Thụy Du Thiên Miên

Chương 59: Chương 59: Con Đường Bí Mật




Tối hôm ấy, Thuỵ Miên và Tử Huyền gặp nhau nơi khoảng sân rộng của sơn trại. Tử Huyền mỉm cười nói nhỏ: “Chiều nay ta và Mạnh Giác đã đưa tiễn Tiểu Mễ xuống núi. Ta chưa bao giờ thấy muội ấy vui vẻ đến thế. Có lẽ muội nói đúng, Tiểu Mễ rời đi là quyết định tốt cho muội ấy.”

Thuỵ Miên mỉm cười nhìn Tử Huyền đã cởi bỏ được khúc mắc phiền muộn.

Hai người bái thiên lập địa, kết nghĩa tỷ muội trước sự chứng kiến của mọi người trong sơn trại và Hội Tam Bảo. Vì Tử Huyền lớn tuổi hơn Thuỵ Miên, nàng ta làm tỷ tỷ trong khi Thuỵ Miên nhận làm muội muội.

Tử Huyền nói với nàng: “Ta muốn tặng muội muội một món quà kết nghĩa, chẳng hay muội có mong muốn gì?”

Thuỵ Miên nói với Tử Huyền: “Ta không có ý muốn gì đặc biệt, lại cũng không chuẩn bị quà gì cho tỷ, ta thật thất lễ.”

“Muội đừng khách sáo, quà của muội chính là có công cứu ta, lại giúp ta và Mạnh Giác gương vỡ lại lành, từ nay phu thê ân ái. Đó chính là món quà quý giá nhất rồi.” Tử Huyền vừa nói vừa nhìn sang Mạnh Giác đầy dịu dàng. Hắn cũng mỉm cười mãn nguyện đáp lại.

Tử Huyền hỏi: “Thuỵ Miên, ta nghe Tiểu Sơn nói bọn muội đang tìm đường lên đỉnh núi Nam Cư, có phải vậy không?”

“Đúng vậy, muội và mọi người có việc phải đến đỉnh núi Nam Cư. Tiểu Sơn bảo việc này mất quá nhiều thời gian, đường lên núi phía này đã bị bịt mất, muội ước gì có cách sớm đến được đỉnh Nam Cư.” Thuỵ Miên thở dài chán nản.

“Ta có thể hỏi là có việc gì mà muội và mọi người tìm lên trên đó?” Tử Huyền hỏi.

Thuỵ Miên nhìn Đắc Di, thấy hắn gật đầu ra hiệu, liền thì thầm vào tai Tử Huyền mà kể đại khái ý định của bọn họ. Tử Huyền nghe xong không tránh khỏi bất ngờ, nhìn Đắc Di và đoàn người, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Vậy, hãy coi như đây là món quà ta và Mạnh Giác tặng muội.” Tử Huyền mỉm cười, vừa nói vừa nhận lấy từ tay Mạnh Giác một cuộn giấy đã cũ, đưa ra trước mặt Thuỵ Miên.

Nàng ta cười nói: “Đây là bản đồ của đường đi bí mật lên núi Nam Cư. Bản đồ này là của Tiểu Văn. Ta vẫn luôn giữ nó bên mình.”

“Bản đồ này từng là của Tiểu Văn trại chủ?” Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi.

“Muội có nhớ ta từng kể lúc mới đầu ta tới nơi này, gặp Tiểu Văn, hai chúng ta không đánh không quen? Tiểu Văn võ nghệ cao siêu, võ công của huynh ấy chính là từ Phương Kiếm phái mà ra. Theo lời Tiểu Văn từng kể, Phương Kiếm phái là môn phái đã bao lâu nay trụ trên đỉnh núi Nam Cư, hành tung bí ẩn. Kiếm phái này rất có thực lực, nổi danh trong chính giới. Nghe nói kiếm phải này sở hữu một bảo vật là một thanh kiếm vô cùng quý hiếm.

Tiểu Văn đã từng nói, sau khi theo kiếm phái tu luyện, huynh ấy xin sư phụ hạ sơn. Lúc trở về làng, huynh ấy vẽ ra bản đồ đường đi bí mật, vẫn luôn cất giữ bên mình. Giờ ta giao nó cho muội, mong có thể giúp muội lên núi bình an. Ta cũng chúc muội có thể tìm được thứ mà muội và mọi người tìm kiếm.”

Thuỵ Miên phấn khởi giở ngay tấm bản đồ ra. Trên đó là hình vẽ kèm với những ghi chú đánh dấu. Thuỵ Miên ngỡ ngàng khi biết đường tắt lên đỉnh Nam Cư, lại nằm ngay sau vách núi mà sơn trại của Tử Huyền đang dựa vào.

“Muội nhận ra rồi?” Tử Huyền mỉm cười hỏi Thuỵ Miên.

Thuỵ Miên nói: “Đường tắt bí mật lên đỉnh núi lại ở phía sau sơn trại ư?”

“Đó là lí do Tiểu Văn quyết dựng trại nơi đây, chính là để bảo vệ và giữ gìn đường hầm bí mật này. Tiểu Văn nhắc đến ân nghĩa sư tôn, huynh ấy quyết canh trừng nơi này, không cho người lạ đột nhập, làm phiền Phương Kiếm phái tu luyện.” Tử Huyền hồi tưởng.

Thuỵ Miên nhìn cả đoàn người Hội Tam Bảo, mọi người đều mang dáng vẻ sốt ruột hồi hộp. Nàng quay sang hỏi Tử Huyền: “Tỷ có biết bảo bối mà Tiểu Văn nói đến là gì?”

Tử Huyền đăm chiêu trả lời:“Ta không biết, chỉ biết là vì bảo bối này, trong quá khứ đã từng có nhiều trận máu tanh mưa gió xảy ra tại Phương Kiếm phái, đều là do người có lòng tham tìm lên gây chiến, muốn chiếm đoạt bảo bối làm của riêng. Nhưng trải qua bao năm nay, người trong Phương Kiếm phái chưa bao giờ ra mặt nhắc đến bảo bối này, cũng như chưa từng có ai thật sự nhìn thấy bảo vật, nên dần dần cũng không còn nhiều người tin tưởng vào lời đồn nữa.”

“Cảm ơn tỷ rất nhiều. Ta quả thật rất cần bản đồ này. Tỷ thật đúng là tỷ tỷ tốt của ta.” Thuỵ Miên vui mừng nói.

Tử Huyền nhìn Thuỵ Miên hài lòng: “Đã là tỷ muội của nhau, từ giờ chúng ta đừng nói những lời khách sáo. Khi nào muội và mọi người rời đi, nếu có việc gì cần, xin cứ nói; ta sẽ cho người chuẩn bị chu toàn.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Thuỵ Miên nắm tay Tử Huyền, vui vẻ đáp lễ.

Hội Tam Bảo tụ tập trong phòng Đắc Di nghiên cứu tấm bản đồ. Cửa vào nằm ở trên vách đá ngay nơi mấy gian phòng mà Thuỵ Miên và Cát Uy từng bị giam giữ dựa vào. Đường đi bên trong được Tiểu Văn vẽ lại cẩn thận chi tiết. Ngay khi vào động sẽ có thang dẫn lên núi. Trên bản đồ của Tiểu Văn còn vẽ một khoảng đất trống ở bậc thang cuối cùng. Tại đây, chỉ cần đi qua đường hầm ở giữa trong ba con đường, mọi người sẽ đến được đỉnh núi Nam Cư.

Mộc Hải nói: “Đường lên núi trông quá dễ dàng, làm ta có chút băn khoăn bất an.”

Lê Ba thắc mắc: “Tiên sinh là lo lắng về việc mọi chuyện quá thuận lợi?”

Thuỵ Miên vội nói: “Tiên sinh lo là Tử Huyền đặt bẫy chúng ta? Không thể có chuyện đó, ta biết Tử Huyền không lâu, nhưng tính cách tỷ ấy phóng khoáng nghĩa hiệp, không phải là loại người mưu kế thâm sâu, cũng càng không có lí do gì để làm hại chúng ta.”

“Ta không nghĩ là Mộc Hải tiên sinh có ý đó. Nếu Phương Kiếm phái thật là không có bảo vật, việc gì phải che giấu đường lên đỉnh núi Nam Cư kỹ càng thế này. Điều này chứng tỏ lời đồn khi xưa là có cớ sở. Hơn nữa, như Tử Huyền có kể lại, trước đây đã từng có những cuộc xâm nhập vào kiếm phái để tìm bảo vật, nhưng những kẻ xâm phạm, chẳng phải đều có kết cục không hay hay sao? Vậy nên, chúng ta càng phải thận trọng, nguy hiểm có thể còn chờ ở phía trước.” Cát Uy thay mặt giải thích.

“Đúng vậy, ý ta là như vậy.” Mộc Hải nhìn Cát Uy hài lòng, cũng nói thêm: “Việc chúng ta có được bản đồ chỉ rõ đường đi, dù quả thật tiết kiệm được thời gian, cũng không có nghĩa là chúng ta có thể buông lỏng cảnh giác, phải luôn trong trạng thái cư an tư nguy(1). Dù là ở trên đường thượng sơn hay ngay cả khi đã lên đến nơi.”

(1) Cư an tư nguy: đề phòng ngay cả khi không có nguy hiểm

Mọi người đều gật đầu đồng ý. Mặc Cảnh và Đắc Di bất chợt nhìn Thuỵ Miên mà hỏi cùng một lúc: “Vết thương trên đầu nàng đã đỡ? Liệu có thể lên đường ngày mai?”

Tất cả mọi người Hội Tam Bảo đều im lặng nhìn nhau, Thuỵ Miên cười ngượng nói: “Mọi người còn vất cả hơn ta nhiều lần cũng không sao, ta lại chỉ bị thương có chút trên đầu, không ảnh hưởng gì.”

Thuỵ Miên về phòng nghỉ ngơi cùng Thuý Như, đầu óc còn miên man suy nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ cùng mọi người lên đường thì bên ngoài có người gõ cửa. Đứng đợi phía ngoài là Mặc Cảnh, trên vai là Bạch Hồ đang rên hư hử, từ trên ngó đầy thèm muốn xuống khay đồ ăn mà chủ tử của mình đang cầm trên tay. Thuý Như nhìn Mặc Cảnh, lại quay sang nhìn Thuỵ Miên, mỉm cười tà đạo, chủ động nói: “Ta xuống bếp tìm Phi Lú chuẩn bị chút đồ ăn để ngày mai mang theo. Tỷ và Mặc Cảnh tiên sinh cứ tự nhiên.”

Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên đang ngồi trên giường, tuy trán vẫn quấn dải băng trắng che đi vết thương, nhưng vẻ mặt thông minh tươi tắn vẫn không bị phai giảm. Tóc nàng đen dài xoã ngang lưng, trong không gian buổi đêm tĩnh lặng, nàng như một sơn nữ xinh đẹp nổi bật trong căn phòng nhỏ đơn sơ. Gió ngoài trời lành lạnh, thổi vào làm tóc nàng khẽ tung bay. Mặc Cảnh nhanh chóng đặt khay đồ ăn xuống bàn rồi quay lưng về phía nàng, nhìn đi chỗ khác.

Thuỵ Miên hồ hởi nhìn vào đồ ăn trong khay. Mặc Cảnh vốn có tài năng vượt trội về ngự trù, nàng nhìn bát phở đang bốc khói đầy mời gọi và đĩa bánh bột lọc nhân tôm trong suốt hấp dẫn, một lần nữa phải cảm thán tay nghề của hắn. Mặc Cảnh tuy giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng hai má lúc này ửng hồng, vẫn bị ảnh hưởng bởi cảnh đẹp phong tình trước đó.

Thuỵ Miên nhìn hắn biểu hiện lạ lùng, thì càng quan tâm thăm hỏi: “Mặc Cảnh, ngươi sao vậy? Sao mặt người lại đỏ thế kia? Dị ứng thời tiết à?”

Mặc Cảnh nhẹ gật đầu, ngồi xuống đối diện với Thuỵ Miên, vẫn không quay lại nhìn nàng, nói: “Mau ăn đi cho nóng.”

Thuỵ Miên mỉm cười, tay cầm đũa tận hưởng được hai miếng bột lọc thì ngoài cửa là Lý Tư đi cùng Đắc Di cũng đang bê một khay đồ ăn đến tìm. Đắc Di ngạc nhiên khi nhìn thấy Mặc Cảnh trong phòng Thuỵ Miên, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ, không chờ được mời liền cùng Lý Tư bước vào. Lý Tư mặt mày khổ sở, đầu không nhấc lên, căng thẳng theo sau.

Thuỵ Miên nhìn khay đồ Lý Tư bê vào, trên đó là một đĩa rau xào và một bát phở bò. Tuy nhiên, về hình dáng mà nói, quả thật chỉ có thể xách dép cho đồ ăn do Mặc Cảnh nấu. Lý Tư đỏ mặt xấu hổ, lùi về phía sau Đắc Di im lặng đứng hầu.

Đắc Di chỉ vào khay đồ ăn vừa bưng đến, tự hào nói: “Ta nhờ Lý Tư chỉ dẫn, đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho nàng. Lý Tư từ trước vẫn nổi tiếng là có tài ngự trù vang danh trong Kỳ Thành.”

Lý Tư cả người bất động, mặt vẫn cúi gầm nhìn xuống đất, trong lòng hắn gào thét: “Ta không có tài cán đó, xin đừng nhận ta là sư phụ của công tử, thật mang tiếng cho tay nghề của ta. Đúng là hải để lao nguyệt(1).”

(1) Hải để lao nguyệt: phí sức mà không thành công

Đắc Di nhìn Thuỵ Miên mong chờ nói: “Nàng hãy mau chóng ăn thử, đây là lần đầu tiên ta tự tay nấu đồ, không biết mùi vị ra sao.”

Thuỵ Miên nhìn Mặc Cảnh và Đắc Di, liền một tay gắp miếng phở trong bát của Đắc Di, đưa lên miệng cắn vào. Khấp bất thành thanh(2), nàng vẫn cố gắng nở nụ cười nhìn hắn, nuốt miếng phở xuống.

(2) Khấp bất thành thanh: bi thương cực độ

Đắc Di nhìn Thuỵ Miên háo hức hỏi: “Có ngon không?”

Thuỵ Miên không biết nói gì, gật đầu mỉm cười chịu đựng. Đắc Di vui sướng nhìn nàng, nói: “Ăn ngon phải không? Lý Tư cũng nói ta có thiên phú, nhất cử thành danh(3).”

(3) Nhất cử thành danh: Làm một lần là thành công ngay

Lý Tư lập tức nấc cụt, mồ hôi rịn chảy từ trán xuống; Thuỵ Miên liếc mắt nhìn hắn oán trách.

Đắc Di đẩy khay đồ ăn của hắn về phía Thuỵ Miên, giục giã: “Ngon thì ăn nữa đi.” Mặc Cảnh cũng tham gia, tay đưa khay đồ ăn của hắn đến trước mặt nàng: “Đồ ăn của ta mang đến trước, ăn đi không kẻo nguội.”

Thuỵ Miên không biết phải làm sao cho phải. Ăn của ai trước cũng không xong, cũng đều làm người khác không vui. Nàng đau đầu nhìn hai nam nhân bắt đầu đẩy qua đẩy lại hai khay đồ ăn, nước trong hai bát phở liên tục sóng sánh, đổ cả ra ngoài.

Ngay lúc này, Bửu Toại cùng Thuý Như xuất hiện phía ngoài cửa, hai người tay mang hai bịch đồ ăn, bất ngờ thấy trong phòng đông đúc. Thuý Như nói nhỏ: “Vẫn chưa xong cơ à?”

Bửu Toại nhìn Thuỵ Miên, rồi lại nhìn Mặc Cảnh và Đắc Di, Lý Tư đã giấu mình lặng im từ khi nào. Bửu Toại nói: “Thuỵ Miên muội, ta tìm đến bếp để chuẩn bị ít đồ ăn cho muội dùng trên đường đi, lại gặp Thuý Như ở đó, nên chúng ta cùng nhau mang về phòng cho muội.”

Lần đầu tiên việc ăn uống làm Thuỵ Miên khó xử thế này. Nàng giơ tay ôm đầu chỗ bị thương, nhăn mặt nói: “Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Đồ cứ để đây để ta từ từ ăn, các người về phòng nghỉ ngơi trước đi, mai lên đường sớm, được không?”

Đắc Di nhìn Mặc Cảnh thách thức; Mặc Cảnh cũng không khách sáo mà trao trả lại hắn tâm tình tương đương. Bửu Toại nhìn Thuỵ Miên, chỉ mỉm cười rồi xin phép cáo lui, trước khi đi dặn dò Thuý Như chuẩn bị kỹ đồ cho ngày mai. Bạch Hồ nhất quyết không chịu rời đi cùng Mặc Cảnh, một mực muốn qua đêm ở phòng Thuỵ Miên; Mặc Cảnh đành để nó ở lại.

Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng, Thuỵ Miên liền nhanh chóng bình phục, không có vẻ gì là choáng váng đau đầu nữa. Trong lúc Thuý Như soạn lại đồ đi đường, thì Thuỵ Miên đặt khay đồ ăn của Đắc Di xuống cho Bạch Hồ, nó nguây nguẩy lắc đầu nhìn Thuỵ Miên đầy thù hận, nàng đành miễn cưỡng san sẻ đồ ăn trong khay của Mặc Cảnh cho nó. Một người một vật, cùng nhau vui vẻ tận hưởng.

Sáng sớm hôm sau, Thuỵ Miên từ biệt Tử Huyền, Mạnh Giác và mọi người trong sơn trại. Nàng đưa cho Tử Huyền một gói thuốc đã chuẩn bị từ đêm qua, nói nhỏ: “Ta chúc tỷ và Mạnh Giác mau chóng có tin vui.”

Tử Huyền nắm tay nàng thật chặt, hai người ôm nhau quyến luyến lại hẹn ngày tái ngộ.

Thuỵ Miên cùng Hội Tam Bảo đi tới trước cửa động. Cát Uy cầm bản đồ của Tiểu Văn trên tay, theo chỉ dẫn di chuyển một số phiến đá trên vách núi dựng đứng. Các phiến đá trên vách núi dần dần dịch chuyển, để hiện ra một cửa vào vuông vắn. Bên trong hang động tối tăm nhưng lại có gió thổi lạnh lẽo.

Cả đoàn người tiến lên. Trước khi cửa động đóng vào, Thuỵ Miên quay lại thì nhìn thấy Mạnh Giác đang ôm vai Tử Huyền, hai người họ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.