho ngươi hay, hoàng thượng bất quá là còn yêu quý tài hoa của ngươi, mới lưu lại cho ngươi sống thêm một khoảng thời gian nữa mà thôi. Đợi đến khi hắn hết kiên nhẫn, ngươi rồi sẽ bị bị lột da rút gân băm nát cho cẩu ăn!”

Nụ cười của Lôi Hải Thành liền cứng ngắc lại, tận mắt đã chứng kiến sự tàn bạo của Phong Lăng tướng sĩ, hắn không chút hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Cố Đông Thần.

Trong lịch sử, các ví dụ về việc đem phạm nhân lột da xử tử cũng không hiếm thấy.

Cố Đông Thần thấy Lôi Hải Thành ngẩn người, tưởng là hắn bị hù dọa, nhổ một ngụm, buông vạt áo Lôi Hải Thành ra bỏ đi.

Phủi phủi ngực áo, tay còn lại của Lôi Hải Thành duỗi ra phía sau xoa nhẹ lên tiễn thương.

Khi đó, mũi tên kia của Cố Đông Thần chỉ mang ý bắt giữ, nên chỉ dùng mũi tên thường, vết thương cũng không sâu, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng vết thương đã kết thành vết sẹo. Nhưng nếu cử động hơi mạnh, thì lập tức đau buốt, vết thương trở nên nóng bừng, lại có chiều hướng nứt ra lần nữa.

Hiện tại, hắn vẫn chưa đủ năng lực chạy trốn trước mặt Ngự DiễmLiệu, hơn nữa xung quanh trừ bỏ một ngọn núi trơ trụi, thì đều là bình nguyên mênh mông bát ngát, khó có thể ẩn thân.

Lôi Hải Thành nhặt lấy cành cây, ở trên đất bùn vẽ vẽ, không biết qua bao lâu, một bóng dáng yểu điệu từ phía sau vòng lên trước mặt, hắn khẽ giật mình ngừng tay.

“Ngươi tìm ta?” Hắn hỏi Dao Quang vừa mới xuất hiện, đối với thân pháp khinh công di chuyển của Dao Quang đã kiến quái bất quái[100].

Đôi mắt xinh đẹp của Dao Quang đối với bức họa địa hình Lôi Hải Thành vẽ trên mặt đất nhìn một lát, đưa chân xóa đi rồi mới thấp giọng nói: “Sau này đừng có vẽ bậy nữa, nếu bị người ta biết ngươi có ý chạy trốn là coi như xong rồi.”

“Ngươi không đi mật báo sao?” Lôi Hải Thành quăng nhánh cây đi, duỗi lưng đứng dậy.

Dao Quang trợn mắt nhìn hắn, nếu Lôi Hải Thành biết nàng vẫn luôn giám thị hắn, vì sao còn điềm nhiên như không hướng nàng mỉm cười, tựa như cho rằng nàng sẽ không hướng Phong Lăng hoàng bẩm báo.

Nàng cắn môi, thấy Lôi Hải Thành đã quay người đi về phía giá liễn của Phong Lăng hoàng, nhịn không được gọi hắn lại.”Lôi Hải Thành. . . . . .”

Lôi Hải Thành quay đầu lại, chờ Dao Quang nói.

Ánh mắt mạnh mẽ nhìn ra xa xăm, tựa như phía sau là bình nguyên bát ngát ngàn thiên lý, hòa tan vào không trung. Mái tóc dài đen nhánh cùng nguyệt sắc xiêm y trong xuân phong phấp phới bay lượn, tiêu sái tuấn mỹ, khiến mục quang kẻ khác không thể nào dời đi được.

Đôi mắt ôn hòa tự như xuân thủy, cứ như vậy lẳng lặng mỉm cười, chờ đợi, làm cho nàng làm thế nào cũng vô pháp gắn liền người đó với cái kẻ băng lãnh dùng chủy thủ kề lên trên cổ nàng.

“Ta. . . . . .” Nàng bỗng nhiên phát hiện bản thân mình chẳng biết đang muốn nói gì.

“Mặt ngươi đỏ kìa.” Nhìn hai gò má Dao Quang ửng hồng, Lôi Hải Thành cuối cùng bị bộ dáng tiểu nữ nhi của Dao Quang khiến buồn cười. Lúc này mới giống như nữ hài tử thanh xuân vô ưu.

Cừu hận, sẽ chỉ làm cho cặp mắt tương tự với Đình kia mất đi sự khoái hoạt.

Hắn bước trở lại bên cạnh Dao Quang, nhìn đến bàn tay trái gần như khó phân biệt thật giả của Dao Quang, liền phát sinh tò mò, đưa tay vân vê mấy ngón tay ấy.

Mềm mại, nhưng không có độ ấm, sử dụng chất liệu giống như một túi da được bơm lên một chút, lại hơi dùng lực một chút, sẽ đụng đến một vật cứng như xương sụn ở giữa đốt ngón tay. . . . . .

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Lôi Hải Thành thật sự khó có thể tin được cổ nhân có thể làm ra tay chân giả tinh xảo như vậy, bất quá nghĩ thầm, Ngự Diễm Liệu thân là quốc quân, dùng toàn bộ sức dân thay Dao Quang tìm thợ thủ công khéo léo làm tay giả cũng không phải là việc khó khăn gì.

“Nơi này còn đau hay không?” Hắn buông tay trái Dao Quang ra, động tác tự nhiên nhẹ nhàng hơn thử sờ một chút trên khớp khuỷu tay vẫn còn đang băng bó của nàng.

Trên mặt Dao Quang đột nhiên hiện sự hoảng sợ, liền lui hai bước, quay người chạy như điên.

Lôi Hải Thành ngạc nhiên, tâm tình ôn nhu hiếm có liền thức tỉnh, nghĩ muốn quan tâm tới Dao Quang, đem tưởng niệm về Đình gửi gắm lên nàng, chẳng ngờ Dao Quang cư nhiên lại tựa như thấy quỷ mà chạy trối chết.

Hắn chậm rãi quay đầu, ở đằng sau, ngự diễm liệu đang đứng trên giá liễn, khoanh tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.