Bửu Toại nhanh chóng bước vào thư phòng, hắn vừa hồi phủ, quần áo bám đầy bụi đường. Đậu trên vai hắn là Ưng Nhãn, đôi mắt sáng quắc như trăng rằm.
Đắc Di vội vã hỏi: “Huynh nói vậy là có ý gì?”
Bửu Toại lo lắng kể lại: “Ta thấy Lý Tư đưa Thuỵ Miên khỏi phủ, hành tung kỳ lạ, lại không thấy có ai khác đi cùng, liền âm thầm bám theo. Đến nơi rừng tre, ta thấy mình Thuỵ Miên đi vào, cứ nghĩ là nàng ta có hẹn với ngươi, nên ta định trở về phủ. Nhưng linh tính mách bảo, nên ta nán lại, lại để Ưng Nhãn lượn một vòng quan sát để kiểm tra cho chắc.
Lúc Ưng Nhãn quay trở lại, báo với ta Thuỵ Miên bị khống chế, ta biết nàng đã có chuyện. Ta định vào xem thế nào thì thấy hắc y nhân bí ẩn mà chúng ta từng gặp mấy lần trước đó đi ra khỏi rừng tre, theo hắn là nhiều cận vệ áo đen đi cùng. Ta thấy bọn họ vác trên vai một cô nương đã ngất, nàng bị bịt kín đầu. Dựa vào y phục trên người nàng, ta nhận ra đó chính là Thuỵ Miên.
Lúc này ta cũng thấy Lý Tư từ trong rừng tre đi ra, trên tay bế Vân Mai cô nương ở Giới Lâu của Đắc Di. Vân Mai cả người dính máu, im lặng bất động. Đám người áo đen liền lên ngựa, đưa Thuỵ Miên đi cùng, còn Lý Tư ôm lấy xác Vân Mai, đi theo hướng khác.
Bọn chúng quân số đông đúc còn Thuỵ Miên lại đang bất tỉnh, ta sợ nếu manh động sẽ ảnh hưởng đến an toàn của nàng, nên bám theo đám người áo đen, xem ý định của chúng là gì. Ta phát hiện ra bọn chúng đi vòng sang vách núi không xa nơi rừng tre, con đường đến chỗ này hoang sơ lại tĩnh mịch, đúng là một nơi không ai để ý đến.
Ta muốn vào trong do thám, nhưng quân lính canh phòng chặt chẽ lại cẩn mật, không thể tiến lên. Ta đành quyết định quay về báo với mọi người, cùng nhau tính kế.”
Bửu Toại nói đến đây liền quay sang Đắc Di, vẻ mặt có chút bối rối: “Nhưng trước khi rời về đây, ta nhìn thấy một xe ngựa lui tới. Bước từ trên xe xuống là Lý Tư đang đi cùng với hai nữ tử và hai hạ nhân khác. Ta nghe nữ tử ăn mặc trịnh trọng hơn gọi nữ tử còn lại là Hữu Bình Dương, chẳng phải đó là mẫu thân của ngươi sao?”
Mọi người trong thư phòng im lặng như tờ. Hữu Thừa Thăng nghe thấy chuyện xấu đã xảy ra cho muội muội của mình, tiến lên nói: “Để ta vào cung, xem mọi chuyện thực hư thế nào.”, dứt lời nhanh chóng bỏ đi.
Đắc Di nhắm mắt nhăn trán tính toán, lúc sau mới bình tĩnh nhìn mọi người có mặt trong thư phòng nói: “Bửu Toại, huynh quyết định quay lại báo với mọi người là chính xác. Chúng bắt cóc Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương, nhất định muốn dùng hai người ta quan tâm nhất để làm con tin, ép ta thối lui. Mọi người hãy nghe ta nói, dù có bất cứ chuyện gì, cũng không được mất lòng tin. Nếu có chuyện xảy ra với ta, thay ta sẽ là Cát Uy đệ, không được từ bỏ hay chùn bước. Giang sơn này đã đến lúc thay chủ, không thể vì chuyện riêng của ta mà trì hoãn.”
Lời tuyên bố của Đắc Di làm ai nấy đều xúc động, không ai dám phản đối. Hắn giao phó công việc: “Chúng ta đã biết vị trí chính xác của mật thất. Vậy phiền Bửu Toại huynh đi kiểm tra lại tin tình báo từ đồng minh của chúng ta ở song quốc. Cảnh Lan muội, muội là người Phương Kiếm phái, nhờ muội cùng Mộc Hải tiên sinh đi tập hợp và tiếp đón những người đã đồng ý giúp đỡ chúng ta. Họ cũng như quân đội của ta ở tam quốc, chắc tất cả đang gần đến đây rồi.
Còn Cát Uy, ta và Hồng Nhi sẽ đến Giới lâu, gặp các huynh đệ, tập hợp người của ta trong tam quốc. Lần này ta quyết không khoan nhượng, chúng ta cùng nhau tổng tiến công.”
Mọi người răm rắp nghe lời, tản ra đi hết. Bửu Toại và Thuý Như là hai người duy nhất ở lại. Bửu Toại nhìn nàng ta đang lo lắng, trấn an nói: “Ngươi yên tâm, Đắc Di nhất định sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra với Thuỵ Miên muội đâu.”
Thuý Như gật đầu, nàng chợt nhớ đến một chuyện, vội vàng kéo tay Bửu Toại trước khi hắn bước ra khỏi cửa, nói: “Bửu Toại công tử, ta có thể mượn Ưng Nhãn của công tử được chứ?”
Bửu Toại nhìn Thuý Như, gật đầu, hỏi: “Ngươi tính làm gì?”
Thuý Như trả lời: “Gọi cứu viện.”
***
Lúc này trong ngục tối, Thuỵ Miên đang ngồi đối diện với Hữu Bình Dương. Nàng quan sát mẫu thân của Đắc Di, tự nhủ trong lòng, “Hữu Bình Dương là nữ tử phong thái cao quý, phong vận do tồn(1).”
(1) Phong vận do tồn: khí chất thời trẻ vẫn giữ lại được
Hữu Bình Dương từ tốn mở lời: “Ngươi tên là Thuỵ Miên?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu trả lời: “Đúng vậy, nữ tử tên Thuỵ Miên. Không biết trên đường đến đây, Thái Phi có quan sát được gì?”
Hữu Bình Dương nói: “Mộ Cẩm An mượn cớ gọi ta đến hầu bôi ở Từ Ninh Cung, cho người bịt mắt đưa ta ra khỏi cung. Trên đường đi, ta cảm thấy xe ngựa đưa ta lên dốc, lại nghe tiếng lá cây xào xạc, mùi tre thoang thoảng, như ở trong rừng tre vậy.”
“Mùi lá tre ư? Lại ở trên núi?” Thuỵ Miên bất ngời hỏi, tự mình nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Hữu Bình Dương nhìn thái độ của Thuỵ Miên, quay sang hỏi nàng: “Cô nương biết chúng ta đang ở đâu?”
“Ta chỉ là phỏng đoán, không chắc chắn.” Thuỵ Miên lắc đầu nói.
Sau một lúc Hữu Thái Phi mới nói: “Cô nương là người quen của Đình Luân?”
Thụy Miên nhìn Hữu Bình Dương, thắc mắc: “Đình Luân?”
“Là tên chính hiệu của Đắc Di, là do Hoàng thái thượng khi ta mang thai đã tặng cho hài nhi của chúng ta. Ta chưa bao giờ kể điều này với ai.” Hữu Bình Dương từ tốn giải thích.
Thụy Miên nhớ ra, nàng nói: “Thảo nào khi lên đường tìm bảo vật, Đắc Di lấy biệt danh là Tiểu Luân.”
Hữu Bình Dương dùng ánh mắt thiện cảm nhìn nàng nói: “Tiểu Luân là tên gọi thân mật mà ta gọi hắn.”
Thuỵ Miên ngại ngùng cúi đầu xuống tránh ánh nhìn xuyên thấu của Hữu Bình Dương. Nàng bất ngờ khi nhìn thấy chân của Thái Phi, nói: “Thái Phi, chân của người đã bị trẹo, sao nãy giờ người không nói?”
Hữu Bình Dương trả lời: “Không có gì, ta vẫn ổn.”
Thuỵ Miên mỉm cười giải thích: “Ta biết về y thuật, để ta giúp Thái Phi châm cứu và cố định lại chỗ sưng. Thái Phi yên tâm đừng sợ, ta sẽ cẩn thận, không có gì nghiêm trọng.”, nói rồi nàng ngồi xuống dùng kim trâm châm cứu cho Hữu Bình Dương.
Trong lúc đang được Thuỵ Miên chữa trị, Hữu thái phi vừa chăm chú quan sát nàng, vừa nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương và Tiểu Luân nhà ta đã định tình?”
Thụy Miên phải vô cùng vững tay kiềm chế sự xốn xang mà không đâm chệch huyệt của Thái Phi khi nghe câu hỏi của người. Nàng tằng hắng mãi mới gật đầu trả lời: “Tiểu Luân rất tốt với ta.”
Hữu Bình Dương mỉm cười nhìn Thụy Miên nói: “Cô nương hiền thục xinh đẹp lại dũng cảm, có tài phú về y thuật, đúng là nữ tử tài ba hiếm có. Tiểu Luân rất có con mắt nhìn người, nhất định sẽ không chọn sai.”
Thụy Miên ngượng ngùng không đáp, cố gắng chăm chú châm kim cho Hữu Bình Dương.
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện của nàng với Đắc Di, Thụy Miên lại thấy ngượng nghịu không thoải mái. Trước đây, tình cảm mà nàng giành cho hai nam nhân Đắc Di và Mặc Cảnh vẫn luôn khiến nàng thắc mắc, không hiểu chính xác cảm xúc mà nàng giành cho hai người bọn họ là gì? Khác nhau ở đâu? Sau khi nàng biết mình có tâm tư không trong sáng với Mặc Cảnh, nàng càng cố cất giấu cảm xúc này kỹ càng, không để bản thận mình quá bận tâm đến nó, nhất là khi nàng đã nhận lời với Đắc Di.
Nhưng từ sau khi nói chuyện với A Nhãn, khi Thuỵ Miên biết được việc Mặc Cảnh có thể cũng có tình ý với nàng, thì nàng không thể làm ngơ trước cảm tình của mình giành cho hắn được nữa. Vậy nên mỗi khi nghĩ đến Mặc Cảnh và Đắc Di, Thuỵ Miên đều bị cảm giác tội lỗi giằng xé. Hơn nữa, có những nghi ngờ trong lòng nàng chưa được giải quyết, nàng càng dằn vặt không biết thế nào mới là đúng.
Chìm trong suy tư, bỗng Thụy Miên nghe Hữu Bình Dương nói: “Tiểu Luân đã chịu nhiều thiệt thòi. Hồi hắn còn bé, đã không thể ở cạnh mẫu thân của mình. Dù Hữu Thừa Thăng ca ca ta và Dạ Lan có đối xử tốt với hắn đến đâu, ta luôn cảm thấy có lỗi vì đã rời xa hắn, không thể tự tay chăm sóc cho hắn. Tiểu Luân lớn lên không ở bên mẫu thân cũng chẳng có phụ thân bên cạnh, là hài tử còn nhỏ, hắn đã phải chịu đựng những gì.”
Thụy Miên nghe trong giọng nói của Hữu Bình Dương chất chứa đau thương, nàng an ủi: “Tiểu Luân vẫn luôn thấu hiểu nỗi khổ của người, chưa từng một lời than trách. Hơn nữa, hắn là nam tử hiếu thuận, luôn nung nấu ước muốn được đoàn tụ cùng người, chăm sóc phụng dưỡng.”
Hữu Bình Dương kể về thời khắc đen tối đã qua: “Ta đã từng nhiều lần rơi vào tuyệt vọng, nhất là khi Hoàng Thái Thượng băng hà, vừa chịu nỗi đau mất phu quân, lại vừa phải xa lìa hài tử mới sinh. Trong lúc túng quẫn, ta đã từng bi quan mà nghĩ rằng có lẽ nào vì Tiểu Luân mệnh lớn ra đời mà ta mất đi tất cả, mất phu quân mất nhi tử, thiên tân vạn khổ(1). Nhưng rồi nhìn Luân nhi lớn lên, ta hiểu, chính vì Luân nhi và Hoàng Thái Thượng mà ta càng phải cố gắng sống tốt, phải bảo vệ được mạch máu của Người. Vậy nên ta dù bất đắc dĩ nhưng vì an toàn của hài nhi, ta đành phải nhắm mắt mà làm.”
(1) Thiên tân vạn khổ: ngậm đắng nuốt cay
Hữu Bình Dương trong mắt long lanh nước, nhìn Thụy Miên tha thiết: “Ta quả thật chỉ mong hắn có được cuộc sống vô lo vô tư. Chỉ cần hắn được bình an, ta không cần mẫu bằng quý tử(1).”
(1) Mẫu bằng quý tử: mẹ vinh hiển nhờ con
Thụy Miên thở dài nói: “Nếu không phải do Tiểu Luân và Hữu Bình Dương hai mẫu tử người bị chèn ép, lại ở trong vòng xoáy loạn lạc ở tam quốc, thì hắn đã không nuôi chí lớn, tập luyện tu thân để trở thành một nam tử anh tuấn dũng mãnh, lại hiểu biết đạo lí như bây giờ.
Hắn sinh ra đã là long tử, số phận này không phải người thường nào cũng có được, càng không thể lựa chọn chấp nhận hay vứt bỏ. Số mệnh lớn đồng nghĩa với trách nhiệm lớn. Với tính cách nhẫn nhịn chịu đựng, lại được rèn rũa qua sóng gió, nhất định Tiểu Luân sẽ hoàn thành được đại nghiệp. Người đừng quá lo lắng.”
“Thụy Miên cô nương nói rất phải, ta phải tin tưởng vào Tiểu Luân. Hắn là đứa trẻ đặc biệt, trải qua số phận bi thương, nhất định hắn sẽ làm nên những điều phi thường.” Hữu Bình Dương mỉm cười nói, bà nắm tay Thụy Miên, thái độ ân cần: “Cô nương ở bên Tiểu Luân, hãy thay ta quan tâm chăm sóc nó. Từ trước đến này, Tiểu Luân chưa từng nhắc đến bất kì người con gái nào với ta. Cô nương chắc hẳn phải là người rất đặc biệt với hắn. Chỉ cần có hậu phương là tri kỷ bên cạnh, ta tin hắn sẽ vững vàng vượt qua mọi chuyện.”
Thụy Miên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như nước hồ mùa thu của Hữu Bình Dương mà không biết trả lời ra sao thì liền nghe một tiếng nói lạnh buốt cất lên từ phía sau hai người: “Mẹ chồng và nàng dâu tương lai chăm sóc dặn dò nhau ư?”