Thụy Miên nằm trên giường, bụng trống rỗng nhưng trong đầu lại đầy suy nghĩ về những gì hôm nay nàng mình nghe được từ Bửu Toại. Nàng mung lung như đã từng nghe về ba món bảo bối, vậy mà không tài nào nhớ ra được nội dung là gì. Nghĩ mãi cũng không ra, nàng bật dậy, muốn đi kiếm đồ ăn. Thuỵ Miên không hề biết, nếu nàng tìm xuống bếp lúc này sẽ gặp ngay Mặc Cảnh. Hắn đang ngồi thấp thỏm đợi, dù đã tuyên bố tối nay sẽ không đến.
Khi nàng mở cánh cửa phòng mình ra thì đã thấy bóng lưng Đắc Di; hắn đang đứng quay người về phía nàng, hai tay chắp sau lưng, ngắm nhìn trăng sáng trên bầu trời đầy sao. Nghe thấy tiếng cửa mở, Đắc Di quay đầu lại, liền thấy Thụy Miên đang bất ngờ đứng đó nhìn mình, hắn mỉm cười rồi nói: “Đêm nay ta không ngủ được, đi dạo thế nào lại bước chân đến nơi Thụy Miên cô nương ở. Đêm hôm khuya khoắt thế này, nàng còn định đi đâu?”
“Ta không ngủ được, muốn đi tìm cái gì ăn.” Thuỵ Miên trả lời.
“Ồ, vậy ta đưa cô nương đi ăn đêm, được không? Ta biết chỗ bán bánh canh ngon nhất trong thành này, giờ vẫn còn mở.” Đắc Di đề nghị, hiền hòa nhìn nàng.
Thụy Miên nghe đến bánh canh, lòng rung lên xúc động nhưng không buông lỏng cảnh giác nghĩ đến chuyện đêm hôm cùng đi với Đắc Di, nghệ nhân hái hoa vặt liễu, nàng dùng dằng.
Đắc Di đã đọc được vẻ băn khoăn của Thụy Miên, cố ý nói: “Cô nương chớ lo, ta quả thật chỉ muốn mời nàng đi ăn tối, không có ý đồ gì. Mà nàng còn nợ ta ơn bắt cướp tối qua. Chẳng nhẽ cùng ân nhân đi ăn một bữa cũng là quá phận? Hay là cô nương sợ ta khiến nàng mang tiếng?”
“Ta có nói không đi hồi nào đâu mà ngươi lại suy đoán lung tung như vậy. Đi thì đi, ăn không phải trả tiền, dại gì mà không đi chứ.” Thụy Miên liền trả lời.
Hai người rời phủ, sóng bước trong đêm. Thụy Miên trong lòng ngổn ngang, có nhiều thắc mắc muốn làm rõ, trong đó có vài chuyện liên quan đến hai người Đắc Di và Cát Uy.
“Tối qua, đám sát thủ áo đen đó là do Hoàng hậu và thừa tướng nước Kỳ phái đến?” Thụy Miên bình tĩnh hỏi, “Có phải lần trước trong rừng trúc, cũng là do họ cho người đến hại Cát Uy?”
Đắc Di dừng lại, nhìn thẳng vào nàng, không ngần ngại thừa nhận: “Đúng vậy, là do Hoàng hậu Mộ Cẩm An và Thừa tướng Mộ Dung Mao điều chúng đến. Chuyện hôm qua suýt chút nữa đã gây ảnh hưởng đến nàng, ta xin lỗi. Sao nàng lại biết là do hai người bọn họ?”
“Lần trước khi đến rừng trúc tìm Cát Uy, ta có nghe hắn nhắc đến Mộ Dung An, cộng với lời dọa nạt của tên hắc y nhân tối qua và lời đồn đại trong thiên hạ, tự dưng ai cũng sẽ hiểu.” Thụy Miên trả lời.
“Lời đồn đãi trong thiên hạ này nhiều vô số kể. Từ trước đến nay, ta nghe xong cũng để đấy, chưa bao giờ thừa nhận.” Đắc Di nói rồi nhìn nàng trả lời từ tốn: “Lời đồn về thân phận của ta là thật. Hữu Thái Úy chính là bá bá của ta. Mẫu thân ta là Thái Phi Hữu Bình Dương. Ta là huyết mạch được tráo đổi của Tiên Đế. Chuyện này chỉ vài người biết rõ thực hư.”
“Sao ngươi lại cho ta biết bí mật về thân phận, không sợ ta nói ra sao?” Thụy Miên bất ngờ vì sự thẳng thắn của hắn, thắc mắc.
“Ta tin nàng.” Đắc Di lập tức trả lời. Trong ánh mắt hắn nhìn nàng có có nhu tình và sự tin tưởng tuyệt đối.
Thụy Miên ngại ngùng quay mặt đi, nói: “Vậy, ngươi và Cát Uy liệu có tiếp tục gặp nguy hiểm? Nhất là như hắc y nhân hôm qua đe dọa, chúng sẽ cho người đến tìm người?”
“Mộ Cẩm An và Mộ Dung Mao không phải chưa từng cho người hãm hại ta, nhưng không ngờ ta vừa ra khỏi Kỳ Quốc, bọn họ đã lợi dụng cho hắc y nhân đeo bám muốn lấy mạng. Nếu ta còn ở trong Kỳ thành, hai người họ phải dè chừng bá bá ta là Hữu Thái Uý mà không dám lộng hành. Họ cũng chưa nắm chắc được bằng chứng gì về thân phận thực sự của ta, vậy mà muốn ra tay, chỉ là vì muốn diệt cỏ tận gốc, thật ác độc.” Đắc Di nắm chặt tay thành nắm đấm, “Vậy nên, ta định hai hôm nữa sẽ rời khỏi nơi đây. Ta ở đâu sẽ kéo theo nhiều nguy hiểm, như việc xảy ra tối qua. Ta có việc phải làm, ta phải bảo vệ gia quyến của Hữu thái Úy, ta phải chăm sóc mẫu thân ta. Bao nhiêu năm nay bà đã chịu nhiều cực khổ.”
Thụy Miên nghe hắn nói vậy liền hỏi: “Hai ngày nữa huynh và Cát Uy rời đi? Các người đã có dự định gì chưa?”
Đắc Di nhìn Thụy Miên một lúc, phân vân rồi nói: “Nàng đã từng nghe đến ba món bảo bối giúp thống nhất thiên hạ?”
Thụy Miên gật đầu trả lời: “Ta đã được nghe qua. Là ba bảo vật dùng để thống nhất tam quốc? Ngươi muốn tìm chúng?”
“Đúng vậy, nam nhi chí tại bốn phương. Ta từ nhỏ đã được bá bá và mẫu thân ra sức bảo vệ, nhưng mang trong mình ta huyết thống của Tiên hoàng, không thể làm ngơ để triều đình suy tổn. Quốc tắc cần người thực tài dẫn dắt, nhân dân cần người anh dũng để dựa vào, quân thần cần người trung nghĩa để noi theo. Ta không thể chỉ vì an nguy của mình mà đứng ngoài cuộc. Hơn thế nữa, tình hình ba nước lúc này đang hỗn lọan, Thổ Vương độc ác, coi mạng người như cỏ rác, Mãn Quốc suy vong vì ngu vua mà ra. Giành được ngôi vị của riêng Kỳ quốc thì sao chứ? Nội biến là không thể tránh khỏi để Kỳ Quốc thay triều đình mới, há hai nước còn lại chẳng lợi dụng cơ hội này mà ngoại xâm? Chẳng phải dân chúng khắp nơi đều là con dân, đều mong một cuộc sống ấm no hạnh phúc, tránh cảnh chiến tranh xung đột, nay đây mai đó. Chỉ có thống nhất tam quốc, thế cục mới thực sự đổi thay, non sông mới bình yên mãi mãi.” Đắc Di tỏ rõ lòng mình, giọng nói mang theo ngạo khí kinh người: “Ta nhất định sẽ tìm được bảo bối, dùng chúng vì đại cuộc, thống nhất thiên hạ.”
Thụy Miên đứng đó run người, tự nhủ: “Nam tử này đúng là nhất minh kinh nhân(1)”. Nàng tự nhận thấy những điều hắn nói đều rất có lí: “Vậy, ngươi định đi tìm ra sao? Trước đây chưa có ai thành công tìm được bảo vật, nghe nói là rất nguy hiểm?”
(1) Nhất minh kinh nhân: người có bản lĩnh lớn
“Ta đã biết là không dễ dàng, nhưng vì chí lớn, có xá gì. Vả lại lần này đến Dược Trang thành, ta đã có chút manh mối.”, Đắc Di nói rồi lại nhìn Thụy Miên mỉm cười, “Chiều nay Mộc Hải tiên sinh có nói với ta chuyện nàng có cách chữa trị cho tiên sinh. Tiên sinh quyết định sẽ cùng đi với ta.”
“Mộc Hải tiên sinh muốn cùng ngươi lên đường?” Thụy Miên ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, Mộc Hải tiên sinh cũng như nàng, đã đoán biết được thân phận và mục đích của ta. Người muốn đi cùng, vừa giúp ta lại vừa giúp bản thân mình thành toàn việc báo thù.” Đắc Di trả lời.
“Mộc Hải tiên sinh đã nói hết với huynh về chuyện cũ?” Thụy Miên hỏi.
“Đúng vậy, thật không ngờ tiên sinh lại có quá khứ như vậy.” Đắc Di cảm khái “Liệu mấy hôm nữa tiên sinh có thể cùng ta khởi hành?”
“Ta e là tiên sinh không thể cùng đi với huynh ngay lập tức. Việc chữa trị không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, ít nhất phải mất một tháng liên tục châm cứu, còn có thể có tác dụng phụ.” Thụy Miên không biết Mộc Hải có chia sẻ với Đắc Di về khoảng thời gian mà tiên sinh còn lại sau khi bệnh được chữa lành hay không. Nàng cũng thắc mắc trong tám tháng, liệu tiên sinh có thể mượn sức của Đắc Di để thực hiện được tâm nguyện của mình.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, chỉ cần Mộc Hải thực hiện được ước nguyện liên quan đến hai nước Mãn và Thổ, Đắc Di tự có thể thuận đường mà tiến lên hoàn thành tư tưởng thống nhất thiên hạ. Đây là việc có lợi cho cả hai bên.
“Vậy nàng cứ yên tâm chữa trị cho Mộc Hải tướng quân, khi nào tướng quân khỏi bệnh, người có thể theo sau ta, trùng phùng hội ngộ.” Đắc Di nhẹ nhàng nói.
Hai người tiếp tục lặng lẽ tảo bộ. Bỗng Đắc Di xoay người đối diện với nàng, một tay nhẹ nhàng nâng cầm Thuỵ Miên lên, nhìn vào mắt nàng mà nói: “Ta chưa từng chia sẻ những điều này với bất kỳ nữ nhân nào. Nàng là người đầu tiên và duy nhất mà ta cam tâm tình nguyện. Một phần là vì ta muốn cho nàng biết việc ta làm, mong muốn nàng có thể ở đây đợi ta. Khi nào đại công mã đáo, ta sẽ quay lại tìm nàng. Liệu nàng có đồng ý?”
Thụy Miên bất ngờ khi nghe lời tỏ tình của Đắc Di. Người này được thiên hạ mệnh danh là đào hoa công tử, sao lại có ý muốn thề hẹn với nàng như vậy. Nhưng hình ảnh về lần bị ám sát hụt tối hôm trước khiến nàng biết Đắc Di đang thật lòng. Hắn đã từng lấy thân mình bảo vệ nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ. Nếu không có Mộc Hải, vì đỡ đòn cho nàng có thể khiến Đắc Di bị thương. Hơn nữa, Thuỵ Miên cảm nhận được những lời nói của Đắc Di tối hôm nay là tâm sự thật lòng, vậy nên, sự tin tưởng trải qua sinh tử đã được thành lập.
Nàng vẫn chưa buông thắc mắc: “Tại sao lại là ta, không phải công tử có rất nhiều nữ nhân khác sao?”
Đắc Di nhìn nàng nghiêm túc trả lời: “Nàng có nhớ ta đã từng nói nàng là người đầu tiên ăn đậu hủ của ta? Ta đã nói với nàng nhiều lần. Ta chưa từng để bất cứ nữ nhân nào vào mắt. Để giữ gìn mạng sống, phải nhẫn nhục phụ trọng(1). Ta nhiều khi thân bất do kỷ(2), phải tạo ra vỏ bọc phong lưu, không quan tâm đến chính sự, chính là để bảo vệ bản thân và gia quyến. Ta chưa bao giờ tơ tưởng đến bất kì cô nương nào khác, cho đến khi gặp được nàng tại tiệc chiêu đãi mà Bửu Toại tổ chức.”
(1) Nhẫn nhục phụ trọng: vì nghĩa lớn mà chịu đựng khuất phục
(2) Thân bất do kỷ: không thể tự quyết
Thụy Miên trong đầu lúc này đang có ngàn đoá hoa đào bay lượn, nàng mở lời: “Nhưng ta...” thì Đắc Di lo lắng liền vội nói: “Chuyện ta muốn đính ước với nàng, nàng hãy cứ bình tâm mà suy nghĩ. Ta sẽ chờ nàng. Chỉ mong nàng cho ta hy vọng trước ngày ta rời đi.”
Thụy Miên không biết nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, Đắc Di mỉm cười đầy hy vọng.
Trên đường về phủ, nàng nhìn thấy cục bông màu trắng đang lượn lờ chạy đi chạy lại, dáo dác nhìn quanh, rõ là đang bị lạc. Thuỵ Miên ngạc nhiên gọi: “Bạch Hồ?”
Bạch Hồ thấy nàng, liền nhao vào kêu lên chin chít, mừng rỡ không thôi. Thuỵ Miên không thấy bóng dáng Mặc Cảnh hay Phó Kiện Đàm; nàng ôm tiểu hồ ly nhẹ nhàng hỏi: “Bạch Hồ, ngươi sao lại lang thang ở đây? Bị lạc đường?”
Bạch Hồ gật đầu rồi lại lắc đầu. Nàng chỉ vào mũi nhỏ màu hồng xinh xắn của nó, nói: “Chắc ngươi lại trốn khỏi phủ đi chơi đêm đây mà. May là gặp ta, nếu không tối nay mà đụng phải con chó đực đi hoang nào thì chỉ có thể mang danh thất tiết, mấy tháng sau lại sinh một đàn hồ ly con.” Nói rồi vui vẻ ôm Bạch Hồ về phủ.
Bạch Hồ nước mắt chảy ngược, uất ức trong lòng: “Ta là Hồ Ly giống đực đấy lão nương”.
Thức khuya đêm qua làm Thuỵ Miên ngủ một mạch đến gần trưa mới dậy, Bạch Hồ qua đêm tại phòng nàng. Lúc nàng tỉnh dậy, Thuý Như đã bưng tới một bát cháo đậu đen đặt trên bàn cùng mấy chiếc quẩy nóng hổi. Nàng ta vui vẻ lấy lược chải lông cho Bạch Hồ, lại tiện tay thắt mấy cái nơ xinh xinh lên đầu cho nó; Bạch Hồ cảm thấy vô cùng bị ngược đãi.
Thụy Miên ngồi vào bàn ăn sáng, nhìn vào bát cháo, nhăn nhó quay sang than phiền với Thuý Như: “Hôm nay cháo đậu đen Bát nương làm hơi khét thì phải, trông đen xì như cái hố vậy.”
Nàng đột nhiên thấy oang oang trong đầu, Thuý Như đang nói gì đó bên cạnh nhưng Thụy Miên không nghe thấy gì nữa. Nàng đã nhớ ra. Ba món bảo bối đó có người đã từng nhắc đến với Thuỵ Miên, chính là trong giấc mộng một ngày trước khi nàng xuyên không. Nàng còn nhớ trong mơ, mình đã ngã xuống một hố đen bất tận, bên tai văng vẳng giọng nói dặn nàng đi tìm đủ ba bảo vật, sẽ khiến nàng nhớ lại được tiền kiếp. Liệu ba bảo vật đó có huyền cơ gì liên quan đến lí do nàng ở đây, xuyên không quay về nơi này.
Giọng nói còn nhắc đến “ý trung nhân”. Giấc mơ đó báo mộng cho nàng đi tìm ba bảo bối còn ý trung nhân của nàng, người liên quan đến ba món bảo vật, liệu có phải là Đắc Di? Cả người Thuỵ Miên dần nóng lên, mặt nàng đã đỏ như quả gấc chín.
Thuỵ Miên bất động như hòn đá, làm Thuý Như sợ hãi càng cuống quýt gọi: “Thuỵ Miên tỷ tỷ, Thuỵ Miên. Tỷ có sao không? Sao tỷ không nói gì? Sao người tỷ lại nóng hết cả lên thế này? Tỷ không muốn ăn thì thôi, ta bảo Bát nương làm cái khác cho tỷ. Tỷ đừng làm ta sợ mà”.
Thuỵ Miên bừng tỉnh khỏi cơn lốc hồi tưởng vừa ập tới. Thấy Thuý Như đã sắp khóc đến nơi, nàng liền vỗ về, an ủi: “Ta xin lỗi, ta không sao, xin lỗi đã làm muội sợ.”
Thuý Như thấy Thuỵ Miên đã trở lại bình thường, liền bưng bát cháo đậu đen đi khỏi, không để nàng nhìn thấy nữa.