Bốn người này vừa lên khỏi mặt nước, liền nhìn cả bọn năm người Giang Hàn, Thuỵ Miên, Mặc Cảnh, Đắc Di và Thuý Như đánh giá. Tên chỉ huy là tướng cua cầm trên tay một cuộn giấy, giở ra xem, rồi chỉ càng cua lớn về phía Giang Hàn và Thụy Miên, ra lệnh cho ba quân lính đi cạnh: “Số chúng ta thật may mắn, không ngờ bọn phàm nhân cũng ở đây, đỡ mất công đi tìm. Bắt lấy nam nhân và nữ nhân kia.”
Dứt lời bốn thủy binh liền lập tức không chần chừ mà xông lên tấn công.
Thuỵ Miên được Mặc Cảnh nhanh nhẹn kéo qua một bên né được một sợi dây thừng đang lao về phía họ như một con rắn nước. Thuý Như đã nhanh chân chạy ra phía sau mà đứng. Mặc Cảnh và Đắc Di không vận dụng được nội lực, vất vả tránh né sự tấn công của quân tôm tướng cá, đặc biệt là Mặc Cảnh, hắn vừa tìm cách tránh đòn, lại vừa ra sức bảo vệ Thuỵ Miên ở phía sau.
Giang Hàn không phải là tướng võ, nên nhanh chóng yếu thế trước đối thủ là thuỷ tướng hung dữ. Trong lúc Mặc Cảnh đang chiến đấu ngang sức với hai tướng tôm cá thì Đắc Di một mình ra sức đẩy lùi được quái vật ốc sên. Giang Hàn vất vả chặn đánh tướng cua. Thuỵ Miên và Thuý Như đứng dồn lại phía sau.
Giang Hàn dù bị thương cũng không chịu thua, quyết vùng lên chống trả. Thế nhưng hắn tay chân thư sinh, sức lực nhanh chóng suy giảm, sớm đại bại dưới tay tướng cua. Hắn vùng vẫy khó khăn trong gọng kìm của thuỷ binh. Ngay khi khống chế được Giang Hàn, tướng cua liền chuyển hướng về phía Thuỵ Miên và Thuý Như đang đứng.
Trước tình thế nguy hiểm trước mắt, Thuý Như đột nhiên trở nên dũng mãnh phi thường, nàng ta nhặt nhánh cây ở dưới đất lên, la hét thất thanh bổ vào tướng cua. Thuỵ Miên ngăn cản không kịp, chứng kiến chỉ với một cú đá, tướng cua đã dễ dàng hạ đo ván Thuý Như, khiến nàng ta ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Thuỵ Miên hoảng sợ gọi: “Thuý Như” rồi vội quỳ xuống kiểm tra. Thuý Như hữu kinh vô hiểm(1), tuy ngất xỉu vì bị đòn nặng nhưng không bị trọng thương.
(1) Hữu kinh vô hiểm: kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm
Tướng cua lúc này một tay ghì chặt Giang Hàn, một chưởng hạ xuống đánh hắn ngất xỉu, lại nhét vào mồm hắn một viên thuốc màu đỏ; sau đó liền giơ tay ra bắt gọn lấy Thuỵ Miên, kéo nàng xa khỏi Thuý Như, điểm huyệt và nhét vào mồm nàng một viên thuốc tương tự. Hắn giữ lấy eo Thuỵ Miên, dễ dàng nhấc nàng lên kẹp bên hông mình. Thuỵ Miên không tự chủ được mà nuốt viên thuốc vào, cảm nhận được vị đắng chát của thuốc.
Mặc Cảnh và Đắc Di nhìn thấy sự việc, cố gắng thoát khỏi vòng vây để lại gần ứng cứu nhưng đành bất lực. Hai người cùng đồng thanh gọi: “Thuỵ Miên”.
Tướng cua hai tay kẹp chặt hai người Giang Hàn và Thuỵ Miên, hét lên ra lệnh: “Rút”, rồi liền phi thân nhảy ùm xuống hồ Dục Ngư.
Lúc rơi xuống mặt nước, ngoài vị mặn chát, Thuỵ Miên chỉ thấy không gian mịt mù của hồ nước xanh thăm thẳm không thấy đáy. Nàng sợ hãi lo lắng cái chết đang đến gần, thì kì lạ thay, bọt nước từ hai tai nàng phun phì phì ra những bong bóng. Ngoài cái lạnh lẽo và cử động có phần nặng nề chậm chạp trong làn nước, Thuỵ Miên cảm thấy mọi thứ đều thoải mái dễ chịu. Nhìn sang bên cạnh thấy hai lỗ tai Giang Hàn cũng phun ra vô vàn bóng nước li ti hình tròn, nàng nhận ra nãy giờ mình vẫn có thể hít thở bình thường. Thuỵ Miên nghĩ đến hai viên thuốc mà tướng cua ép nàng và Giang Hàn uống vào trước khi lặn xuống nước, đoán biết được công dụng của nó chính là để hai người có thể thích nghi với việc ở dưới thuỷ cung.
Tướng cua ôm hai người lặn sâu xuống dưới đáy hồ. Chỉ một lúc sau, nàng đã thấy xuất hiện bên cạnh mình là ba tướng tôm cá ốc. Bốn thuỷ tướng dễ dàng rẽ nước tiến lên, nhanh nhẹn bơi về phía đáy hồ tối đen.
Thuỵ Miên muốn ngoái lại xem có ai đuổi theo không, nhưng bản thân bất động không thể tự chủ vì đã bị tướng cua điểm huyệt. Nàng thầm cầu cho ba người ở trên được an toàn. Trong khi đang bị lôi xuống dưới hồ Dục Ngư thì Thuỵ Miên tràn ngập thắc mắc lí do vì sao mình và Giang Hàn lại bị bắt. Nàng tự hỏi: “Có khi nào Cố Yên đã phát hiện ra Giang Hàn là người cầm đầu phe chống đối, nên nhờ Nhuận Kỳ ra tay trừ khử đại hoạ?”
Nàng không biết mình bị túm bất động bên hông tướng cua đã lặn trong nước được bao lâu, chỉ thấy thời gian chầm chậm trôi qua. Sắc xanh sẫm lờ mờ nhờ ánh mặt trời phía trên rọi xuống mặt nước giờ đã chuyển thành sắc đen sâu thẳm khi họ lặn sâu dần xuống phía dưới. Đến lúc Thuỵ Miên bắt đầu thấy bí bách vì bóng đêm dày đặc bao phủ thì nàng bỗng thấy một chấm nhỏ lấp lánh ánh sáng vàng leo lét phía trước. Nàng rùng mình nghĩ về những quái vật sâu thẳm dưới đáy hồ và đại dương mà loài người chưa biết đến, nhất là ở một thế giới xa lạ như thế này.
Nhưng chấm nhỏ ánh sáng không biến mất mà càng lại gần, nó càng toả ra ngày một chói lọi. Mắt Thuỵ Miên đã quen với bóng tối giờ lại tập điều chỉnh với ánh sáng ngày càng rực rỡ.
Thuỵ Miên choáng ngợp với khung cảnh hiện ra rõ rệt trước mắt. Nằm dưới đáy hồ là một bong bóng nước khổng lồ, rộng lớn hơn cả thành Dược Trang. Bóng nước bao bọc một thành trấn nguy nga tráng lệ. Trong thành là đủ nhà lầu mái gác, có đường phố, có người đi lại tấp nập. Thuỵ Miên lẩm bẩm trong đầu: “Đúng là cảnh tượng kinh hoa thuỷ nguyệt (1).”
(1) Kinh hoa thuỷ nguyệt: cảnh tượng huyền ảo không có thật
Lúc bốn thuỷ tướng đưa hai người Thuỵ Miên và Giang Hàn đến sát bong bóng khổng lồ, tướng tôm liền giơ tay ra, vẽ một ký hiệu loằng ngoằng lên thành bong bóng. Từ ký hiệu đó mở ra một đường thông vào bên trong. Cảm giác đi xuyên qua bong bóng làm Thuỵ Miên cảm thấy như mình đang đi qua một dòng thác đổ. Tiến vào bên trong, Thuỵ Miên nhận ra không khí lưu thông giống y như phía trên mặt nước, tai nàng cũng đã ngừng phát ra bong bóng khí, quần áo trên người và đầu tóc đều khô ráo.
Nàng ngỡ ngàng quan sát xung quanh. Các nhà lầu ở đây tuy giống trên mặt đất nhưng cây cối hoa cỏ thì khác lạ hoàn toàn. Những đám san hô đủ kích cỡ khoe sắc như những đóm hoa, rực rỡ đẹp mắt. Gắn vào các mái nhà hay các cột trang trí xung quanh là các loại san hô và vỏ sò sặc sỡ bắt mắt.
Trên các nóc nhà là vô vàn những cây tảo biển dài ngắn khác nhau, uốn lượn xanh ngắt như những con rắn nước. Người người đi lại tấp nập trên những con đường rải sỏi trắng muốt xen lẫn trong đám cát vàng mịn. Thuỵ Miên thấy ngoài những người giống như nàng, Nhuận Kỳ và Nhuận Ngọc đang đi trên phố, có vô số những thuỷ nhân mang hình dáng như bốn tướng tôm cua ốc cá kia.
Thay vì dùng sức ngựa làm xe kéo như trên mặt đất, thuỷ nhân nơi đây dùng chính các con cá đuối mình dẹt lét hay các con cá ngựa cao to bằng một người trưởng thành để kéo xe chở người và hàng hoá. Cảnh sắc trong thành đẹp đẽ sống động, làm Thuỵ Miên tuy trong hiểm cảnh vẫn không khỏi ngưỡng mộ thích thú.
Thuỵ Miên lấy làm lạ trong lòng, tuy đây là hồ Dục Ngư, nhưng sinh vật hay thực vật lại không giống với những thứ hay xuất hiện trong hồ nước ngọt, mà lại giống với những sinh vật ở biển nơi nước mặn. Thuỵ Miên nhớ lại lúc tướng cua ôm mình nhảy xuống nước, thay vì vị nước lợ thì nàng lại cảm nhận vị mặn tràn vào trong khoang miệng.
Tướng cua gọi một cỗ xe tới, được kéo bởi hai con cá ngựa lớn màu da cam. Hắn vừa lên xe liền vứt nàng và Giang Hàn ở một góc, xe cá ngựa kéo cứ thế mà đi, không cần phu xe. Đường đi có chút xóc nảy, Thuỵ Miên lúc này không thể cử động, nằm đối diện với Giàng Hàn vẫn chưa tỉnh lại. Nàng nhìn thấy trong túi áo hắn lộ ra một chiếc khăn tay màu tím có góc khăn thêu hai con bướm nhỏ xinh. Đây rõ ràng không phải khăn tay của nam nhân, có thể là quà của một nữ tử đã giành tặng cho hắn. Việc Giang Hàn luôn mang chiếc khăn tay theo người, chứng tỏ nữ tử này đóng một vai trò quan trọng trong lòng hắn.
Xe cá ngựa đi thêm một lúc, đến trước một cánh cổng chắn trên bức tường thành to cao rồi dừng lại. Tướng cua xuống xe, ra lệnh cho hai lính cá canh cổng, cánh cổng lập tức được mở ra, xe cá ngựa tiến vào bên trong. Thuỵ Miên choáng ngợp với toà lâu đài chính giữa thuỷ cung. Toà lâu đài tráng lệ chia làm hai tầng, ở mỗi cột chống và lan can đều chạm khảm những trân châu hạt trai lớn nhỏ. Những nhánh san hô liên tục thay đổi màu sắc được gắn lên hai bên đường vào. Đây đó là những con trai to lớn, cứ một con đóng thì một con cạnh đó sẽ mở, ánh sáng từ trân châu rọi chiếu dịu dàng không chói mắt. Cây cối và tảo biển xanh ngắt đua nhau uốn lượn.
Đến một tẩm cung, tướng cua liền phân phó cho ba thuỷ nhân còn lại đưa Giang Hàn vẫn mê man rời đi nơi khác rồi một mình hắn kẹp nàng bên hông, đi theo sau một lão nhân trên vai có đeo mai rùa nặng nề. Có lẽ vì thế mà tốc độ di chuyển cũng chậm chạp, mãi lão rùa mới đưa mấy người họ lòng vòng đi qua mấy ngự hoa viên, đến một biệt viện yên tĩnh. Thuỵ Miên được tướng cua đặt ngồi trên ghế đã được chuẩn bị sẵn, hắn giải huyệt cho nàng rồi không nói lời nào, nhanh chóng rời đi. Thuỵ Miên mãi mới cử động lại được, lúc này mới có thể quay đầu quan sát xung quanh.
Trong phòng nơi Thuỵ Miên đang ở được trang hoàng trân bảo rực rỡ, trên trần nhà là hàng trăm con sứa biển đang chuyển động múa may, toả ra ánh sáng liên tục thay đổi mờ ảo đẹp mắt, chiếu sáng cả căn phòng. Chỗ nàng đang đứng là sảnh viện sang trọng, phía bên trong là phòng ngủ được trải chăn ấm nệm êm, quanh giường được che bởi nhiều lớp rèm phủ mỏng manh đủ màu sắc nhẹ nhàng lay động. Hai bên cột chống cửa phòng lại gắn đủ loại san hô ngọc bảo.
Đang ngây ngất với cảnh lạ thì Thụy Miên nghe có tiếng nói lạnh lẽo ngay sau lưng mình: “Ta thật vui vì nàng đã đến, đây là biệt viện ta chuẩn bị cho nàng, mỹ nhân của ta.”
Thuỵ Miên giật mình nhận ra Nhuận Kỳ đã đứng ngay ngoài cửa từ lúc nào. Hắn mỉm cười hài lòng, kèm theo đó là ánh mắt vô cùng đa tình, theo sau hắn là hai mỹ tỳ(1) xinh đẹp trẻ tuổi. Hai nàng mặc hai bộ váy hở một nửa ngực trên, đẫy đà phóng khoáng, ánh mắt lẳng lơ, liên tục rủ nhau cười khúc khích.
(1) Mỹ tỳ: Tỳ nữ xinh đẹp
Nhuận Kỳ thấy Thuỵ Miên nhìn hai nàng a hoàn đi bên mình, liền ra lệnh cho hai nàng lui xuống. Hai mỹ tỳ vẻ mặt có chút hờn giận nhưng không dám bất tuân, miễn cưỡng rời đi.
Thuỵ Miên cảnh giác hỏi: “Ngươi bắt ta đến đây là muốn gì?”
“Mỹ nhân là người đẹp hiếm có, chẳng phải ta đã nói với nàng rồi, ta là muốn có nàng, cùng vui hưởng khoái lạc.” Nhuận Kỳ vừa nói vừa lại gần Thuỵ Miên.
Nàng theo bản năng lùi lại, không để ý rằng mình đang tiến càng gần về phía phòng ngủ bên trong. Nhuận Kỳ thấy vậy, mỉm cười gian xảo, nói nhỏ vẻ mờ ám: “Mỹ nhân, nếu nàng thấy thích, trong phòng ngủ lại càng thêm nhiều cảnh đẹp làm người ta khao khát hứng khởi.”
Thuỵ Miên giật mình, vòng qua Nhuận Kỳ về hướng ngược lại nơi cửa ra vào, trả lời: “Hiện giờ ta chưa muốn ngủ. Ta là muốn ăn, ăn no mới có sức làm được nhiều việc.”
Nhuận Kỳ khi nghe đến “làm được nhiều việc” liền cười vang khả ố, tức thì cho người chuẩn bị đồ ăn đến cho Thuỵ Miên. Gần như ngay lập tức, sơn hào hải vị đều được dọn ra. Thuỵ Miên cố ý ăn chậm hơn mọi lần rất nhiều. Nhưng đồ ăn cũng dần hết, trước sự quan sát của Nhuận Kỳ, nàng lí nhí: “Ta giờ lại phải uống nước.” Nước sau đó liền được bâng lên. “Ta giờ lại phải đi nhà xí”, Thuỵ Miên làm ra vẻ mặt khó chịu ôm bụng.
Nhuận Kỳ có vẻ đã mất dần kiên nhẫn, liền xẵng giọng đe dọa: “Sau khi đi nhà xí có phải nàng sẽ đòi đi tắm, ta có thể hầu nàng cùng tắm rửa sạch sẽ?” nói rồi liền tiến tới một tay bế xốc nàng lên.
Thuỵ Miên tái mặt, ra sức giãy giụa: “Ngươi làm gì vậy, mau bỏ ta xuống. Lão nương không muốn, buông ta ra ngay.” Nhuận Kỳ ánh mắt hiện lên vẻ dâm đãng cười ha hả khoái chí: “Không ngờ nàng lại dũng mãnh như vậy, làm ta thêm phần kích thích.”
Đúng lúc này hai nữ nhân từ bên ngoài mặc ngăn cản của binh lính canh cửa tiến vào trong. Thuỵ Miên nhận ra ngay người nữ tử diện quan như ngọc(1) là Nhuận Ngọc, theo sau nàng là một tỳ nữ. Người này trên dưới một thân hồng y, dáng người mũm mĩm, hai tóc buộc hai bên gọn gàng.
(1) Diệu quan như ngọc: diện mạo xinh đẹp thanh khiết như ngọc
Nhuận Ngọc nhìn thấy Thuỵ Miên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi trấn tĩnh lại nói, giọng vô cùng lạnh nhạt hững hờ: “Chẳng phải vài ngày nữa là chúng ta thành thân sao, người còn dám ngang nhiên đem nữ tử khác về tẩm cung?”
“Vài ngày nữa thì ta cũng chết héo vì sự lạnh lùng của tỷ tỷ. Tỷ tỷ trong tim cũng không có ta, vậy sao lại mất công quản việc vui vẻ của ta?” Nhuận Kỳ trơ trẽn nói, vẫn không buông Thuỵ Miên ra.
“Không quản thì làm sao ta có thể xứng là Hoàng hậu tộc nhân ngư. Ngươi muốn gì, cũng phải đợi sau khi chúng ta thành thân mới có thể động tay động chân. Ta không ngại, nhưng ngươi cũng không muốn người khác đồn đại không hay về việc thành thân mang mục đích ngôi quyền này chứ.” Nhuận Ngọc vẫn giữ vẻ lạnh lùng mà đối đáp.
Nhuận Kỳ lúc này liền buông Thuỵ Miên xuống, vẻ mặt tức giận, nhìn thấy miếng mồi ngon ngay trước mắt mà không thể động thủ. Thuỵ Miên vừa thoát nạn liền lùi lại đứng cách xa hắn mấy bước. Nhuận Kỳ trừng mắt chán ghét nhìn Nhuận Ngọc, hất tay bước ra phía cửa. Thấy hắn định bỏ đi, Nhuận Ngọc liền hỏi: “Ngươi còn bắt một người khác về thuỷ cung?”
Nhuận Kỳ liền dừng lại, mỉm cười gian xảo nói: “Tỷ tỷ, tỷ luôn từ chối lời đề nghị thành thân của ta. Dù ta biết, hai ta không có tình cảm, nhưng ta cũng không thể không tra cứu nguyên nhân sự cự tuyệt của tỷ. Trong thư phòng của tỷ, chẳng phải có bản vẽ của một nam nhân sao? Ngày nào tỷ chẳng mang ra ngắm nhìn. Người này, hiện đang ở trong tay ta.” Nhuận Kỳ vừa nói vừa vui vẻ quan sát vẻ tức giận cùng bất lực của Nhuận Ngọc.
“Ngươi cho người lục đồ trong thư phòng của ta?” Nhuận Ngọc lớn tiếng chất vấn.
“Ta chính là cho người đi theo tỷ, vào ngày trăng rằm tháng trước, tỷ và hắn đã hẹn gặp nhau như thế nào, ta đều đã biết. Không ngờ tỷ nhất kiến chung tình với một kẻ phàm nhân. Ta không muốn tỷ oán hận ta, dù gì tỷ và ta về lâu dài cũng mang danh phu thê. Ta vốn muốn để tỷ tự mình đồng ý hôn sự này, cũng giúp hợp thức hoá việc ngồi lên ngôi báu của ta, để chặn họng những người chưa thuần phục sự thống trị của ta. Nhưng không ngờ, chỉ vì một phàm nhân hèn mọn, chút pháp lực cũng không có, tỷ lại muốn đi theo hắn, đe dọa làm hỏng chuyện lớn của ta.” Nhuận Kỳ vẻ mặt ánh lên sự ác độc lạnh lùng.
“Chẳng phải ta đã đồng ý với điều kiện của ngươi sao? Sao còn bắt chàng? Ngươi đã nói nếu ta đồng ý, sẽ để chàng yên?” Nhuận Ngọc hổn hển nói.
“Ngươi quả thực là lo cho hắn nên mới đến đây ư? Tỷ tỷ, để tránh đêm dài lắm mộng, khi nào thành thân xong xuôi, ta lấy được ngôi vị một cách danh chính ngôn thuận, nam nhân của tỷ ắt sẽ vẹn toàn mà rời khỏi nơi đây. Còn nếu tỷ muốn làm hỏng chuyện của ta, thì tỷ biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.” Nhuận Kỳ gắt gỏng nói.
Dứt lời hắn đùng đùng bỏ ra ngoài; trước khi đi còn quay lại dặn Thuỵ Miên, làm nàng nghe xong liền rùng mình: “Mỹ nhân, chỉ hai ngày nữa là ngày thành thân của ta với tỷ tỷ. Người hãy đợi ta, đừng suy nghĩ vẩn vơ mà đi lung tung. Để ta biết được ngươi tính toán chuyện gì, đám phàm nhân người quen của mỹ nhân trên đó, ta sẽ giết không tha kẻ nào.”