Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 11: Chương 11




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 11

Hai người sâu xa phải kể từ lúc nhỏ. Liễu Tử Thừa từ nhỏ thông minh hiếu học, không bao lâu nơi quê nhà liền nổi tiếng “Thần đồng”, các vị trưởng bối trong nhà sợ chọn lầm sư, nên cố ý gửi y tới đại tài tử nổi danh thiên hạ, từng đảm đương chức đế sư Trầm Nguyên Môn Hạ học tập. Tổng cộng ba năm đã tạo ra một văn phong nho nhã khí khái xuất chúng.

Phượng Vô Tuyết mặc dù bằng tuổi y nhưng nhập môn muộn hơn nửa năm, nên kêu y là sư huynh. Bất quá, Liễu Tử Thừa từ trước tới nay đối sư đệ này vô cùng đau đầu, y xưa nay trầm ổn thích yên tĩnh, như dòng nước mênh mông quân tử chi phong, còn Phượng Vô Tuyết thì lại hay làm việc quái đản, tính tình vô chừng, hiếm khi nào không đi trêu cợt người khác, đặc biệt thích nhất là trêu đùa Liễu Tử Thừa.

Liễu Tử Thừa vẫn còn nhớ rõ ràng đã từng bị vị sư đệ này đùa giỡn thế nào, nên khi có thể y đã cố gắng tránh thật xa, không ngờ chuyện cũ năm xưa đã phủ đầy bụi vì người này xuất hiện lại hiện về trước mắt. Mà khẩu khí người nọ lại cứ như hai người sớm chiều ở chung, chỉ là gần đây tiểu biệt mà thôi.

Hình như được an trí trên giường, y cảm thấy một trận chao đảo kia đang từ từ qua đi. Người nọ ngón tay thon dài tao nhã nhẹ nhàng vén tóc mai của y ra sau tai, hơi thở thơm ngát quen thuộc của những ngày xa xôi kia lại nhợt nhạt phả ra trước mặt. Liễu Tử Thừa trong lòng chấn động bỗng nhiên trợn mắt, nhìn đến Triệu Thư An đang đứng một bên, một đôi hắc thuỷ tinh chăm chú quan sát y cùng Phượng Vô Tuyết, không khỏi trên mặt một trận xấu hổ, theo bản năng cản lại móng vuốt của con lộc sơn kia.

Y đứng dậy xuống giường, đi đến trước mặt Triệu Thư An ôn tồn nói: “Công tử, vị này cùng ta chính là tình đồng môn sư huynh đệ, bởi vì nhiều năm không liên lạc cho nên không biết Bắc Cô tiên sinh uy chấn thiên hạ lại là người quen cũ.”

Triệu Thư An khẽ gật đầu, đối Phượng Vô Tuyết vẻ mặt hoà nhã nói: “Phượng tiên sinh đại danh kính trọng đã lâu, hôm nay có thể gặp mặt quả nhiên là phong thái xuất chúng.”

Phượng Vô Tuyết lại đối Liễu Tử Thừa khanh khách cười: “Nhiều năm không gặp, sư huynh ngươi ngày càng phát ra đứng đắn giả tạo.”

“Thanh Lam, ngươi……….” Liễu Tử Thừa chỉ cảm thấy lòng bao dung, vị tha của mình tu dưỡng nhiều năm qua khi vừa thấy sư đệ này tất cả đều bị tiêu huỷ.

Hắn nghiêng đầu nhìn sắc mặt Liễu Tử Thừa, đem thân mình quấn đến, ở bên tai phả ra hơi thở như hoa lan nói: “Sinh khí? Nguyên lai……..Sư huynh chưa quên tên tự của ta a……..Thật sự làm người ta cao hứng mà.”

Liễu Tử Thừa lại bắt đầu thấy xay xẩm, bên này Phượng Vô Tuyết lại rất là vui vẻ, chính là….

Nhiều năm như vậy đã không còn là thiếu niên ngây ngô nữa, người trước mắt dáng người so với y đều cao lớn hơn, vì sao tính tình cổ quái thích trêu cợt người một chút cũng không thay đổi, nhất là biểu tình bỡn cợt trên mặt kia.

Trong lòng càng thêm phiền muộn, bỗng nhiên lại nghĩ tới mục đích hôm nay dĩ nhiên là thỉnh người này hạ sơn! Liễu Tử Thừa đầu càng thêm đau, quả thật hận không thể chưa từng đáp ứng Triệu Thư An tới nơi này.

“Thực sinh khí? Không thể nào……..Sư huynh,” Phượng Vô Tuyết thấy y mặt mày đều nhăn lại, liền nhẹ nhàng lay lay y, thấy y không để ý tới, tròng mắt chuyển sang Triệu Thư An thản nhiên cười nói: “Vị công tử này, không biết hôm nay các vị đến đây vì cái gì?”

Triệu Thư An ban đầu thấy hắn là một đại nam nhân lại ưa thích bỡn cợt làm nũng cũng bất khả tư nghị, nhưng không thể phủ nhận từng động tác của Phượng Vô Tuyết lại yêu dị xinh đẹp không nói nên lời, hắn trời sinh bất phàm, da thịt như tuyết, mày nhập tóc mai, khi cặp mắt như ngọc lưu ly kia chuyển động giống như đem thiên hạ linh động chiếu rọi trong đôi con ngươi tuyệt mỹ. Hắn đối người này lòng tràn ngập rung động, cũng không so đo vừa rồi vô lễ, mỉm cười nói: “Kính đại danh tiên sinh đã lâu, đặc biệt đến bái phỏng.”

“Nga………Vậy sao, nói vậy sư huynh là cố ý đến thăm ta.” Phượng Vô Tuyết nghiêng đầu trầm ngâm một chút, lại quay sang đối Liễu Tử Thừa cười, trong mắt sáng rọi lưu chuyển: “Để đáp lại thịnh tình sư huynh cố ý đến thăm ta, hôm nay nhất định phải để ta hảo hảo chiêu đãi.”

Tiểu đồng bên người lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau mang vào ba phần nước ô mai ướp lạnh.

Tao nhã nhìn khắp phòng, Phượng Vô Tuyết một thân ti sam đỏ sậm, dải lụa trơn mềm quấn lấy một đầu tóc mượt như tơ mềm mại rũ sau người, đôi bàn tay so với bạch ngọc phiến còn trắng hơn nhẹ nhàng phe phẩy như có như không, ánh mất chú mục vào thiên hạ vẻ mặt ảm đạm ngồi một cách cẩn trọng trang nhã trên giường – Liễu Tử Thừa.

Triệu Thư An ngồi ngay ngắn ở một bên ghế, trẻ tuổi thanh tú vẻ mặt như trăng thanh gió mát lại cao thâm khó lường đánh giá hai người trước mặt. Đáng thương Trúc nhi phía sau sớm đói đến bụng xẹp lép lại không dám lên tiếng, đôi mắt to hung hăng xem xét chủ nhân Phượng phủ. Duy trì cảnh tượng quỷ dị này thẳng đến lúc cái bụng đáng thương của Trúc nhi nhịn không được uỷ khuất lớn tiếng kêu gào mới chịu chấm dứt.

Nhìn đến ba nam nhân trong phòng ánh mắt đều nhất tề chú ý vào mình, Trúc nhi xấu hổ hận không hể đào cái lỗ mà chui xuống.

“Như thế nào? Nước ô mai khai vị?” Phượng Vô Tuyết quét ánh mắt tinh tường đến hỏi.

Trúc nhi trên mặt một trận đỏ bừng, xấu hổ lẫn giận dữ cực kỳ, khẻ cắn môi ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Chủ nhân nhà ta một lòng ngưỡng mộ cao danh của tiên sinh, sáng sớm liền xuất phát đến bái phỏng, không ngờ quý phủ thế nhưng……..Hừ………đạo đãi khách lại như thế.”

“Nga,” Phượng Vô Tuyết bừng tỉnh đại ngộ dùng cán quạt gõ gõ trong lòng bàn tay, ánh mắt hơi tà quét đến Liễu Tử Thừa, “Nguyên lai sư huynh vừa rồi không phải thấy ta kích động, mà đói vựng đi.”

“……….Ngươi,” Liễu Tử Thừa tu luyện công phu hơn người nhưng giờ phút này đầu cũng phải bốc khói.

“Đừng vội, đừng vội, ta lập tức kêu người chuẩn bị tiệc,” Hắn bỗng nhiên khom người cúi xuống bên tai Liễu Tử Thừa nhẹ hỏi: “Sư huynh, ngươi xem được không?”

Liễu Tử Thừa nhìn người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia bỗng nhiên đưa sát gương mặt vừa diễm lệ lại ngông cuồng đến, không kịp phục hồi tinh thần để trả lời.

Triệu Thư An thản nhiên đứng bên khinh miêu đạm tả,nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Nếu như thế, xin nhận thịnh tình của tiên sinh.” thay Liễu Tử Thừa giải vòng vây vô hình này.

Phượng Vô Tuyết quay đầu thoáng nhìn qua, thật sự đánh giá một chút Triệu Thư An, khoé miệng cong lên, liền nhanh nhẹn đứng dậy chân thành đi ra cửa, còn phiêu phiêu bỏ lại một câu: “Xin đợi chút.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.