Thuỷ Chung Như Nhất

Chương 39: Chương 39: Yến tiệc




Đêm giao thừa, hoàng thượng thường sẽ cho tổ chức yến tiệc trong cung để mọi người có thể gặp mặt nhau vào ngày cuối cùng của năm, và trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp cho đầu năm mới.

Uyển Linh sau khi cho người nhóm bếp nấu những chiếc bánh chưng hôm nay mọi người đã cùng nhau làm, thì quay về tẩm cung tắm rửa, thay y phục đi dự yến tiệc.

Nàng chọn cho mình một bộ y phục màu đỏ tượng trưng cho thân phận hoàng hậu của mình. Ngay cả chiếc khăn mỏng che mặt cũng được đồng bộ thành màu đỏ. Đôi lông mày lá liễu của nàng được các nha hoàn tô điểm thêm chút chì cho đen nháy, thêm phần sắc nét. Đôi mắt to tròn lúng liếng, trông nàng rất xinh đẹp mặc dù nữa dưới khuôn mặt đã bị che lấp bởi chiếc khăn.

Xong xuôi hết cả, nàng nhìn sang Nguyệt Phù, sau đó nói: “Đưa đại hoàng tử tới đây, ta muốn tự tay mình chuẩn bị cho hắn.”

Nguyệt Phù tuân lệnh rời đi sang phòng bên cạnh. Sau đó cùng với Kiều Kiều, Kiều Loan mang theo đại hoàng tử cùng đến.

Thấy đại hoàng tử mập mạp, trắng trẻo đang trong bộ đồ bông màu xanh, Uyển Linh cảm thấy vô cùng thích thú. Nàng giơ hai tay lên trước đón lấy hắn từ tay của Kiều Loan, sau đó lấy tay điểm lên mũi hắn một cái.

Đại hoàng tử dường như cũng đang biết mẫu hậu đang chọc mình, liền lên tiếng cười khanh khách.

Uyển Linh bế hắn đặt lên giường, sau đó lấy ra bộ đồ màu đỏ mà nàng đã chuẩn bị sẵn mặc vào cho hắn. Sờ vào từng đường nét thêu trên y phục, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng. Hình rồng này là do chính nàng thêu lên, do Hiên nhi chỉ là hoàng tử, nên nàng chỉ dám thêu có bốn móng chân.

Chỉnh lại một lượt, thấy mọi thứ đã rất hoàn hảo. Nàng liền nổi ý trêu chọc Hiên nhi, sau đó cầm lấy chân hắn mà hôn lấy hôn để.

Hiên nhi bị nhột, liền cười lớn không ngừng. Cả phòng cứ như vậy mà vô cùng vui vẻ.

Trịnh Gia Ý Hiên đi tới, thấy cảnh tượng hạnh phúc như vậy thì cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Trước mặt hắn là hai nhân vật tôn quý của Nguyệt Thần quốc. Vậy mà giờ đây, ở ngay trong căn phòng này, hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều như mộng, mọi người ai nấy đều hoà thuận, vui vẻ như một gia đình bình thường. Không có áp lực, không có lễ nghi hay quy định nào có thể trói buộc được họ cả.

Thấy hoàng thượng tới, mọi người trong phòng đều dạt hết qua một bên, sau đó cúi thấp đầu không dám nhìn. Nguyệt Cát muốn lên tiếng nhắc nhở hoàng hậu, nhưng lại bị ánh mắt sắc lẹm của hoàng thượng làm cho sợ hãi mà rụt đầu xuống.

Từ ngày bọn họ nhập cung, hoàng thượng hầu như đều đến bất ngờ như thế. Hiếm hoi lắm mới thấy cho người thông báo. Lâu dần rồi cũng thành quen, mặc dù số lần hoàng thượng tới ít đến nỗi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Hiên nhi làm gì mà cười vui vẻ đến thế?.”

Uyển Linh bị tiếng nói của hoàng thượng làm cho giật mình hoảng sợ. Nàng ôm lấy trái tim non nớt của mình, hít thật sâu cho bình tỉnh lại. Sau đó quay qua hoàng thượng vờ trách:

“Bệ hạ tới từ khi nào? Sao không cho người thông báo?”

Trịnh Gia Ý Hiên cười khổ, nàng đây là đang oán trách hắn đi?. Nữ nhân hậu cung ai mà chẳng mong hắn có thể ghé thăm, vậy mà chỉ có mỗi nàng là không thích hắn tới.

“Đây cũng là nơi ở của trẫm, chẳng lẽ về nhà mình mà còn cần phải thông báo?”

Uyển Linh bối rối: “Ý thần thiếp không phải thế, chỉ là thần thiếp sợ không thể chạy ra chào đón người.”

Trịnh Gia Ý Hiên không nói gì, chỉ mỉm cười sau đó đi đến bên giường bế đại hoàng tử lên. Thơm nhẹ một cái vào má hắn, rồi quay qua nói với Uyển Linh:

“Xong rồi thì đi thôi, mọi người đang đợi.”

Cứ thế, cả nhà ba người cùng nhau đi đến bữa tiệc.

“Hoàng thượng giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Tiếng Triệu thái giám vang lên, mọi người có mặt ở buổi tiệc đều đứng lên ngăn nắp hành lễ.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu sánh vai nhau ngồi lên đài cao, trong tay của hoàng thượng còn có đại hoàng tử. Nhìn một nhà hạnh phúc như vậy, hàng chục con mắt của các phi tần ở dưới đều lấy làm ganh ghét. Chỉ mong sao sau này sẽ có một ngày bản thân mình sẽ được ngồi vào vị trí của hoàng hậu hiện tại.

“Các ái khanh bình thân. Hôm nay là buổi tiệc thân mật, mọi người cứ thoải mái thôi, không cần câu nệ lễ quân thần.”

“Tạ bệ hạ.”

Tiếng tạ ân vang lên, Trịnh Gia Ý Hiên cũng đáp lại bằng một nụ cười. Sau đó thì nâng ly rượu lên chúc mọi người một năm mới an khang, thịnh vượng. Đó cũng là lời công bố cho việc buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Nhận được sự đồng ý của hoàng thượng, mọi người cùng nâng ly rượu lên rồi trao tặng cho nhau lời chúc mừng năm mới.

Thân vương Cao Lãng hôm nay cũng có mặt, thấy hoàng thượng đang nhìn mình, hắn nâng ly rượu lên, sau đó ra hiệu mời hoàng thượng một ly.

Hoàng thượng hiểu ý mỉm cười, nâng ly lên chúc, sau đó thì uống cạn. Đối với hắn, dù qua bao nhiêu chuyện xảy ra thì Cao Lãng vẫn là người huynh đệ mà hắn cảm thấy tin tưởng nhất.

Nhìn qua ghế trống bên cạnh, hắn có chút mất mát. Thái hậu từ ngày Kiều gia không còn, cũng chẳng còn hứng thú gì với những buổi yến tiệc như này. Tự dưng hắn lại cảm thấy có một chút hối lỗi, không biết quyết định hành xử Kiều gia trước đây, là đúng hay sai nữa.

Một ly rượu, lại thêm vài ly nữa. Hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng buồn bã cùng khó chịu.

Uyển Linh ngồi cạnh thấy vậy thì vội ngăn lại, nhìn đại hoàng tử hiểu chuyện đang ngồi trong lòng hắn tự mình chơi đùa. Nàng lo lắng hơi rượu sẽ ảnh hưởng đến trẻ nhỏ nên vội giục hoàng thượng đưa lại cho nàng ẵm.

Hoàng thượng cũng biết nàng đang lo lắng điều gì, nên cũng đặt ly rượu xuống. Sau đó nhẹ nhàng ôm đại hoàng tử qua đưa cho nàng.

Cao Lãng nhìn cả nhà ba người tình cảm với nhau như vậy thì vô cùng buồn khổ. Hắn tự chế giễu bản thân mình, rõ ràng nàng đã là tẩu tử của hắn, vậy sao trong lòng hắn lại còn chưa chịu buông?.

Phía trên sân khấu, các vũ công ra sức múa những điệu múa uyển chuyển, vui tươi. Tiếng nhạc du dương vang lên khắp không gian, hòa cùng tiếng cười nói của mọi người. Không khí hôm nay thật vui vẻ, như chính cái ý nghĩa của nó vậy.

Tới tiết mục dâng quà tặng năm mới cho hoàng thượng. Các phi tần dâng lên những thứ quý giá nhất của mình, chỉ mong hoàng thượng có thể để mắt đến.

Lâm Ngọc Nhi tặng cho hoàng thượng một bộ giáp thượng hạng, được chế tác bằng vàng dưới bàn tay của nghệ nhân nổi tiếng nhất kinh thành. Nghe nói một năm hắn chỉ làm ra được vài bộ, còn bộ mà Lâm Ngọc Nhi tặng cho hoàng thượng thì hắn phải dùng tận năm năm để hoàn thành nó. Nghe nói bộ giáp này dao kiếm sắc bén đến mấy thì chém không thể đứt.

Quà tặng được đưa ra khiến ai nấy đều trầm trồ. Quả thật, đây là một món quà vô cùng quý giá. Ngay chính bản thân hoàng thượng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng về điều này. Mặc dù không tăng phân vị cho nàng ta, nhưng hoàng thượng lại ban rất nhiều đồ quý giá đến Ngọc An cung.

Hiền Phi Tô Tuệ Lâm thì tặng cho hắn một bộ binh pháp cổ. Đây cũng là do phụ thân của nàng vất vả mà tìm kiếm được giúp nàng. Hoàng thượng vô cùng mừng rỡ, hắn rất thích xem binh pháp, nhất là bộ binh pháp mà Hiền phi tặng, hắn đã tìm rất lâu.

Mạn Song Tâm xuất thân từ nha hoàn, nên cũng chẳng có gì quý giá. Nàng ta bẽn lẽn dâng tặng cho hoàng thượng một bộ y phục do chính nàng cẩn thận may từng đường kim mũi chỉ. Hoàng thượng mặc dù không yêu thích nàng ta, nhưng cũng không tỏ ra ghét bỏ món quà, ngược lại còn dặn dò nàng ta chăm sóc tốt cho thai nhi. Vẻ mặt hoà nhã của hắn khiến nàng ta vô cùng mừng rỡ.

Các phi tần khác cũng lần lượt dâng quà tặng lên, chỉ có Uyển Linh là vẫn ung dung ngồi đó thưởng thức đồ ăn trên bàn.

Trịnh Gia Ý Hiên không nhịn nổi liền hỏi: “Chẳng lẽ hoàng hậu không có gì muốn tặng cho trẫm?”

Uyển Linh cười cười: “Vậy bệ hạ tặng gì cho thiếp thân đây?”

Hắn ngớ người, không nghĩ Uyển Linh lại nói ra những câu gì vậy. Mặc dù hắn không thiếu thốn đến mức mong chờ quà tặng từ nàng, chỉ là hắn muốn xem xem nếu là nàng thì nàng sẽ chuẩn bị thứ gì cho hắn.

Chỉ là, hắn không nghĩ nàng vậy mà không chuẩn bị gì, ngược lại còn đòi quà hắn. Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn không đáng để được tranh giành?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.