Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 42: Chương 42




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 42

Ngày thu sau giờ ngọ, phong cao khí sảng, ánh sáng mặt trời chiếu lên thụ gian, hạ xuống vô vàn bóng nắng loang lổ.

Triệu Thư An trở lại trong phủ, tùy ý thay đổi một kiện đoạn sam hồ lam, càng tôn lên dáng người thiếu niên cao ngất tuấn nhã.

Tùy thị tỳ nữ cười nói: “Vương gia thân mình cao lớn, mặc thân xiêm y này thật sự rất đẹp.”

Triệu thư an nhìn thếu niên trong gương đồng, tinh xảo tú bào làm thân hình hắn phá lệ thon dài, đôi mắt thâm thúy hữu thần, hai ngày nay càng thêm sáng ngời, bên trong khó nén kiêu ngạo cùng đắc ý.

Chính mình thật lâu cũng chưa cao hứng như vậy.

“Tử Thừa đâu?”

Thị nữ Xuân Nhã quỳ trên mặt đất, thay hắn sửa lại vạt áo, “Liễu tiên sinh vẫn luôn ở thư phòng.”

“Ta đi ra ngoài lâu như vậy, y đều ở nơi đó sao, cơm trưa thì sao?”

“Liễu tiên sinh vào đó thật lâu cũng không ra, thay Vương gia sửa sang lại công văn, tới lúc dùng bữa trưa, thỉnh hai lần đều nói không đói bụng, sau Xuân nhi cùng tới với Liễu tiên sinh trực tiếp đi vào. . . . . . Thật là tiểu nha đầu lợi hại đâu, cư nhiên có thể đem Liễu tiên sinh kéo đi ra, lúc này mới dùng cơm, bất quá ăn không nhiều lắm, nói là không đói.”

Nghe được Liễu Tử Thừa ăn cơm trưa, Triệu Thư An đầu mày mới giãn khai, “Ân, ta đi nhìn y một chút, tránh cho thân mình không hảo lại suy sụp .”

Xuân Nhã tuổi so với Triệu Thư An lớn hơn, lại là cung nữ trong cung ban thưởng đi ra hầu hạ hoàng tử, lâu ngày, nói chuyện cũng tùy tiện hơn. Nàng cười dài thay Triệu Thư An vén mành, “Xem Vương gia gấp chưa kìa, uống một ngụm trà cũng không muộn, Liễu tiên sinh cũng không mọc cánh mà bay mất.”

Triệu Thư An mị mị cười, tâm tình thật tốt đi ra cửa.

Không biết vì nguyên nhân gì, lần này sau khi Liễu Tử Thừa trở về, chính mình đối y bắt đầu đặc biệt quan tâm.

Thậm chí không tự giác say mê nhất cử nhất động của y, tính tình trầm tĩnh như thủy, cử chỉ bình tĩnh thong dong, trong mắt hắn lại càng phát ra cảnh đẹp ý vui.

Liền ngay cả cảm thấy được dung mạo thanh tú thường ngày cũng tựa hồ thêm ôn nhuận xinh đẹp nho nhã hơn.

Cảm giác hảo tò mò a. . . . . . Này nhân đối chính mình vừa là thầy vừa là bạn. . . . . . Mà hiện tại tựa hồ càng thêm thân mật. . . . . . Việc gì cũng đều muốn hỏi y một chút, nghe ý tứ của y, mà khi chính mình tận hưởng thành công cũng tốt nhất khi có y bên cạnh, nhìn đến lẳng lặng tươi cười kia liền cảm thấy được trong lòng kiên định yên ổn.

Xúc động bước nhanh tới thư phòng lại thấy một khoảng trống không, Liễu Tử Thừa không có ở đó, nhưng trên án thư lại bày một phong thư, viết vài chữ “Cung thỉnh Tứ điện hạ thân khải”, chữ viết thanh thấu hữu lực, đúng là nét chữ của Liễu Tử Thừa.

Triệu Thư An hồ nghi đi qua mở ra xem, đã thấy bên trong ít ỏi vài câu, dùng từ khiêm tốn cùng cung kính, nhưng giữa những hàng chữ lại rành mạch nói rõ một việc ──

Y ly khai!

Như chân trời sấm rền nặng nề đánh vào ngực Triệu Thư An, làm hắn nháy mắt sắc mặt tái nhợt, gắt gao nhìn trang giấy như hận không thể trạc ra hai cái động.

“. . . . . . Vương gia còn trẻ chí xa, người hầu duy hiền, thiên hạ có chí tài tử nguyện vi Vương gia hiệu lực. . . . . . Tử Thừa tài sơ học thiển, mặc dù cẩn trọng vẫn ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm. . . . . . Kinh sợ. . . . . . E sợ Vương gia tin lầm. . . . . . Tự giác tuyệt không nhận nổi trọng trách này. . . . . . Là cố chào từ giã. . . . . .”

Phong thư tuyết trắng theo đầu ngón tay tôn quý chậm rãi trượt xuống đất, nháy mắt trong phòng không khí ấm áp biến mất vô tung, Vương gia trẻ trung cao ngạo lần đầu trên mặt xuất hiện bểu tình buồn thảm khổ tâm.

Tử Thừa Tử Thừa………..Ngươi cứ như vậy mặt mũi cũng không gặp mà ly khai sao?

Chẳng lẽ Vương phủ này không có cái gì khiến ngươi lưu luyến sao?

Phong thư này là những gì ngươi nghĩ hay sao? Vậy ngươi có từng nghĩ đến ta sẽ vì nó mà hoảng hốt? Sẽ vì nó mà khổ sở không?

Tử Thừa……

Một Phượng Vô Tuyết lại có thể đem hứa hẹn ban đầu của ngươi hoá thành mây khói hay sao?

Như vậy ta đâu…………..Ta với ngươi đến tốt cùng xem như cái gì?

Răng nanh trắng noãn gắt gao cắn chặt môi dưới, bàn tay giấu dưới ống tay áo hoa lệ nắm chặt mặt bàn hất tung mọi thứ “Choang choang” vỡ tan dưới đất.

Hạ nhân bên ngoài nghe được tiếng vang vội chạy nhanh vào, “Vương gia?”

“Cút! Bổn vương nói qua có thể tiến vào sao?!” Triệu Thư An đột ngột nổi giận, năm ngón tay hung hăng nện lên mặt bàn “Đông____” thật lớn, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

Hạ nhân sợ đến thót tim, vội vàng lui ra ngoài.

Triệu Thư An run rẩy nắm chặt tay, cố gắng ổn định thân thể, vì cái gì, Tử Thừa, vì cái gì rời khỏi ta?

Ngươi rõ ràng hứa hẹn sẽ theo ta trọn đời mà!

Tử Thừa……Vì cái gì phải làm như vậy?

Trong nhất thời cả thư phòng tràn ngập tiếng thở ồ ồ như dã thú bị thương của Triệu Thư An.

Không được, Tử Thừa, ta không thể không có ngươi!

Hắn dần dần lấy lại bình tĩnh, đợi cho có thể đứng thẳng người dậy thì hắn đã khôi phục phong thái cao cao tại thượng của bậc quý tộc, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh lẫn cao ngạo lại hàm chứa ba phần khổ tâm, ba phần hoảng hốt.

“Liễu Tử Thừa chắc hẳn chưa đi được xa, xem y muốn đi đâu rồi mau mau trở về bẩm báo.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.