“Hừ các người có im đi không thì bảo? Cố Yên trưởng lão đã căn dặn, chính là vì khi hiến tế muốn dâng lên cống phẩm toàn thây, nếu không thì chúng ta đã chặt chân cắt lưỡi bọn ngươi, đỡ phải tốn công mà trông chừng.” Tên trông cửa ở ngoài tức giận nói với vào.
Thuỵ Miên thì thầm: “Bọn người này quả là kinh tởm độc ác. Hiến tế mà bọn chúng nhắc đến, liệu có phải là định thả trôi sông chúng ta không?”
Thuỵ Miên dứt lời thì Thuý Như liền run rẩy nhăn nhó bên cạnh.
Mặc Cảnh nghĩ đến viên thuốc mà hắn và Đắc Di bị ép uống khi còn đang mê man. Viên thuốc này phải có tác dụng mạnh đến nhường nào mới có thể khiến hắn mất hết nội công. Những người du mục này cũng chỉ là phàm nhân, họ lấy đâu ra thứ dược liệu có tác dụng đặc biệt đến vậy?
Trải qua mấy canh giờ bị trói chặt, cử động chân tay bị hạn chế, Thuỵ Miên và ba người còn lại vô vùng khó chịu. Đắc Di và Mặc Cảnh đã thử mọi cách mà không làm cách nào cho dây trói nới lỏng ra được.
Trời còn chưa tỏ, khí lạnh cùng ánh sáng âm u mù mờ xuyên qua lớp vải lều màu xanh sẫm khiến không khí thêm phần ma mị, tranh tối tranh sáng. Bỗng ở phía ngoài, có tiếng người rên lên một tiếng rồi một tiếng bịch nặng nề rơi trên mặt đất, tất cả sau đó liền im lặng.
Lớp rèm cửa bị kéo lên, xông vào bên trong nơi bốn người đang căng thẳng chờ đợi tình hình phía ngoài là một nam tử bịt mặt. Nam nhân che thân kín mít, chỉ để hở đôi mắt cương nghị màu nâu nhạt. Thuỵ Miên liền nhận ra đó là người đã đến tìm bọn họ trong túp lều, căn dặn họ phải cẩn thận hôm trước. Tay hắn đang nắm một con dao nhỏ nhưng trông vô cùng sắc bén, ngay lập tức xà xuống chỗ bọn họ, cắt dây trói sau lưng, tay kia đặt lên môi ra hiệu im lặng.
Đầu tiên, nam nhân này cởi trói cho Mặc Cảnh, rồi nhanh nhẹn cắt dây trói giữ Đắc Di, thỉnh thoảng lại ngó ra phía cửa. Mặc Cảnh tiến lại giúp Thuỵ Miên cởi dây trói, ân cần đỡ nàng đang bủn rủn đứng lên. Thuý Như run rẩy nắm lấy tay của Thuỵ Miên. Nam nhân bí ẩn vén rèm ngó ra bên ngoài, thấy không có động tĩnh gì, quay vào trong nhỏ giọng gọi: “Đi thôi”, ra hiệu vẫy tay mọi người đi theo hắn.
Cả bọn không chần chừ mà im lặng bám theo, ngoài trời lúc này tờ mờ sáng, màn sương len lỏi các túp lều, hoà với không khí tĩnh lặng xung quanh, khiến cuộc tẩu thoát thêm phần căng thẳng. Thuỵ Miên thấy túp lều màu xanh mà mình và mọi người bị bắt giữ được dựng ở ngay mép ngoài khu lều sinh hoạt của bộ tộc. Nam tử bí ẩn nhanh nhẹn dẻo dai dẫn bọn họ thoát đi nhanh chóng. Đi qua mấy lớp cây rừng, lại trèo qua một lớp đường đầy sỏi nhỏ, bọn họ lúc này đã đến trước một hốc cây to có thân cây đủ cho mấy chục người ôm. Dưới hốc cây là một lỗ đen ngòm đủ cho ba bốn người chui vào. Nam nhân đu người trượt vào hốc cây, ra hiệu cho bọn họ theo sau. Khi đã chui qua hốc cây, Thuỵ Miên ngỡ ngàng thấy trước mặt mình là một mảnh cỏ xanh mượt. Trải dài phía trước thảm cỏ là một cái hồ rộng mênh mông bát ngát, không nhìn thấy phía bờ bên kia.
Nam nhân nhìn vẻ bất ngờ trên mặt của bốn người, nói nhỏ: “Đây là hồ Dục Ngư. Mau theo ta.” Hắn dẫn mọi người men theo mép hồ, tiếp tục đi tới trước.
“Có phải ngươi là người đã cố cảnh báo cho chúng ta trong đêm tiệc?” Thuỵ Miên vừa chạy theo vừa hỏi.
“Đúng, ta đã quan sát các người mấy hôm nay, nhưng không có cơ hội nào tiếp cận. Hôm trước vì liều đến tìm các người trong lều đã bị người của Cố Yên để ý, càng không dám manh động. Chỉ có tối qua đông đúc, lợi dụng thời cơ, người của ta mới giấu được mẩu giấy trong khay hoa quả của cho cô nương. Nhưng ta không ngờ Cố Yên lại hành động nhanh như vậy.” Nam nhân trả lời.
“Cảm ơn công tử đã nhiều lần trợ giúp. Đây là Mặc Cảnh, Thuỵ Miên và Thuý Như. Taị hạ tên là Đắc Di.” Đắc Di giới thiệu tên của mọi người.
Nam nhân im lặng gật đầu. Lúc này cả bọn đã đến trước cửa một túp lều màu xanh đậm nằm sâu trong khu rừng, chiếc lều hoà mình với không gian cây cối xung quanh, nếu chỉ nhìn sơ qua rất khó để phát hiện ra. Nam tử tay vén rèm chắn trước cửa: “Vào trong rồi chúng ta hẵng nói.”
Mọi người đi vào bên trong. Túp lều nhỏ lại chật hẹp đơn sơ. Thuỵ Miên để ý phía trong bày trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường nhỏ cùng với các đồ dùng vật dụng đơn giản, đủ cho một người trưởng thành sử dụng. Mọi đồ dùng trong lều đều cũ kĩ tạo cảm giác đây giống như nơi giam lỏng một người đã bị ruồng bỏ, hơn là một nơi cư trú tử tế.
“Có khi nào ngươi không phải là người của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ?” Thuỵ Miên khẩn trương hỏi khi vừa vào bên trong túp lều, trong lòng hy vọng người này chính là công tử họ Trương mà bọn họ đang tìm kiếm.
“Không, ta từ bé đã lớn lên là người trong bộ tộc, tên ta là Thiết Ảnh.” Thiết Ảnh lắc đầu trả lời, hỏi thêm: “Các người là từ nơi nào đến? Có phải Cố yên nói đúng, các người đến đây vì Vọng Nguyệt Ước?”
Thuỵ Miên suy luận, người này đã từng ba lần giúp đỡ bốn người bọn họ, hơn nữa khi nói chuyện về Cố Yến, trong giọng lại không có sự e dè sợ hãi giống như những người khác. Điều quan trọng là, Thiết Ảnh biết bọn họ tìm Vọng Nguyệt Ước mà vẫn ra tay cứu giúp, chứng tỏ hắn không phản đối việc bọn họ xuất hiện ở Mật Ngư Nhĩ với mục đích tìm kiếm bảo vật. Nàng nảy ý muốn thử vận may, đánh cược nhờ giúp đỡ.
Thuỵ Miên trả lời: “Không giấu gì ngươi, đúng là chúng ta đến đây để tìm Vọng Nguyệt Ước.”
Thiết Ảnh không ngạc nhiên cũng không thể hiện ý đối nghịch, bình tĩnh hỏi: “Các người đến tìm Vọng Nguyệt Ước là để làm gì?”
Đắc Di trả lời: “Ta muốn tìm Vọng Nguyệt Ước, mang nó đi, thực hiện đại nghiệp, tuyệt không có ý dùng nó làm việc bất nghĩa.”
Lúc này rèm cửa của căn lều bất chợt được vén lên, bước vào là một nam tử một thân y phục nâu xơ xài, thân thể tuy gầy gò nhưng khuôn mặt sáng sủa anh tuấn. Người này tuy có vẻ ngoài khắc khổ nghiêm nghị, nhưng trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán cùng thông thái, lông mày rậm, mũi thẳng cao thanh tú.
Mặc Cảnh và Đắc Di cùng lúc đứng dậy thủ thế, chắn trước người Thuỵ Miên bảo vệ. Thiết Ảnh giơ tay trấn hai người bọn họ, lại gần chỗ nam tử vừa đến, nói: “Giang Hàn huynh là người của chúng ta. Mọi người hiện đang ở trong lều của huynh ấy. Giang Hàn huynh, ta đã đưa những người này đến đây như huynh muốn.”
Thiết Ảnh nói rồi giới thiệu tên cửa từng người với Giang Hàn. Giang Hàn hướng về phía mọi người chắp tay bái kiến. Thuỵ Miên thấy có chút bất ngờ, nàng ngờ ngợ cảm giác quen thuộc với tư thái đĩnh đạc của nam nhân này. Giang Hàn lúc này nói: “Ta đã nghe Thiết Ảnh kể về các người. May là Thiết Ảnh thân thủ nhanh nhẹn, kịp thời cứu các người ra. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc.”
Mặc Cảnh bất chợt hỏi: “Tại sao ba lần bảy lượt các người đều muốn cứu chúng ta?”
Giang Hàn nhìn Mặc Cảnh, chậm rãi trả lời: “Một phần vì Cố Yên muốn đem các người hiến tế, thấy người gặp nạn, chúng ta ra tay tương cứu; phần khác chính là vì chúng ta biết các người có ý định mang Vọng Nguyệt Ước đi.”
Mặc Cảnh bất ngờ nghe Giang Hàn nói, liền hỏi: “Vì sao các người lại muốn chúng ta mang Vọng Nguyệt Ước đi? Ta nghe Cố Yến nhắc đến việc Vọng Nguyệt Ước ban cho các người năng lực trẻ mãi không già. Nếu chúng ta mang Vọng Nguyệt Ước đi, người và bộ tộc Mật Ngư Nhĩ sẽ ra sao?”
Thiết Ảnh đứng dậy, trầm tư nói: “Một cuộc sống vĩnh cửu trở nên vô nghĩa khi thời gian là bất tận mà ngươi lại chẳng thể làm những điều tốt đẹp. Chúng ta đã sống ở đây bao lâu, quả thật ta cũng không thể nhớ rõ. Để trường sinh bất lão mà chúng ta không thể rời khỏi nơi này, lại gián tiếp theo Cố Yên mà gây ra bao điều ác. Có lẽ chính vì vậy mà bộ tộc Mật Ngư Nhĩ bị trời phạt, suốt đời không thể sinh trưởng. Ta và nhiều người trong Mật Ngư Nhĩ không còn cảm thấy cuộc sống như vậy là đáng duy trì nữa.”
Thuỵ Miên giờ mới hiểu vì sao mà trong bộ tộc, tuyệt không thấy bóng dáng người già và trẻ con.
Đắc Di nói: “Vậy là ngoài Cố yên và đám người theo hắn, còn có nhiều người đối lập với hắn như các người?”
Thiết Ảnh nói: “Đúng vậy, Cố Yên sanh tử dư đoạt(1), đã ra tay hạ sát vô số người chống đối. Thủ đoạn của hắn vô cùng tàn độc, bất kể nhân tính, làm nhiều người oán thán.”
(1) Sanh tử dư đoạt: quyền uy tuyệt đối
Thuỵ Miên nói: “Cố Yên như vậy, thảo nào tương truyền về bộ tộc Mật Ngư Nhĩ là bộ tộc hung tàn mạnh bạo.”
Thiết Ảnh gật đầu kể tiếp: “Ta và Giang Hàn cùng nhiều người nữa đã tập hợp lại, muốn lật đổ Cố Yên, giải thoát cho bộ tộc Mật Ngư Nhĩ.”
Đắc Di nhìn hai người Thiết Ảnh và Giang Hàn, nói: “Cảm ơn các người đã cứu giúp. Vậy các người sẽ giúp chúng ta mang Vọng Nguyệt Ước đi?”
Giang Hàn trả lời: “Điều này còn tuỳ thuộc. Các người biết gì về Vọng Nguyệt Ước và tính sẽ dùng nó làm gì? Chúng ta không muốn sẽ lại có một bộ tộc Mật Ngư Nhĩ thứ hai.”
Đắc Di trả lời: “Như ta đã nói với Thiết Ảnh huynh, ta tuyệt không dùng Vọng Nguyệt Ước làm điều thất đức. Các người đã nhiều lần cứu giúp chúng ta, ta cũng không giấu gì các người. Vọng Nguyệt Ước theo truyền thuyết là một trong ba bảo vật có thể phù tá vương tử thống nhất thiên hạ. Chúng ta dùng Vọng Nguyệt Ước chính là muốn thực hiện nguyện vọng này.”
Thiết Ảnh nhăn mày nói: “Đúng là Vọng Nguyệt Ước được bộ tộc nhân ngư cất giữ và Cố yên bảo vệ, tuy nhiên, nó chỉ là một trong số các bảo vật trong truyền thuyết có thể giúp cho phàm nhân thống nhất sơn hà, điều này được truyền tụng rỗng rãi trong nhân gian, bao năm qua ai cũng đã nghe qua.”
Giang Hàn nhìn Đắc Di thâm sâu: “Theo lời tiên tri của Bối Giang lão khi xưa, sẽ có một nhóm bốn người đến mang Vọng Nguyệt ước đi. Bốn người này mang theo huyền cơ về các bảo vật còn lại. Chúng ta đang chờ đợi nhóm người này và chỉ có thể trợ giúp các người nếu các người ứng với lời tiên tri của Bối lão. Các người có gì chứng minh không?”
Thuỵ Miên ngạc nhiên nhìn Đắc Di, hắn bình tĩnh lấy từ trong túi áo trước ngực một cuộn sách màu vàng, đưa ra trước mặt của Giang Hàn và Thiết Ảnh: “Đây có phải là thứ mà các người nói đến?”
Hai nam nhân nhìn chằm chằm vào cuộn ấn thư của Ấn Không Đại Sư về ba bảo vật. Khi Đắc Di giở cuộn giấy ra, chỉ cho họ thông tin về những bảo vật còn lại, Thiết Ảnh mắt ánh lên như sao, nhìn Đắc Di đầy ngạc nhiên, còn Giang Hàn thì gật đầu mỉm cười, nói: “Các người đúng là những người chúng ta đang đợi.”