Thụy Du Thiên Miên

Chương 102: Chương 102: Tái Kiến Sư Phụ




Thuỵ Miên tỉnh dậy, mất một lúc mới phát hiện ra mình đang ở trong một túp lều tranh đơn sơ. Nàng gắng gượng ngồi dậy, tự lẩm bẩm: “Ta còn sống sao? Đây là đâu?”

Nàng choáng váng muốn ôm lấy đầu óc còn đang đau nhức thì phát hiện ra tay mình đã được băng bó cẩn thận. Cánh tay bị tên đâm phải và năm đầu ngón tay bên kia đang được quấn bằng vải trắng, cơn đau cùng ký ức ùa về càng khiến Thuỵ Miên thêm phần tỉnh táo.

Những chuyện vừa xảy ra dần dần quay trở lại với ý thức của nàng. Mộ Dung Mao âm hiểm độc lạt (1), không những muốn huỷ hoại đại sự của Đắc Di bằng cách nuốt luôn viên Vọng Nguyệt Ước vào người mà hắn còn muốn huỷ hoại tâm tư của đối thủ. Trước lúc chết, Mộ Dung Mao quyết không tha cho Thuỵ Miên, một lòng rắp tâm kéo nàng chết theo, huỷ diệt nữ nhân mà Đắc Di quan tâm nhất.

(1) Âm hiểm độc lạt: người hiểm trá âm độc

Thuỵ Miên chợt thấy nhói trong lòng. Nàng tự nói thành tiếng: “Người mà Đắc Di trân quý nhất ư? Hắn là ý trung nhân mà ta vẫn mong đợi ư?”

Chỉ khi người ta trải qua chuyện sinh tử, bản thân buộc phải đưa ra lựa chọn mới có thể hiểu được cái mình trân trọng mong muốn nhất là gì. Giữa hai người là Thuỵ Miên và Mộ Dung Mao, nói chính xác hơn là Thuỵ Miên và Vọng Nguyệt ước, Đắc Di đã chọn cứu Vọng Nguyệt Ước. Hắn đã ấp ủ bao năm qua về đại sự, hắn muốn thống nhất tam quốc, lập nên một chế độ mới, hắn vì xã tắc, vì mẫu thân, vì con dân thiên hạ, chỉ là không vì nàng.

Nàng nhớ đến lúc cùng nhau chu du tam quốc, hắn đã từng quan tâm đến nàng thế nào, hắn đã từng bộc bạch lòng mình ra sao. Hắn đã nói muốn cùng nàng sống một đời này. Thậm chí còn hứa sẽ chỉ có nàng, không cần cung tần mỹ nữ tam cung lục viện. Thậm chí ở Dục Ngư hồ các, hắn không tiếc thân mình đỡ cho nàng một đao, suýt nữa đã mất mạng. Nhưng những điều này thì có là gì? Hắn vì đại nghĩa, có thể diệt thân.

Cả kể hắn coi trọng nàng hơn bản thân hắn, thì nàng so với đại cuộc vẫn phải xếp ở dưới. Đắc Di chính là vương tử trong mệnh số, là người có trọng trách lớn kèm theo đó cũng là những thiệt thòi mà chỉ mình hắn mới có thể gánh vác được.

Điều kỳ lạ là tuy Thuỵ Miên trong lòng đau nhức, nhưng nàng không hề uất hận hắn, nàng thậm chí còn cảm thông, thấu hiểu cho hắn.

Thuỵ Miên nghĩ đến tình cảm mình giành cho Đắc Di. Kể từ khi nàng phát hiện ra cảm xúc của mình với Mặc Cảnh, mặc cảm tội lỗi luôn quanh quẩn bao lấy nàng mỗi khi nàng ở bên Đắc Di. Vậy thì việc Đắc Di chọn đại sự trên nàng, dù có đau đớn, cũng là một sự giải thoát.

Thuỵ Miên giật mình nhớ tới mùi lá tre trong không khí bao lấy cơ thể khi nàng ngã từ trên đỉnh núi xuống. Nàng cố gắng nén đau đứng dậy, loạng choạng bám vào vách nhà tranh, khàn giọng gọi: “Mặc Cảnh, Mặc Cảnh ngươi có ở đây không?”

Ngoài cửa cọt kẹt mở ra, một thân hình tóc trắng râu bạc, trên người là y phục hồng nhạt tiến vào. Lão nhân bước vào nở nụ cười tươi rói, trên người đeo lủng lỉnh một bầu rượu lúc lắc.

Thuỵ Miên bất ngờ: “Phó Kiện Đàm?”

Phó Kiện Đàm lắc đầu mỉm cười. Lão nhân phong thái ung dung, trên tay là quyển Đồ Y Thuật mà hắn đã đưa cho Thuỵ Miên lúc nhận nàng làm học đồ.

Lão nhân lại gần Thuỵ Miên, nói: “Ngươi đã tỉnh lại. Vẫn vô phép vô tắc như thế, còn không mau gọi ta một tiếng sư phụ?”

Thuỵ Miên mỉm cười đáp: “Sư phụ, bao nhiêu tháng không gặp, người vẫn như vậy. Sao ta lại ở đây?”

“Là nhờ Thuý Như. Nàng ta dùng Ưng Nhãn, lần theo dấu vết của quyển Đồ Y Thuật mà tìm ta. Ta là người đã báo cho Mặc Cảnh để hắn đi cứu ngươi. Hắn đã đem người về đây.”, Phó Kiện Đàm thong thả trả lời.

Thuỵ Miên bất ngờ nói: “Hoá ra là vậy, bảo sao Mặc Cảnh lại xuất hiện tại mật thất của Mộ Dung Mao.”

Phó Kiện Đàm cười nói: “Còn ngươi cũng khá lắm, trải qua bao chuyện, thương tích đầy người thế kia. Ta thấy ngươi đã thêm vào quyển Đồ Y Thuật kha khá thuốc thang ngươi gặp trên đường chu du tam quốc.”

“Đúng vậy, ta đã thu thập được một ít, cũng trải nghiệm qua một số ghi chép lẫn thuốc men có trong Đồ Y Thuật. Lão nhân ngươi cũng không hoàn toàn là thước trùng(1) như vẻ bề ngoài.” Thuỵ Miên cố ý nói.

(1) Thước trùng: vô tích sự

Phó Kiện Đàm không tức giận mà lại cười ha hả: “Ta tặng ngươi quyển Đồ Y Thuật cũng là để người thay ta trong lúc chu du, thu thập thêm kiến thức vào quyển sách. Nhờ đó mà mấy tháng nay ta tự do tự tại, thoải mái hưởng thụ không lo nghĩ, được thưởng thức bao nhiêu là tửu lượng tuyệt vời.”

Thuỵ Miên giật giật khoé môi, thầm nghĩ: “Đúng là lão nhân trơ trẽn.”

Phó Kiện Đàm như đọc được suy nghĩ của Thuỵ Miên, tự hào nói: “Ta coi đó là sự chân thật và khả nằng biết dùng người hiếm có.”

Thuỵ Miên nhanh chóng ngó qua vai Phó Kiện Đàm, nhìn xung quanh tìm kiếm.

“Ta ở đây mà ngươi lại bận rộn tìm kiếm ai chứ?” Phó Kiện Đàm nói, trong mắt mang theo tia dò hỏi.

Thuỵ Miên đỏ mặt hỏi: “Mặc Cảnh chẳng phải đã mang ta đến đây sao?”

Phó Kiện Đàm gật đầu xác nhận.

Thuỵ Miên đợi mãi mà lão sư phụ không nói tiếp, còn ung dung thưởng rượu từ chiếc hồ lô đeo bên người. Nàng cuối cùng cũng chủ động lên tiếng: “Vậy hắn đang ở đâu?”, lại nhìn thấy biểu cảm tọc mạch của Phó Kiện Đàm, Thuỵ Miên vội nói thêm: “Ta muốn gặp hắn. Ta muốn cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.”

Phó Kiện Đàm ung dung ngồi xuống, trả lời: “Hắn đi rồi.”

Thuỵ Miên bất ngờ: “Mặc Cảnh đã đi rồi?”

Phó Kiện Đàm gật đầu nói: “Hắn đưa ngươi đến chỗ ta, dặn ta chăm sóc cho ngươi, rồi lập tức rời đi.”

“Hắn có nói là đi đâu không?” Thuỵ Miên hỏi lại, không khỏi cảm giác mất mát hụt hẫng.

Phó Kiện Đàm lắc đầu: “Người này khó đoán, lại kín như bưng, hắn muốn đi đâu, ta không biết cũng không thể quản được.”

Thuỵ Miên thở dài, nhưng trong lòng chứa đầy thắc mắc: “Mặc Cảnh thật ra là ai? Tại sao Duy Tuyên lại nói trăm năm trước hắn đã quyết đấu với Bạch Dần ma vương?”

Phó Kiện Đàm nhìn Thuỵ Miên, trả lời bằng một câu hỏi khác: “Theo ngươi nghĩ thế nào?”

Thuỵ Miên suy nghĩ không ra, lắc đầu nói: “Ta không biết thực hư ra sao. Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nghĩ Mặc Cảnh là thanh niên quán tuế(1).”

(1) Quan tuế: khoảng hai mươi tuổi

“Hắn nói với ngươi hắn hai mươi tuổi ư?” Phó Kiện Đàm hỏi, ánh mắt trêu trọc.

“Hắn đã đồng hành với lão sư phụ ngài từ khi còn bé, nhìn vào bề ngoài, chẳng phải hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi sao?” Thuỵ Miên nói.

“Không phải chúng ta gặp nhau từ khi hắn còn trẻ mà là từ khi ta mới chí học(2). Khi xưa ta mới mười mấy tuổi đã gặp Mặc Cảnh. Hai chúng ta đã làm bạn đồng hành từ lúc đó.” Phó Kiện Đàm ung dung giải thích.

(2) Chí học: khoảng mười lăm tuổi, thanh niên mới lớn

Thuỵ Miên bất ngờ khi tưởng tượng ra khung cảnh Phó Kiện Đàm còn thò lò mũi xanh lại gặp gỡ với Mặc Cảnh hình dáng anh tuấn bao năm không thay đổi. Nàng nhanh chóng kết luận: “Vậy chẳng phải Mặc Cảnh là một ông già hay sao?”

“Ngươi nói xem?” Phó Kiện Đàm từ tốn nói.

“Không thể, hắn trông như vậy. Hắn còn nói đang chờ đợi thanh mai trúc mã đã cùng nhau lớn lên gần Từ Lâm núi, hắn nói nàng ta trẻ trung xinh đẹp, vậy sao hắn có thể là lão già giống như ngươi được chứ?” Thuỵ Miên nói.

“Hừ, ta ngoại hình tiên nhân tiêu sái nhưng tinh thần tươi trẻ phơi phới. Ngươi đừng có khinh thường.” Phó Kiện Đàm giận dỗi nói.

Thuỵ Miên biết đã chọc giận lão nhân, bèn nhẹ giọng dỗ dành: “Là do ta lỡ miệng, ý ta là người đẹp lão như ngươi, thật có khí phúc, cộng với tinh thần hào sảng rộng rãi, đúng như ngươi nói, ngươi không thua kém hình mẫu tiên nhân.”

Phó Kiện Đàm nghe xong cười khà khà sung sướng, vỗ đùi nói: “Tiểu sư đồ nói rất hợp ý ta.”

Thuỵ Miên nhẹ nhàng hỏi: “Vậy, nói cho ta nghe, thân phận thực sự của Mặc Cảnh là gì?”

Phó Kiện Đàm đôi giọng nghiêm trang nói: “Chuyện này dù ta biết, cũng không thể kể với ngươi. Ta đã nhận của Mặc Cảnh vài chục hũ rượu, à không, ta đã hứa với hắn không vụ lợi, rằng chuyện của hắn, phải tự hắn quyết định thời điểm thích hợp sẽ nói rõ.”

Thuỵ Miên phát tiết. Nàng bị lão sư phụ quay như chong chóng, vừa phải điềm ngôn mật ngữ(1) làm hài lòng hắn, lại bị lão bịp bợm không cho nghe chuyện, đúng là mất cả chì lẫn chài, tốn công vô sức.

(1) Điềm ngôn mật ngữ: dùng lời ngon tiếng ngọt

Thuỵ Miên đành chuyển đề tài: “Ta đã ở đây bao lâu rồi?”

“Ngươi mê man đến hôm nay đã là ngày thứ hai. Hôm qua khi Mặc Cảnh mang ngươi đến tìm ta, trông ngươi thật bi đát, thương tích đầy mình.” Phó Kiện Đàm tặc lưỡi trả lời.

Thuỵ Miên là đại phu, cũng biết mình đã được chăm sóc rất tốt, các vết thương tuy còn đau nhức nhưng cơ thể nàng mách bảo, nàng không có gì nghiêm trọng.

Thuỵ Miên hỏi: “Ta có chuyện muốn biết.”

“Miễn sao không liên quan đến chuyện của Mặc Cảnh thì chuyện gì ta cũng có thể giao đầu tiếp nhĩ(2) với ngươi.” Phó Kiện Đàm hào sảng nói.

(2) Giao đầu tiếp nhĩ: nói chuyện đàm tiếu

Thuỵ Miên hỏi: “Ta có nghe Mộ Dung Mao nói với Đắc Di, phụ hoàng của hắn năm xưa trúng độc, đã được Hữu Thái Uý nhờ thần y cứu giúp. Người đó có phải là ngươi?”

Phó Kiện Đàm gật đầu xác nhận: “Đúng là Hữu Thừa Thăng khi xưa đã nhờ đến ta. Ta vì nể tình Ấn Không Đại Sư, lại có quen biết với Thanh Hải Tiên Nhân từ trước, nên đã ra tay cứu trợ.”

“Lúc các người gặp nhau trên đường đến Dược Trang thành, người có phải đã nhận ra Đắc Di?” Thuỵ Miên hỏi.

Phó Kiện Đàm gật đầu trả lời: “Vì biết thân phận của hắn, nên ta mới cùng hắn lên đường đến Dược Trang thành, ta cũng biết hắn đến đó là để tìm Ấn Không đại sư vì việc của tam bảo bối.”

“Tại sao từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy ngươi nhắc đến?” Thuỵ Miên hỏi.

“Có một số chuyện, mệnh đã an bài phải thế, nếu cố trái ý trời, hậu hoạ không lường. Ngươi nghĩ ta không biết chuyện của Mộc Hải ư? Nhưng số hắn đã định. Nếu Mộc Hải và Hải Đường không chia cách mười sáu năm, liệu hắn có đồng ý giúp Đắc Di lập đại sự? Liệu Cảnh Lan có được sinh ra và rèn luyện như bây giờ? Liệu tam quốc có kết cục như thế này? Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân(1).” Phó Kiện Đàm nói, giọng nói mang theo trải nghiệm, cũng khiến người nghe thấy được cảm xúc luyến tiếc và đau thương.

(1) Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân: hết thẩy đều có số mệnh định sẵn

Thuỵ Miên chợt nhận ra, Phó Kiện Đàm quả thật là cao nhân sâu sa, ngoài vẻ rượu chè lè nhè, lão sư đúng là tinh thông mọi sự, là một đại nhân vật siêu hồ tầm thường(2).

(2) Siêu hồ tầm thường: cao siêu, vượt qua giới hạn bình thường, không tầm thường

Phó Kiện Đàm nhìn Thuỵ Miên đang im lặng chìm trong suy nghĩ, dặn dò: “Ngươi hãy nghỉ ngơi trước đi. Mấy ngày nữa ngươi sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.”

Thuỵ Miên nghe lời nằm xuống, trong đầu là muôn vàn suy nghĩ thay nhau ngụp lặn.

Phó Kiện Đàm mở cửa rời đi, trước khi khuất bóng, lão nhân quay lại nói: “Trước khi Mặc Cảnh rời đi còn dặn ta khi nào ngươi khỏi hẳn, hãy đưa ngươi đến gặp Đắc Di.”

Thuỵ Miên nghe thấy thế liền ngồi bật dậy, nhưng Phó Kiện Đàm đã rời khỏi phòng. Nàng tự cảm thấy trái tim mình nhói đau. Chuyện mới xảy ra, càng giúp Thuỵ Miên tự hiểu lòng mình hơn nữa. Nàng đã có quyết định dứt khoát cho bản thân.

Nhưng còn Mặc Cảnh, đến giờ này, nàng vẫn không hiểu trong lòng hắn liệu có nàng? Nếu có, nàng đang nằm ở vị trí nào? Hắn xuất hiện cứu nàng, xong lại bỏ đi không nói một lời, còn dặn dò Phó Kiện Đàm chữa khỏi cho nàng và đưa nàng đến gặp Đắc Di, chẳng lẽ Mặc Cảnh không muốn gặp nàng nữa? Hắn là muốn nàng đến với một người nam nhân khác? Vậy chuyện A Nhãn nói về việc Mặc Cảnh có tình cảm với Thuỵ Miên là thế nào?

Thuỵ Miên không thể hiểu nổi tâm ý của Mặc Cảnh, nhưng nàng đã rõ cảm nhận của bản thân mình.

Nàng tĩnh dưỡng thêm ba ngày, được Phó Kiện Đàm chăm sóc tận tình. Thuỵ Miên chỉ biết mình đang ở trong một túp lều được dựng tạm bợ trên đỉnh một ngọn núi cao, cách xa thành thị ồn ào náo nhiệt. Mây mờ bao phủ ngày đêm, khung cảnh thoáng đãng tĩnh mịch, xung quanh lại không có bóng người. Nàng thấy may mắn vì mình có thể an tĩnh dưỡng bệnh, không lo bị ai làm phiền.

Trong thời gian qua đã xảy ra quá nhiều việc, thể xác và tinh thần của Thuỵ Miên đã nhận quá nhiều trong khoảng thời gian quá ngắn. Nàng cần không gian và thời gian cho riêng mình, sắp xếp lại kế hoạch và dự định của bản thân.

Thuỵ Miên đã từng nghĩ đến việc chỉ cần Đắc Di hoàn thành được sứ mệnh, nàng cũng sẽ biết được lí do tại sao nàng lại xuất hiện ở thời không này, nhưng giờ đây, có biết được thiên ý hay không cũng không còn là việc quan trọng. Chỉ cần nàng gặp được người sẽ ở bên mình, bên nhau hạnh phúc một đời thì dù có ở đâu, Thuỵ Miên cũng sẽ vui vẻ mà sống.

Trong mấy ngày yên tĩnh, Thuỵ Miên đã xác định được tâm tư của mình. Tình cảm nàng đối với Đắc Di, xuất phát từ việc nàng cảm phục hắn, muốn che chở cho hắn, muốn giúp đỡ hắn, hắn càng tốt với nàng, nàng càng muốn báo đáp hắn. Nàng cũng từng có suy nghĩ chỉ cần hắn chấp nhận một vợ một chồng, nàng sẽ ở bên hắn, dù hắn có là vương tử hay thường dân, đều không quan trọng. Thế nhưng tình cảm nàng dành cho hắn, không hoàn toàn là tình yêu nam nữ. Chính vì thế mà mỗi lần ở bên Đắc Di, Thuỵ Miên luôn mang theo mặc cảm tội lỗi, vì đã không thể thực tâm hướng về hắn.

Nhưng với Mặc Cảnh lại khác, nàng luôn thấy thoải mái khi ở bên hắn. Thuỵ Miên phát hiện ra bản thân luôn yên tâm hưởng thự sự chăm sóc vô điều kiện của Mặc Cảnh. Cảm giác quen thuộc dễ chịu tự nhiên đến như vậy, nàng chưa từng có với bất kì ai khác.

Trước đây, Thuỵ Miên chưa từng nghĩ mình sẽ có bất cứ tính ý gì với Mặc Cảnh, lại không hề mơ tưởng hắn có chút tình cảm gì với mình. Nhưng lúc hắn bỏ đi từ Phương Kiếm phái, nàng đã luôn canh cánh nghĩ về hắn. Nàng đã cho rằng bởi bản thân đã quen với hình bóng của Mặc Cảnh và việc hắn chăm sóc mình như hậu bối, nên việc không thấy hắn đi cùng Hội Tam Bảo, càng khiến nàng nhớ đến hắn. Nàng vẫn tâm niệm mọi việc chỉ đơn giản là vậy.

Thế nhưng khi nghe A Nhãn và A Nhĩ nói với mình về Mặc Cảnh, về việc hắn cũng có tình ý với mình, lại thấy Mặc Cảnh xuất hiện cứu mình khi nguy cấp, Thuỵ Miên biết tất cả không phải là nàng mơ mộng, mọi thứ đều rất thật. Cả kể tình cảm này nàng giành cho Mặc Cảnh, cũng chỉ với hắn mới có mà thôi.

Thuỵ Miên nhanh chóng bình phục. Ban ngày nàng ngồi chơi cờ và đọc sách, bàn bạc về y thuật với Phó Kiện Đàm, buổi tối đốt đèn viết truyện, ba ngày nhanh chóng qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.