Mộ Dung Mao nói: “Vọng Nguyệt Ước đang ở trong tay ngươi?” Hắn dứt lời liền giơ tay nhận lấy, Thuỵ Miên nhanh nhẹn giật hộp gấm về, cương quyết: “Thuốc giải?”
Mộ Dung Mao cũng chưa vội trao ra viên thuốc giải, hỏi: “Còn Huyền Bích Kiếm thật đang ở đâu?”
Thuỵ Miên nói: “Đợi Hữu Bình Dương được giải độc, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Mộ Dung Mao híp mắt suy tính rồi gật đầu, một tay nhận lấy hộp gấm có giữ Vọng Nguyệt ước, tay kia trao ra viên giải dược.
Thuỵ Miên nhanh chóng đút viên thuốc cho Hữu Bình Dương. Hắc y nhân cúi xuống, giải huyệt cho nàng ta. Hữu Bình Dương sau khi uống thuốc thì khuôn mặt liền thư giãn, cơn đau dần dần biến mất, bà từ từ mở mắt ra, liên tục ho khan. Tơ máu từ trong miệng nàng theo khoé môi tràn ra.
Thuỵ Miên lo lắng nhìn Hữu Bình Dương, hỏi: “Người thấy sao trong người rồi, có còn đau không?”
Hữu Bình Dương run rẩy nói: “Ta không sao, cơn đau đã ngừng rồi.”
Mộ Dung Mao nắm viên ngọc trong tay, vứt hộp gấm xuống đất. Hắn đưa viên ngọc đến trước mặt Lý Tư, không nói lời nào.
Lý Tư gập người trả lời: “Đây chính là Vọng Nguyệt Ước.”
Mộ Dung Mao mỉm cười thoả mãn, quay lại nhìn Thuỵ Miên nói: “Còn Huyền Bích Kiếm?”
“Hiện thanh kiếm vẫn được cất giữ trong phủ của Đắc Di.” Thuỵ Miên trả lời, trong lòng hy vọng vì để cần đến Huyền Bích Kiếm, Mộ Dung Mao sẽ vẫn giữ hai người Hữu Bình Dương và nàng toàn mạng.
“Vậy là hắn đã tìm được hai bảo bối. Và giờ ta đã có trong tay Vọng Nguyệt Ước, hắn đừng vọng tưởng sẽ làm nên chuyện lớn.” Mộ Dung Mao đắc ý tự nói với bản thân.
Thuỵ Miên nhìn hắn đang tự mãn trong chiến thắng mà hỏi: “Người muốn tìm đủ ba bảo vật là để ép Hoàng Thượng sử dụng để hoàn thành mục đích của bản thân ngươi?”
Mộ Dung Mao bật cười vang trong mật thất, tiếng vang lanh lảnh từ tiếng hét của ma quỷ. Hắn trả lời, giọng nói đầy ý khinh rẻ: “Hắn? Hắn có tư cách gì dùng chứ? Bản thân hắn không những không mang long huyết, tài cán thì không có, ngày đêm mải mê cùng xa cực dục(1), lấy gì để có thể điều khiển được bảo bối?”
(1) Cùng xa cực dục: ham mê tửu sắc quá độ
Thuỵ Miên nhận ra Mộ Dung Mao đã biết được ai mới là người có đủ năng lực sử dụng được tam bảo bối. Hắn hẳn đã nghe Lý Tư kể về việc chỉ có phàm nhân mang trong mình long mạch cao quý nhất mới điều khiển được những bảo vật này. Điều này đồng nghĩa với việc chỉ có thể là Đắc Di hoặc vương tử mang dòng máu đế vương mới đủ điều kiện làm chủ nhân đích thực của tam bảo bối. Mộ Dung Mao vừa nhắc đến việc đương kim Hoàng Thượng, tức là ngũ hoàng tử, hài nhi của muội muội của Mộ Cẩm An trong cung, không mang huyết mạch long tử. Thuỵ Miên giật mình trước một vở kịch khác đang hạ màn, toàn bộ việc tráo long đổi phượng hay mưu đoạt ngôi quyền, là do một tay Mộ Dung Mao tự tạo nên.
Mộ Dung Mao không thể sử dụng tam bảo bối, với tích cách độc đoán của hắn, càng không muốn có ai khác ngoài mình có thể sử dụng được bảo vật, đe dọa quyền uy tuyệt đối của hắn. Thuỵ Miên lo lắng, trong lòng dấy lên nghi ngờ mục đích chính của Mộ Dung Mao không chỉ là khiến Đắc Di không thể sử dụng được tam bảo bối, cái mà hắn muốn chính là tự mình lên ngôi, thống lĩnh thiên hạ, độc quyền tự tại, cũng sẽ tìm cách ngăn không cho bất kì ai đe dọa vị trí của hắn. Tam bảo bối theo dự tính của Mộ Dung Mao, không bao giờ được dùng đến.
Mộ Dung Mao toát ra sát khí, ra lệnh cho hắc y nhân: “Giết hết bọn chúng đi.”
Hắc y nhân lạnh lùng giơ tay ra hiệu, Lý Tư lập tức tiến lên động thủ.
Trong nháy mắt, Lý Tư tung người về phía hai tên lính canh đi cùng, một nhát kết liễu bọn chúng. Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương sững người chứng kiến mọi việc. Xác của hai tên nô tài đổ vật trên mặt đất, một trong hai tên khi ngã xuống thì đầu còn quay về phía Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương. Trong mắt hắn trợn lớn chứa kinh ngạc tột độ.
Mộ Dung Mao lạnh lùng nói: “Không một ai có thể biết được bí mật của ta, không một ai có thể làm hỏng kế hoạch của ta.”
Hắn thâm độc tuyên bố: “Ta định để cho các người con đường sống, dù gì cũng cần con tin để thương lượng với Đắc Di”, lúc này Mộ Dung Mao quay sang nhìn Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương, nhấn nhá nói: “thế nhưng một con tin cũng là đủ để ta dùng.”
Thuỵ Miên nghe Mộ Dung Mao chậm rãi nói mà trong lòng hoảng sợ. Nàng liền tiến lên phía trước che chắn cho Hữu Bình Dương vẫn đang đau đớn yếu ớt phía sau.
Mộ Dung Mao cười lớn nói: “Ta đã hứa với Mộ Cẩm An hoàng thái hậu, chỉ cần có được điều ta muốn, ta sẽ giúp Hoàng thái hậu diệt trừ cái gai trong mắt. Hữu Thái Phi, xin người tha lỗi cho thần, thần xin được tiễn người nhanh chóng hội ngộ với Tiên Đế.”
Thuỵ Miên nói: “Không, ngươi đã hứa sẽ tha chết cho chúng ta.”
Hắc y nhân không quan tâm đến lời Thuỵ Miên nói, ngay khi Mộ Dung Mao dứt lời, hắn đích thân tiến lại gần hai nàng. Một thân y phục đen tuyền lạnh lẽo khiến Thuỵ Miên cảm tưởng như hiện thân của ác quỷ đang đến để cướp đi mạng sống của người khác.
Đúng lúc hắn đưa tay về phía Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương chuẩn bị xuất chiêu, thì có tiếng cửa của mật thất bị phá bung ra, tiếng người la hét vang vào trong hành lang, kèm vào là tiếng đao kiếm dội vào vách đá âm u. Một hạ nhân hớt hải chạy vào tâu, trên mặt hắn là vết thương lớn nhỏ, máu đang chảy ra đầm đìa.
Hắn quỳ xụp xuống dưới chân Mộ Dung Mao, nói: “Bẩm tể tướng, mật thất của chúng ta bị quân của Đắc Di tiến đánh, chúng đã xông vào đến….”
Hạ nhân chưa kịp nói hết câu thì bốn mũi tên đã nhắm hướng hắn mà bay đến, hắc y nhân nhanh nhẹn một tay ghìm chặt lấy cơ thể tên nô tài, dùng hắn làm tấm bia đỡ bốn mũi tên. Hắc y nhân vứt xác tên nô tài xuống mặt đất, chung số phận với ba người khác đã mất mạng dưới tay Lý Tư.
Hắc y nhân nhanh chóng giơ tay vận ra một làn khí mỏng trong suốt màu xanh da trời như tấm khiên bao lấy hắn, Lý Tư và Mộ Dung Mao. Thuỵ Miên và Hữu Bính Dương ở bên trong buồng giam thấy nhốn nháo phía ngoài, lại chứng kiến hắc y nhân đang bảo vệ Mộ Dung Mao trước hàng loạt mũi tên khác đang tới tấp bay đến.
Tiếng người quen thuộc từ xa vọng tới, Thuỵ Miên nhận ra ngay đó là Đắc Di và Cát Uy. Mộ Dung Mao theo hắc y nhân và Lý Tư lập tức lùi vào phòng giam giữ Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương.
Lý Tư lại gần hai người bọn họ, đưa một đoản đao lên kề cổ Hữu Bình Dương còn hắc y nhân bí ẩn giữ lấy Thuỵ Miên, điểm huyệt vào cổ và gáy nàng, khiến nàng không nói được lời nào, thân thể cũng không tự chủ được nữa. Mộ Dung Mao căm tức trước tình thế giờ đã đột ngột thay đổi.
Đắc Di và Cát Uy phi thân xuất hiện trước cửa phòng giam. Đắc Di nhìn vào bên trong, nhận ra Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương đang bị Lý Tư và hắc y nhân kèm chặt, còn Mộ Dung An đang trốn phía sau, căm tức nhìn về phía hắn. Thuỵ Miên nhìn thấy hai người vừa đến, tâm trạng hồi hộp lo lắng, nàng thậm chí có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập mạnh bạo bên trong, bất chấp tiếng ồn xung quanh họ.
“Người dám manh động, bọn họ nhất định sẽ mất mạng.” Hắc ý nhân đang giữ lấy Thuỵ Miên cất tiếng nói như kim băng xuyên thấu cơ thể về phía Đắc Di. Nàng không dám nghi ngờ lời lẽ dọa nạt của hắn, người này đã nói là làm.
Đắc Di giữ giọng bình tĩnh: “Các người thả người trước đã.”
“Mở đường cho chủ tử và chúng ta ra khỏi đây.” Hắc y nhân ra lệnh.
Đắc Di nói: “Được, chỉ cần ngươi đừng hại bọn họ, các người có thể an toàn rời khỏi đây.”
Đắc Di ra lệnh cho Cát Uy: “Bảo mọi người lui hết.”
Cát Uy nhanh chóng quay sang nói với một vài hạ nhân đi cùng, một trong số bọn họ liền tiến ra ngoài thông báo.
Mộ Dung Mao đi cùng hắc y nhân và Lý Tư áp giải Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương từ từ đi ra khỏi buồng giam. Thuỵ Miên không thể tự cử động, nàng nghe lời chú dẫn của hắc y nhân khe khẽ bên tai: “Đi”, mới có thể bước về phía trước, biết mình đã bị hắn ám thị điều khiển.
Trên đường đi khỏi mật thất, Thuỵ Miên nhìn thấy xác người nằm la liệt. Nhiều người trong y phục màu đen, quân của Mộ Dung Mao đã đại bại, nếu không tiêu vong thì đều bị thương nặng. Đến khi theo những bậc thang đá dẫn lên trên, Thuỵ Miên nhận ra chiếu nghỉ trên cùng được gác bởi một cánh cửa đá to nặng, khắc hoa văn chằng chịt là những hình thù phi tiêu đan xen, dấu hiệu nhận biết của Ám Tiêu phái.
Cánh cửa mở toang phát ra ánh sáng chiếu rọi từ ngoài vào. Đã bao lâu Thuỵ Miên mới được nhìn thấy ánh mặt trời, nàng nhức mắt làm quen, hít thở không khí tươi mát tự nhiên. Trong khoảng đất rộng ngoài hang động bí mật của Ám Tiêu Phái là đông đúc các toán người tụ tập; Thuỵ Miên liền nhận ra người quen. Bửu Toại đứng bên Lê Ba, phía sau bọn họ là vô số quân lính hỗ trợ. Nàng bất ngờ khi thấy Tử Huyền cùng Mạnh Giác và các huynh đệ trên sơn trại núi Nam Cư. Tử Huyền bụng mang dạ chửa, nhưng vẫn oai phong lẫm liệt, khí chất anh dũng.
Thuỵ Miên nhận ra Bát Công, đại đệ tử của Cái Bang và Chí Tà, chủ soái của Hắc Diệu Bang đã có mặt cùng những người trong bang phái của mình. Trong những người này, có những người quen mà Hội Tam Bảo đã biết lúc ở trên Phương Kiếm phái, còn cả những sư đồ khác của hai bang phải cũng tụ tập ở đây.
Toán quân còn lại của Ám Tiêu Phái của Mộ Dung Mao đã bị bắt trói, quỳ phục phía sau.
Mọi người căng thẳng dàn thành hình tròn trấn giữ ở giữa là ba người phe Mộ Dung Mao đang bắt giữ Thuỵ Miên và Hữu Bình Dương làm con tin. Mộ Dung Mao nhìn xung quanh, tức giận: “Không ngờ ngươi đã tập hợp được lực lượng đông đảo như vậy, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.”
Cát Uy lúc này nói: “Ngươi hãy nhanh chóng thả Hữu Thái phi và Thuỵ Miên ra, chúng ta sẽ khoan hồng. Hiện tại Mộ Cẩm An đang bị giữ trong lãnh cung. Triều đình đã nằm trong quyền kiểm soát của Đắc Di huynh, các ngươi không còn con đường nào khác.”
“Triều đình trong tay Đắc Di?” Mộ Dung Mao ngỡ ngàng hỏi.
“Đúng vậy, Hữu Thái Uý với sự trợ giúp của các tướng lĩnh, đặc biệt là của Quyển Hoắc Tư Mã và Ngự sử địa phu Thuyên Tân đã bắt giữ toàn bộ phe phái của các ngươi. Trong khi đó, Mộc Hải đã dẫn đại đoàn quân tập hợp từ hai nước Mãn và Thổ Quốc, hiện đã bao vây hoàng cung. Hoàng thái hậu Mộ Cẩm An lẫn Hoàng đế điện hạ đang ở trong tay chúng ta.” Cát Uy nói.
Lý Tư lắc đầu nói: “Không đúng, Quyển Hoắc Tư Mã và Ngự Sự Đại Phu Thuyên Tân đã chết rồi. Chính Hữu Thừa Thăng lúc trước đã xác nhận, ta canh gác ở bên ngoài đã nghe thấy.”
Cát Uy nhìn Lý Tư khinh thường nói: “Chúng ta đã tương kế tựu kế, làm các ngươi tưởng đã hại được hai đại thần trong triều. Trên thực tế, Hữu Thái Uý đã sắp xếp để hai người Quyển Hoắc Tư Mã và Thuyên Tân được an toàn. Chúng ta cố tình để ngươi nghe được, để ngươi báo lại cho Mộ Dung Mao, càng làm hắn tin tưởng kế sách giết người diệt khẩu của hắn đã thành công, khiến các ngươi tưởng đã triệt hạ được phe cánh quan trọng của chúng ta, lơ là không phòng bị.”
Mộ Dung Mao toát ra căm ghét, nói: “Khá khen cho Hữu Thừa Thăng thâm mưu viễn lự(1).”
(1) Thâm mưu viễn lự: mưu sâu nhìn xa
Đắc Di lúc này từ tốn khuyên bảo: “Mộ Dung Mao, ngươi đã cùng đường, các mũi quân của chúng ta đã tiến về từ hai nước; các huynh đệ trong giang hồ, không những có Phương Kiếm Phái, còn có Nguyệt Đoản phái, Thú bang Phái và Bạch Phất phái, đã đều ra tay tương trợ, quân hùng lực lớn giờ đã bao vây toàn bộ Hoàng thành. Ngươi không còn lựa chọn nào khác, đừng cố chấp làm bừa. Hãy sáng suốt mà đầu hàng, ta hứa sẽ khoan hồng cho gia quyến của người và Mộ Cẩm An.”
Trước sự bất ngờ của mọi người, Mộ Dung Mao cười lên the thé, hắn nói: “Các người tưởng giữ được Mộ Cẩm An Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng thì sao? Muốn bắt ta đầu hàng? Hoàng Thái Hậu là người của Mộ gia, tự biết điều gì mới là quan trọng, có thể vì đại nghĩa diệt thân. Thế nhưng mẫu thân yêu quí của ngươi và nữ tử mà ngươi trân quý đang ở trong tay ta, người có thể làm gì được ta? Ngươi có thể để bọn họ vì mình mà hy sinh?”
Ngay khi Mộ Dung Mao dứt lời, một mũi tên từ phía sau Đắc Di bay tới, hướng thẳng nơi hắn đang đứng nhắm vào. Hắc y nhân một tay giữ chặt lấy Thuỵ Miên không buông, chỉ trong tích tắc tay kia của hắn vẫn kịp đánh ra một lực, dừng hướng đi của mũi tên lại. Hắn lập tức dùng tay bắt lấy mũi tên, bẻ nó làm đôi, giữ lấy một nửa có đầu mũi tên, nhanh chóng chĩa đầu nhọn vào cổ của Thuỵ Miên, khiến một vết cắt xuất hiện trên cần cổ mỏng manh của nàng. Thuỵ Miên cảm nhận cơn đau cùng dòng máu ấm đang chảy ra trên cổ mình.
Đắc Di vội vàng hét lên: “Không, ngừng tay lại.” Quân lính bắn mũi tên vội vã buông cung xuống. Mọi người không ai dám động thủ thêm nữa.
Mộ Dung Mao càng cười điên dại: “Chỉ cần ngươi dám động thủ một lần nữa, Thuỵ Miên cô nương và thân mẫu của ngươi chắc chắn sẽ thành người thiên cổ. Người có dám không?”
Đắc Di xua tay ra hiệu cho mọi người lùi thêm vài bước. Lê Ba đứng cạnh Bửu Toại, chăm chú nhìn Lý Tư đang kèm cặp Hữu Bình Dương, trong mắt đầy phẫn nộ. Mộ Dung Mao được hắc y nhân bí ẩn và Lý Tư hộ tống, lùi dần ra khỏi đám người đang bao lấy xung quanh.
Lý Tư quát: “Lùi hết xuống, các người lùi hết xuống ngay.” Hắn vừa nói vừa giữ càng chặt Hữu Bình Dương. Do trước đó nàng ta đã trúng thuốc độc của hắc y nhân, toàn thân đau nhức, giờ lại bị lôi đi xềnh xệch, cơ thể không chịu nổi hành hạ thể xác, liền ngã ra đất. Lý Tư mạnh tay không nể nang lôi Hữu Bình Dương dậy.
Lê Ba không chịu nổi liền hét lên: “Lý Tư, người là đồ phản phúc, lợi dục huân tâm(1). Từ trước đến nay ta luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, Đắc Di công tử cũng đối xử với người không tồi. Tại sao ngươi dám tráo trở muốn đâm sau lưng chủ tử và chúng ta?”
(1) Lợi dục huân tâm: tối mắt vì lợi ích của bản thân
Lý Tư nhìn Lê Ba nói: “Ngươi tự mình muốn theo Đắc Di, còn ta, cũng chỉ làm tròn bổn phận với chủ tướng của mình, có khác gì nhau?”
“Ta và người trưởng thành cùng nhau, đã trải qua bao khó khăn hoạn nạn. Nếu người còn nghĩ tới khi xưa, hãy mau chóng thả Hữu Thái Phi ra, chuyện này không liên quan đến Thái Phi.” Lê Ba dùng lời tình nghĩa nói.
Lý Tư lắc đầu: “Đã muộn rồi. Người đừng cố khuyên nhủ làm gì. Bây giờ giữu chúng ta chỉ có thể là nễ tử ngã hoạt(2).”
(2) Nễ tử ngã hoạt: ngươi sống, ta chết
Từ trong bụi cây phi ra một loạt thân thủ áo đen, vừa xuất hiện đã chém giết điên cuồng những người phe Đắc Di đang đứng gần đấy. Thuỵ Miên nhận ra trong số đám người này là Đoản Ngã, hắn và đám tay chân còn lại của Ám Tiêu Phái tả xung hữu đột, ra tay tàn ác. Bọn chúng mở đường phi thân quỳ xuống trước mặt hắc y nhân và Mộ Dung Mao nói: “Tại hạ đã ứng cứu muộn. Trong cung đã xảy ra chuyện. Mộ Cẩm An Hoàng Thái hậu đã tự vẫn.”
Nghe tin tức nữ hài tử của mình đã vong mạng, Mộ Dung Mao không có chút biểu hiện bất ngờ hay đau xót nào.
Trong lúc tình thế thêm chật vật, Hữu Bình Dương nhận ra cơ hội, bà cầm lấy tay của Lý Tư đang kề đoản đao uy hiếp, hết sức bình sinh ấn thanh đao trong tay hắn vào cổ mình.
Lý Tư kịp thời phát hiện ra, bất chợt vung tay vô thức đẩy Hữu Bình Dương ra chỗ khác. Trong một khoảng khắc nhỏ nhoi, Lý Tư vẫn coi trọng tình nghĩa bao năm của hắn và Đắc Di. Dù là vô tình hay thực tâm, trong tiềm thức hắn cũng không muốn hãm hại Hữu Bình Dương.
Lê Ba và Bửu Toại nhân cơ hồi cùng lúc xông lên, đi kèm với Lê Ba có Bát Công chặn đường lui của Lý Tư, còn Bửu Toại trấn giữ tách Đoản Ngã và đám người Ám Tiêu phải vừa xuất hiện ra khỏi hắc y nhân đang giữ Thuỵ Miên và Mộ Dung Mao. Chí Tà, Tử Huyền và Mạnh Giác cũng xông lên cùng Bửu Toại tạo ra gọng kìm từ bốn phía, bao lấy đám phản loạn của Mộ Dung Mao. Trong một chốc thế trận đã trở nên hỗn loạn, tiếng la hét chém giết lại bắt đầu vang lên.
Đắc Di nhanh chóng tiến lại đỡ lấy Hữu Bình Dương đang nằm trên mặt đất, xót xa gọi: “Mẫu thân.”
Hữu Bình Dương lúc này đã bất tỉnh, tuy không bị thương tích gì nhưng cơ thể đã cạn kiệt sức lực.
Đắc Di để Cát Uy chăm lo cho mẫu thân của mình, tiến lên đối diện với hắc y nhân và Mộ Dung Mao vẫn đang giữ Thuỵ Miên làm con tin. Nàng lúc này không thể tự cử động cũng không thể cất tiếng nói. Hắc y nhân ấn sâu thêm đầu mũi tên vào cổ của nàng, cơn đau từ vết thương bị cắt sâu thêm, làm nàng đỏ mắt cố kìm nén.
Hắc y nhân bất chợt buông lỏng kìm cặp Thuỵ Miên. Hắn đứng bất động, kinh ngạc nhìn xuyên qua đám ngươi Đắc Di đang bao vây lấy mình.
Lúc này, một người vừa mới xuất hiện ngay sau Đắc Di đã thu hút sự chú ý của hắn. Thuỵ Miên đứng cạnh nghe hắn ngạc nhiên lẩm bẩm: “Là ngươi?”
Đắc Di cũng quay đầu nhìn về phía người vừa đến. Thuỵ Miên thấy tim mình hụt mất một nhịp. Mặc Cảnh đã đến, hắn đang ở trước mặt nàng.