Thuỵ Miên vẫn ngồi trên mặt đất run sợ nhìn bóng dáng nam tử phía trước. Nàng hoảng loạn không thể nhận diện được người mới đến vừa cứu mình là ai. Nam tử cúi người ngồi xuống trước mặt Thuỵ Miên, gọi tên nàng thân thiết: “Thuỵ Miên, là ta.”
Lúc này, nàng mới giật mình nhận ra người quen, nghi hoặc gọi: “Bửu Toại” khi nhìn vào gương mặt tươi cười của hắn trước mặt.
“Bửu Toại huynh sao lại ở đây?” Thuỵ Miên hỏi.
Bửu Toại đỡ Thuỵ Miên dậy, vừa trả lời vừa quan sát chăm chú xem nàng có bị thương không: “Là ta đi tìm bọn muội. Ta lo cho muội…”, Bửu Toại nhìn nàng rồi nói hết câu “…và mọi người.”
Thuỵ Miên vui vẻ nói: “Có huynh ở đây thật tốt. Cảm ơn huynh, vừa rồi đúng là thập tử nhất sinh. Nếu không có huynh kịp thời cứu giúp, ta chắc giờ đã nằm trong miệng cọp.”
Bửu Toại mỉm cười với nàng: “Đúng là vừa xong như đường tơ kẽ tóc. Muội không sao là tốt rồi.”
Thuỵ Miên hỏi: “Nhưng sao huynh lại biết bọn ta ở Thổ Quốc? Hơn thế sao huynh lại biết bọn ta gặp khó khăn mà đi theo hỗ trợ?”
Bửu Toại từ tốn nói: “Ta đã biết sự thật. Ấn Không đại sư là người đạo thuật cao siêu, đã giải thích hết với ta rồi. Ngài ấy tìm đến Bửu gia, bảo ta hãy đi theo trợ giúp bọn muội. Ta đã biết các người đang đi tìm tam bảo vật trong truyền thuyết.”
Bửu Toại nhìn vào khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của Thuỵ Miên: “Sao muội không nói với ta ngay từ đầu?”
“Ta không muốn làm liên luỵ đến huynh. Chẳng phải càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm sao? Ta cũng lo làm phiền đến Bửu Gia, gây nguy hiểm cho mọi người. Các người đã đối xử với ta thật tốt.” Thuỵ Miên thẳng thắn trả lời.
Bửu Toại nhìn nàng hồi lâu rồi nói: “Giờ ta đã ở đây. Ta đã thu xếp xong mọi việc. Phụ thân ta cũng đã biết chuyện, người đồng ý một tay giúp Đắc Di hoàn thành đại nghiệp, cứu rỗi chúng sinh. Ta cũng vậy, sẽ theo bảo vệ muội và mọi người.”
Thuỵ Miên gật đầu xúc động: “Cảm ơn Bửu Toại huynh. Có huynh đi cùng, thật không còn gì tốt hơn. Ấn Không đại sư quả thật thần toán tuyệt diệu. Huynh làm sao lại tìm được bọn muội ở Nam Cư núi?”
“Ta nhờ cái này.” Bửu Toại vừa nói vừa giơ ra vòng tay mà Thuỵ Miên tặng cho hắn trước khi lên đường: “Ưng Nhãn của ta nổi tiếng là mãnh thú có năng lực tìm kiếm siêu phàm. Ta để nó đi theo dấu vết của muội trên vòng tay và tìm được đến đây.”
“Chim ưng này của huynh thật oách.” Thuỵ Miên nhìn đầy mến mộ vào Ưng Nhãn đang lặng im nghiêng cổ quan sát nàng trên vai Bửu Toại.
Hai người tiếp tục lên đường, Thuỵ Miên muốn nhờ chim ưng dẫn lối tìm đoàn người Hội Tam Bảo, nhưng lại không có hiện vật gì của bất cứ ai trong đoàn để có thể cho Ưng Nhãn dùng làm dấu vết tìm kiếm. Cuối cùng, hai người Thuỵ Miên và Bửu Toại đành tự lần mò tìm đường. Có Bửu Toại bên cạnh, Thuỵ Miên đã đỡ lo lắng hơn nhiều.
Trên đường đi, nàng kể cho Bửu Toại nghe những chuyện đã xảy ra trong hai tháng qua. Hắn ta nhìn nàng, yên tâm nói: “Ta thấy muội vẫn rất tốt. Ta rất mừng được gặp lại muội sớm như vậy.”
Thuỵ Miên vui vẻ vỗ vào vai Bửu Toại: “Huynh nói gì vậy, ta gặp huynh đúng là số đại cát. Ta cũng rất nhớ mọi người tại Bửu phủ, đặc biệt là Bửu Khang. Đệ ấy thế nào rồi?”
“Bửu Khang vẫn ổn, dạo này đệ ấy đã chịu khó học hỏi trưởng thành hơn nhiều. Hôm trước, Ấn Không Đại sư còn nói người và Bửu Khang có duyên, muốn phụ thân ta hai năm nữa đưa đệ ấy lên Dược Trang miếu bái sư. Phụ thân ta mừng rỡ không hết, vô cùng cảm kích.” Bửu Toại mỉm cười nói.
Trời lúc này đã tối hẳn, Bửu Toại thấy Thuỵ Miên vất vả đi trong gió rét, cởi áo khoác của mình, ân cần khoác lên người nàng: “Muội khoác áo của ta vào, trời càng về đêm càng trở lạnh.”
Thuỵ Miên từ chối: “Không được, muội lấy áo của huynh, huynh lấy gì mà dùng. Muội ổn mà, chẳng qua từ chiều đến giờ chưa có gì bỏ bụng.”
Bửu Toại mỉm cười nhìn Thuỵ Miên, đưa cho nàng một thanh lương khô lấy từ trong túi ra: “Muội dùng tạm đi. Ta không sao, thân là nam nhi đại trượng phu, một chút gió rét, chẳng làm khó được ta. Muội đợi chút, ta sẽ để Ưng Nhãn lượn một vòng tìm xem có gì trên núi này.”
Ưng Nhãn cất cánh bay đi, không lâu sau đã quay lại, đậu lên tay Bửu Toại mà ra dấu. Bửu Toại nhìn nó gật đầu rồi nói với Thuỵ Miên: “Ưng Nhãn tìm thấy ngay gần chỗ chúng ta đang đứng là một ngôi làng nhỏ trên vách núi. Chúng ta cùng đến đó xem thế nào.”
Hai người đi thêm một quãng đường núi gập ghềnh, liền nhìn thấy một ngôi làng yên ắng tĩnh mịch. Nhiều ngôi nhà trong làng đã lụp xụp, có vẻ như nơi đây bị bỏ hoang đã lâu. Bửu Toại và Thuỵ Miên thấy có duy nhất một ngôi nhà đang thắp ánh nến lặp loè. Ngôi nhà có mái ngói lợp bằng lá khô, vách nhà được dựng từ những thanh tre gỗ đã dặn dày sương gió, từ lỗ hổng ống khói bay lên một làn sương mờ ảo. Bửu Toại gõ cửa ba lần, một nam nhân từ bên trong khẽ hé cửa nhìn hai người bọn họ hỏi: “Các người là ai, làm gì ở đây?”
Bửu Toại lễ phép: “Chúng ta trên đường lên núi thì đi lạc trong đêm. Nếu không quá phiền, xin thư sinh cho tá túc tạm qua đêm nay, sáng mai chúng ta sẽ sớm rời đi.”
Nam tử nhìn thấy Bửu Toại tươm tất đường hoàng, lại nhã nhặn lịch sự, còn Thuỵ Miên thì gọn gàng tử tế, mặt mũi thân thiện, mới từ từ mở cánh cửa ra rồi mời họ vào trong. Bên trong cạnh gian bếp hắn đang dùng dở bữa tối. Thuỵ Miên nhìn bát cháo trắng thèm thuồng, làm Bửu Toại vừa buồn cười vừa thương xót.
Bửu Toại lấy ra một nén bạc, đưa cho nam nhân nói: “Chúng ta là người từ nơi khác đến. Tên ta là Bửu Toại, còn đây là Thuỵ Miên, muội muội của ta. Chúng ta bị lạc, từ chiều đến giờ, chưa có gì bỏ bụng. Muội muội của ta vừa đói vừa mệt, không biết công tử có thể chia sẻ bữa cơm tối?”
Nam tử mỉm cười, xua tay không muốn nhận nén bạc: “Ta tên A Nhãn. Công tử cất nén bạc này đi. Ta mời hai người cùng ta dùng bữa. Cháo trắng không hơn, xin đừng chê cười.”
A Nhãn nhanh chóng rời ra phía sau khu bếp để chuẩn bị. Bát cháo ấm đủ làm nóng bụng, làm Thuỵ Miên vui vẻ có sức trở lại. Nàng hỏi A Nhãn: “Tiên sinh, nơi đây cô quạnh, hơn nữa lại là nơi có sơn tặc hoành hành, sao người lại chọn nơi núi Nam Cư mà tá túc, một thân một mình?”
A Nhãn ôn tồn trả lời: “Làng này khi xưa gặp vận, đã bị bỏ hoang nhiều năm nay. Ta không phải dân nơi đây. Ta cũng chỉ đến đây chờ bằng hữu, xong việc ta sẽ quay trở về. Chắc cũng sớm thôi.”, nói rồi mang bát đũa đi dọn dẹp.
Thuỵ Miên và Bửu Toại được sắp xếp một gian phòng chung trong gian nhà tranh chật chội. Thuỵ Miên nằm trên giường tre, trong khi Bửu Toại trải chiếu nằm dưới đất. Bụng no lại nằm trong chăn ấm trốn giá rét bên ngoài, cộng với cơ thể đã thấm mệt sau một ngày dài leo trèo, nàng nhanh chóng cuộn người ngủ ngon lành. Trong mơ, nàng thấy có người lại gần mình, nhẹ vuốt tóc mình nói: “May là nàng vẫn bình yên, được thấy nàng cũng đủ làm ta yên lòng.”
Trời sáng, ánh nắng xuyên qua làn sương sớm lạnh lẽo và những kẽ hở trên vách nhà lợp bằng tre nứa rọi sáng căn phòng đơn sơ. Thuỵ Miên vừa dậy đã nghe thấy Bửu Toại đang đứng nói chuyện phía ngoài phòng với A Nhãn.
Thấy Thuỵ Miên đã tỉnh, Bửu Toại mỉm cười đưa cho nàng một chiếc bánh bao, nói: “A Nhãn huynh đã gặp được người huynh ấy cần gặp, huynh ấy còn mua cho chúng ta mấy chiếc bánh bao. Muội ăn đi cho nóng.”
Thuỵ Miên nhìn chiếc bánh bao nóng hổi, lòng cũng đầy đặn ấm áp như vỏ bánh. Bửu Toại quay sang nói với A Nhãn: “Huynh nói là trên đường về đây có gặp một đoàn người lạ, trong đó có một cô nương và năm nam nhân?”
A Nhãn trả lời: “Đúng vậy, họ không ở xa đây đâu. Bọn họ đã đi về phía bắc, chỉ quá chỗ chúng ta đang ở một chút.”
Thuỵ Miên vui mừng nhận ra đấy là đoàn người Hội Tam Bảo. Hai người cáo biệt A Nhãn rồi lên đường. Nam tử xuống núi còn Bửu Toại và Thuỵ Miên đi ngược lại về phía bắc.
Trước khi rời đi, A Nhãn nhìn Thuỵ Miên, nói một câu khó hiểu: “Mọi chuyện không như mắt thất tai nghe. Hiểu lầm ắt sẽ được hoá giải.” Dứt lời, hắn liền bước đi không quay đầu lại.