Thụy Du Thiên Miên

Chương 117: Chương 117: Ngoại Truyện Bửu Toại (1): Tán Hoa Dược Sư




Hắn là thầy thuốc vang danh Mãn quốc, do muốn mở mang hiểu biết y học mà quyết tâm lên đường chu du tam quốc, tìm tòi nghiên cứu y thuật. Cứ mỗi nơi đi qua, hắn đều để ý tìm kiếm dược liệu quý hiếm, cũng nghe được nhiều giai thoại về tiên dược trong thiên hạ, nổi bật nhất phải kể đến những kỳ trân dị bảo được đồn đoán có một không hai trong rừng thiêng Tử lâm.

Hắn nghe đồn Tử Lâm là tiên sơn, từ trước đến nay chưa phàm nhân nào có thể tự ý ra vào. Nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc, khó khăn thử thách chỉ khiến hắn càng hào hứng muốn tận mắt nhìn thấy các tiên linh dị bảo trong núi tiên, thoả lòng ao ước.

Một tháng trước khi lên đường rời khỏi Mãn Quốc, hắn đã lập công, chữa khỏi bệnh nan y cho Hoàng Hậu của Mãn Vương. Mãn Vương cực sủng thê tử của mình, liền ban cho hắn bảo trân ngọc Long Tỷ đã được cất giữ qua tam triều làm phần thưởng cứu giá. Hắn đã nghe nói về uy lực của ngọc Long Tỷ: viên Ngọc trong tay ba đời quân vương, hấp thụ linh khí, có thể dùng để tránh tà đuổi ma, bảo toàn thân thể cho người mang nó. Hắn đánh cược tin tưởng nhờ vào linh khí trong viên ngọc, bản thân sẽ không bị tổn hại bởi những vật cấm trong tiên núi.

Đứng trước ranh giới rừng Tử Lâm, hắn chậm rãi nín thở nhắm mắt tiến vào. Đúng như hắn dự đoán, với sự bảo hộ của ngọc Long Tỷ, hắn bình an không sứt mẻ, vừa đi vừa ngỡ ngàng quan sát khung cảnh hùng vỹ xung quanh. Không gian tĩnh mịch, bốn mùa xen kẽ, không một bóng phàm trần làm hắn vừa phấn chấn vừa lo lắng.

Khi đã đi sâu vào bên trong, hắn cửu hạn phùng cam vũ(1), vui sướng khi nhìn thấy đủ loại dược liệu quý hiếm chỉ có trong lời đồn. Hắn tự hỏi bản thân đã phải tu mấy kiếp mới có thể thấy được tiên cảnh trước mắt.

(1) Cửu hạn phùng cam vũ: như nắng hạn gặp mưa, được thoả lòng mòng đợi

Hắn giật mình dừng chân, phát hiện trước mắt mình là thánh dược trong mọi loại thần dược. Hắn không tự chủ lặng lẽ lại gần, thẫn thờ quan sát, rồi quỳ xuống vô thức đào bới. Hắn thấy mình cầm trên tay nâng niu một cây thuốc quý, lắc đầu không tin, tự mình lẩm bẩm: “Tiên dược Điệp Sâm Đan, dị trân chỉ có trong truyền thuyết, cả quá trình lớn lên và ra hoa phải mất mấy nghìn năm mới thành được. Điệp Sâm Đan là vương của các loài dược thảo, có thể dùng để chữa lành bách bệnh. Một chút rễ của nó đã có công dụng kéo dài mấy chục năm tuổi thọ. Nhân sâm ngàn năm cũng không thể sánh bằng.”

Hắn cũng ngỡ ngàng khi thấy bên cạnh Điệp Sâm Đan là Ưu Đàm hoa đang đung đưa trước gió. Hắn cảm khái: “Đúng là trong rừng tiên có muôn vàn bất ngờ, dược liệu trên đời với người làm y đều là trân bảo, nhất là với dược liệu có một không hai thì còn quý hơn cả tính mạng.” Hắn ôm Điệp Sâm Đan vào lòng, coi nó là báu vật, nguyện bảo vệ nâng niu.

Hắn tự thấy mình may mắn khi tìm được cây dược quý hiếm nghìn năm có một, dù phải dấn thân vào Tử Lâm, nơi mà trước đây không phàm nhân nào dám bén mảng, hắn cảm thấy đánh đổi của mình thật công bằng đáng giá.

Giữ cây thuốc quý trong ngực áo, hắn chạy một mạch khỏi nơi rừng cấm. Ngay khi hắn bước ra khỏi Tử Lâm tiên núi, thì ngọc Long Tỷ hắn đeo bên hông chợt loé lên rồi vụt tắt. Viên ngọc được trạm trổ rồng phượng trước đó còn lành lặn đẹp đẽ nay đã mang một vết nứt cắt ngang, im lìm như một viên đá tầm đường nơi ven đường, hào quang tắt ngắm. Hắn kinh hãi nhìn ngọc long tỷ đã rạn nứt, thầm cảm tạ biết rằng mình đã được viên ngọc đỡ giùm một mạng.

Hắn rời khỏi Tử Lâm, đi đến thành trấn nhỏ nằm cách chân núi không xa. Nơi đây chỉ lác đác vài hộ dân cư sinh sống. Hắn liền cùng vài người hầu tâm phúc chọn chỗ để nghỉ tạm. Vùng này gần Tử Lâm núi, lại xa cách so với tam quốc, không thuộc địa phận quản lí của bất kỳ quốc gia nào. Có được cây Điệp Sâm Đan trong tay, hắn tự thấy duyên phận an bài chỉ lối, quyết định sẽ cư ngụ tại nơi này. Hắn cho hạ nhân xây sửa một biệt viện khang trang, dần ổn định cuộc sống.

Hắn vốn là trưởng tử của Bửu quốc sư nước Mãn, tên là Bửu Tán Hoa. Dù gia thế trâm anh, nhưng hắn lại không muốn dấn thân vào con đường chính trị giống với phụ thân mình. Từ nhỏ hắn đã có hứng thú về y học, thiên nguyện cứu người. Vì không muốn theo nghiệp tổ tông, Tán Hoa dứt áo ra đi, triêu du Bắc Hải mộ Thương Ngô(1). Việc này khiến phụ thân hắn đại phát lôi đình, tuyên bố từ bỏ đứa con ương bướng, gạch tên hắn ra khỏi gia phả.

(1) Triêu du Bắc hải, mộ Thương ngô: sáng bơi Bắc Hải, chiều dạo Thương Ngo: tự do tự tại

Bửu Tán Hoa là dược sư trẻ tuổi tài cao, y thuật tinh thông, nổi danh tam quốc, trời nam đất bắc đều biết. Việc hắn xuất hiện ở khu vực gần Tử Lâm núi, không bao lâu truyền đi khắp nơi. Chỉ một tháng sau, các y đức thầy thuốc muốn học hỏi dần kéo đến cư ngụ tại nơi hắn ở, dần dần thôn làng ngày càng trở nên đông đúc, lập nên thành Dược Trang.

Tán Hoa cất giữ cây quý như báu vật, không để lộ cho ai biết, tránh có người nổi lòng tham muốn chiếm hữu. Hắn coi Điệp Sâm Đan như bằng hữu tâm huyết, ngày nào có chuyện gì cũng mang ra kể lể, vui vẻ khi nhìn thấy cây báu tràn ngập linh khí: “Ta nhất định trân quý bảo vật ngươi, cây Điệp Sâm Đan đẹp đẽ quý báu. Nếu quả thật ngươi có linh khí, hãy nhớ, ta sẽ nâng niu, tuyệt không có ý định dùng cho bản thân.”

Đêm hôm khuya khoắt, Tán Hoa nghe thấy tiếng đổ vỡ ở thư phòng trong phủ của mình, nơi hắn cất giữ hộp đựng Điệp Sâm Đan. Vội vàng choàng tỉnh, trong lòng đại kinh thất sắc(2), sợ có chuyện gì xảy ra với bảo vật, hắn chạy vội vào thư phòng,mang theo đoản đao phòng thân.

(2) Đại kinh thất sắc: sợ hãi hoảng loạn

Khi đến nơi, hắn thấy ánh sáng loé lên từ hộp đựng cây quý lúc này đã vỡ tan tành trên mặt đất, hắn ngỡ ngàng im lặng đứng nhìn. Hắn chứng kiến từ nơi hộp cất giữ hoá ra một nữ tử trong tà áo mỏng màu xanh, nàng đang nằm đó nhẹ nhàng yếu ớt, cả người phát ra ánh sáng ấm áp như một tiên nhân giáng thế.

Nữ tử quận tròn thân mình trên sàn nhà, tóc đen như nhung và áo lụa trải ra xung quanh. Đôi mắt nàng nhắm chặt, lông mi dài cong vút, sống mũi thẳng tắp cùng khuôn miệng đầy đặn hé mở. Làn da ngăm nâu, trên cổ tay nàng có một nốt phong ấn hình cánh hoa màu hồng đang khoe sắc. Tán Hoa ngẩn người ngắm nhìn, lẩm bẩm: “Đây chính là chân thân của kỳ trân dị bảo Điệp Sâm Đan sao?”

Tán Hoa đã từng nghe nói cây cỏ có tiên khí ắt sẽ tu thành hình người. Hắn ngỡ ngàng bất động trước cảnh tượng huyền ảo trước mắt. Lúc này nàng từ từ thức tỉnh, phát hiện ra hắn đang chăm chú quan sát mình.

Tán Hoa chìm vào đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên của nàng, tim hắn xao động mất nhịp. Hắn vui mừng tiến đến, muốn đỡ nàng dậy nhưng chân tay vụng về, cứ vậy mà cầm đoản đao thẫn thờ nhìn nàng.

Điệp Sâm Đan mở miệng nói, tiếng nói ngập ngừng đầy lo lắng: “Xin người, đừng hại ta.”

Hắn ngơ ngác rồi gật đầu, liền đánh rơi đoản đao xuống đất. Nàng dựa vào chiếc bàn trên đó đang bày một chiếc bình lớn, tự mình từ từ đứng lên. Cơ thể nàng run rẩy, nhưng cũng không che giấu được dáng vẻ kiều diễm thanh thoát. Đôi chân trần nhỏ nhắn của tiên hoa dẫm trên mặt đất lạnh lẽo.

Tán Hoa chợt tỉnh táo lại, cúi xuống muốn cởi đôi hài mình đang đi, đưa cho nàng xỏ vào chống lạnh. Bỗng hắn nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên ngay phía trên đỉnh đầu, hắn cảm giác đau đớn, chất dịch nóng bỏng đang chảy xuống từ nơi bị thương.

Tán Hoa nằm dài trên mặt đất, hắn lờ mờ thấy bóng dáng thiếu nữ áo xanh đang nhìn mình. Chỉ một thoáng sau, nàng đã lướt qua người hắn, bước qua khung cửa ra ngoài sân viện. Hình ảnh hắn nhìn thấy cuối cùng trước khi ngất đi là bóng lưng thiếu nữ loạng choạng biến mất dưới ánh trăng đêm vàng rực đẹp đẽ.

Lúc Tán Hoa tỉnh lại, hắn phát hiện báu vật Điệp Sâm Đan đã không còn nữa, tiên nữ áo xanh cũng không thấy tung tích. Hắn biết nàng đã bỏ đi, nhưng hắn vẫn quyết tâm chờ đợi. Ngày tháng thoi đưa, tin tức về nữ nhân hắn thầm thương trộm nhớ chỉ như thạch trầm đại hải(1).

(1) Thạch trầm đại hải: đá chìm biển lớn, không có tung tích

Buồn khổ đến không màng y dược, Tán Hoa tìm đến men say. Đêm tối, giữa lúc tuyết trời lạnh lẽo, hắn ôm bình rượu trong tay, đi đứng không cẩn thận ngã xuống sông. Làn nước lạnh ngắt cũng không đủ để khiến hắn tỉnh táo lại, may mắn hắn được một nữ tử cứu lên. Hắn ngỡ ngàng nhận ra, nàng chính là tiên nữ hắn đã đánh mất, vẫn là màu áo xanh đấy, vẫn là đôi mắt nâu với nốt chu sa xinh xắn nơi cổ tay. Nàng vòng tay qua người hắn, khẩn khoản cất tiếng: “Tán Hoa thiếu gia, xin người tỉnh lại đi.”

Nàng khóc sướt mướt ôm hắn vào ngực mình giữ ấm cho hắn, đặt nụ hôn lên môi thổi cho hắn từng ngụm khí nóng. Tán Hoa ở đây chờ nàng quay lại đã lâu, giờ nàng đã tìm về, bảo vật của hắn đã về bên hắn. Hắn nửa tình nửa mê, để tâm trí rực lửa điều khiển thân thể.

Khi đã tỉnh rượu, Tán Hoa phát hiện mình đã nhận nhầm người, nữ tử đang nằm bên cạnh hắn là Hoàn Nhi, a hoàn đã theo hắn hầu hạ từ nhỏ. Trong cơn say hắn đã làm ra chuyện bất chính, đành gánh lấy trách nhiệm, lập Hoàn Nhi làm chính thất.

Chín tháng sau, Tán Hoa chào đón một hài tử kháu khỉnh. Tuy hy vọng mong manh, nhưng hắn quyết không từ bỏ, vẫn luôn cầu khấn mong muốn được gặp lại nữ tử khi xưa hắn đã trao cả tấm lòng. Hắn không rời khỏi Dược Trang thành, nếu không đợi được người đã đi quay về, thì hắn sẽ giành cả đời chữa bệnh nghiên cứu y thuật tìm quên trong bận rộn.

Dược Trang cũng như bao thôn làng khác, có đến có đi. Tán Hoa dược sư tài cao bắc đẩu được người đời ca tụng, cũng chính là người đã có công lập nên Dược Trang thành trấn. Con cháu của Bửu Tán Hoa đều là danh gia vọng tộc, văn võ song toàn.

Bửu Toại chính là chắt tổ của người đã sáng lập ra Dược Trang thành, đại dược sư Bửu Tán Hoa. Khi Bửu Toại còn nhỏ, hắn đã có duyện gặp Ấn Không đại sư một lần.

Ngay khi đại sư nhìn thấy đã ca ngợi Bửu Toại với Bửu Diệp đại lão gia: “Bửu Toại có thiên phú, là nhân kiệt địa linh(1). Trên con đường hắn đi sau này, nhất định sẽ hữu duyên gặp được người thống lĩnh đại cuộc, lập đỉnh tam quốc.”

(1) Nhân kiệt địa linh: người tài ở đất quý

Ấn Không Đại sư trước khi quay về Dược Trang miếu để nhập quan đến tìm Bửu Toại, thâm sâu dặn dò: “Năng duyên năng tương ngộ, đời người có luân hồi chuyển kiếp, kiếp trước còn dằn vặt kiếp này là để bù đắp.”

Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu được ý của Ấn Không đại sư, mãi cho đến khi hắn gặp được nàng, nữ tử tên Thuỵ Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.