CHƯƠNG 212: PHIÊN NGOẠI – THƯƠNG HOÀNG 7
. . . . . . Bộ vị bị lưỡi đao sắc bén đâm trúng đau đến tận tâm phế, tựa như sau cái đêm điên cuồng mê loạn ấy, hắn mở to đôi mắt vẫn còn lưu lại chút dục vọng nhìn rõ hết thảy xung quanh, phẫn nộ vung quyền, đánh gãy hai cái xương sườn của ta.
Ta nôn ra miệng lớn máu, vừa cười vừa thở dốc.
Toàn thân hắn đều kịch liệt run rẩy, khoác vội xiêm y, cướp đường chạy.
Hắn nhất định vô pháp chấp nhận nổi sự thật về thứ phụ hoàng thất thường tráo trở như ta đây, nhất định là cho rằng ta đã điên rồi. . . . . .
Ta lau chất nhầy trọc bạch xen lẫn trong máu tươi tràn ra khóe miệng, nhìn đệm gấm đầy giường bị vò nhàu không còn ra hình dáng, che mắt lại.
Ta có lẽ, thật sự đã điên rồi. . . . . .
Chấp niệm là một thứ đáng sợ, giống như cây mây độc, vùi sâu rễ trong lòng ta, lớn dần theo ngày đêm.
Ta cho phép hắn vào triều nghe chính sự, ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng, chăm chú nhìn hắn.
Mục quang của hắn, lại không bao giờ muốn tiếp xúc cùng ta.
Chỉ có mỗi năm một lần thu đông chi giao, hắn mới kéo thân thể bị độc phát, đi vào tẩm cung của ta uống giải dược.
Vào thời điểm đó, hắn mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta. Ánh mắt từng năm một lại càng lạnh nhạt.
Hận cùng oán của hắn đối với ta, đại khái cũng theo từng năm mà tích tụ ngày càng sâu, sâu đến ngay cả ta cảm thấy ngạt thở.
Ta nghĩ, hắn cũng đã sớm vô pháp tha thứ cho bản thân tiếp tục thần phục dưới chân ta.
Mấy năm nay, đôi cánh của hắn đã tôi luyện đến vô cùng cứng rắn, từng bước đều lộ ra hùng tâm hừng hực bễ nghễ thiên hạ.
Thứ hiện tại hắn đang chờ đợi, chỉ còn là cơ hội.
Ta nhìn gương, nhổ sợi tóc bạc đầu tiên, lặng lẽ cười.
Chỉ cần là thứ hắn muốn, ta sẽ đều cho hắn.
Ta quyết định thân chinh Tây Kì. Tin tức này làm dâng lên một làn sóng phản đối trên triều đình. Ta hờ hững nghe đám đại thần luân phiên đến can gián, chỉ lưu ý thần tình của hắn.
Hắn không nói một lời, bên môi lại mang một nụ cười nhạo nhàn nhạt, còn có. . . . . . thế tại tất đắc.
Thế tại tất đắc: Trên QT định nghĩa là Tình thế bắt buộc, nhưng trong trường hợp này, chắc có thể hiểu như là “Thời cơ đã đến” nhỉ. (Bụi: Là “nhất định phải giành được, đạt được” ^^)
Ta biết, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để lật đổ ta.
Mà ta, cùng với bị hắn bức tử trong cung, ta tình nguyện chết trận chiến trường.
Đáng tiếc, tâm nguyện của ta thủy chung không được thỏa mãn. Một mũi tên trong trận giao đấu khiến ta ngã ngựa hôn mê. Khi thần trí khôi phục, thân đã ở Thiên Tĩnh, trở thành tù nhân của hắn, bị giam trong gian địa lao ẩm ướt âm u này.
Đối diện ta, là chiếc ghế dựa tử kim hoàn toàn tương phản với cảnh vật xung quanh. Hắn lẳng lặng địa ngồi thẳng trong ghế, hoa phục ngọc quan, khí độ ung dung.
Trong khoảng thời gian ta thân chinh, hắn hẳn là đã nắm được đại quyền kinh kỳ trong tay.
“Thanh tỉnh rồi ư?” Hắn đột ngột mở miệng, thanh âm thấp trầm không nhanh không chậm. “Nhị hoàng đệ, Tứ hoàng đệ biết Thương Hoàng bệ hạ bệnh nặng băng hà, khởi binh mưu phản, đã bị nhi thần chém chết trên pháp đình. Tam Hoàng đệ, Ngũ hoàng đệ vì sợ tội mà tự sát, Lục hoàng đệ trẻ người non dạ bị người xúi giục, tội không đến mức chết, nhi thần chỉ phế hoàng tịch của hắn, đày đến biên ải làm lao dịch. Nhi thần làm như vậy, người có vừa lòng không?”
Băng hà? ! Ta ngạc nhiên, liền sau đó minh bạch ý tứ của hắn.
Trong thời gian ta hôn mê bất tỉnh, tin ta băng hà đã bị hắn loan ra khắp thiên hạ.
“Chủ nhi đâu?” Hắn không nhắc đến, song ta biết hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho Chủ nhi.
Gương mặt hắn bị hỏa quang chiếu ra vài phần sáng tối biến ảo, thật lâu sau, đến gần trước mặt ta khẽ khàng nói: “Người quan tâm đến thái tử như vậy, nhi thần thực hâm mộ. . . . . . Từ nhỏ, đã liền rất hâm mộ. . . . . .”
Ta nghe được đó là lời thật tâm của hắn, nhưng ta lại vô pháp hồi đáp hắn. Cái gì ta cũng đều nguyện ý cho hắn, song lại cố chấp không cho hắn được phần tình cha mà hắn mong muốn nhất.
Chủ nhi bị áp giải vào, nhìn đến ta liền trợn tròn mắt, quay đầu chửi ầm lên với hắn.
Hắn không chút nổi nóng, chỉ kêu cận vệ cưỡng ép Chủ nhi uống hết một bát rượu độc.
Chủ nhi đau đớn ngã lăn lộn bên chân ta, kêu gào than khóc, cho đến lúc cứng đờ, thất khiếu máu đen chảy ra.
Hắn đã cho rằng ta yêu thương Chủ nhi nhất, nến mới muốn ta tận mắt nhìn thấy Chủ nhi chết đi. Nhưng hắn đến tột cùng có biết, người trong lòng ta để ý nhất, là hắn hay không? . . . . . .
Cho dù biết, ta nghĩ hắn cũng tuyệt đối không chịu thừa nhận.
“Khụ. . . . . .” Máu tanh nồng trào khỏi miệng, phun tung toé trên mu bàn tay nắm đao của hắn.
Ta cố hết sức duy trì thanh tỉnh, không cam lòng dời mục quang khỏi khuôn mặt hắn.
Mỗi ngày chịu đựng những khổ hình tra tấn phi nhân này, cũng chẳng qua là vì muốn được nhìn hắn nhiều thêm một ngày. Ta thậm chí đã từng ảo tưởng hoang đường, vĩnh viễn cũng không nói cho hắn biết giải dược dấu ở nơi nào, để có thể vĩnh viễn dây dưa cùng hắn. . . . . . mãi cho đến lúc sinh mệnh của hắn cùng ta kết thúc.
Nhưng hiện tại, hắn đã có biện pháp giải độc, từ nay về sau không còn cần ta nữa.
Ta không muốn cứ như vậy mà ly khai hắn.
“Huyền. . . . . . Huyền. . . . . .” Tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, ta xem không rõ trên khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn là đang mang biểu tình gì, chỉ có thể thì thào gọi tên hắn.”Ngươi còn. . . . . . Hận ta sao? Huyền. . . . . .”
Bên tai vang lên ong ong, hắn giống như đang thấp giọng nói gì với ta. Ta cũng đã không nghe được nữa.
Toàn thân giống như ngâm trong đầm băng lạnh giá thấu xương, chung quanh tối đen mịt mù một mảnh, vô thiên vô địa vô nhân thanh, thân thể vẫn đang không ngừng chìm xuống. . . . . .
Trên đường hoàng tuyền, nguyên lai chính là hắc ám cùng cô độc vĩnh viễn.
Ta cười chậm rãi khép mi──
Hận cùng không hận, đều nên chấm dứt tại khoảnh khắc này. Nếu như có kiếp sau, ta chỉ thỉnh cầu được tương phùng cùng hắn.