Thụy Du Thiên Miên

Chương 79: Chương 79: Tiến Cung




Khi đã vào trong kinh thành của Thổ Quốc, Hội Tam Bảo đến một khách điếm chờ tin tức từ nội gián của Đắc Di. Tệ xá này do thân tín của Cát Uy chuẩn bị, ngoài Hội Tam Bảo, ở đây không còn ai khác nữa.

Trên đường đi, Thuỵ Miên không bất ngờ khi thấy khung cảnh trong thành tiêu tác hoang sơ. Nơi đầu não của Thổ quốc, đáng nhẽ phải xa hoa đài các, thì nơi đây lại âm u nghèo khổ, hoàn toàn trái ngược với kinh thành Mãn Quốc.

Không có lầu đài gác ngói xa hoa, không cây cối hoa cỏ rợp bóng, trong kinh thành chỉ có những tệ xá đơn sơ, mái đỏ đã sờn màu. Cây cối khan hiếm, nếu có cũng chỉ toàn những loại khô héo hoặc cành lá cứng nhắc lởm chởm gai nhọn. Cái nắng oi ả làm mọi người ngộp thở. Đường bụi sỏi đá gập ghềnh, mỗi lần có xe cộ qua lại làm bốc lên những đám bụi nâu xỉn, nhuốm khung cảnh trong thành lúc nào cũng như chiều tà.

Thụy Miên lắc đầu nói: “Thời tiết của Thổ Quốc thật khắc nghiệt, trên núi thì băng tuyết gió lạnh, dưới nơi đồng bằng thì khô cạn oi bức. Thời tiết thế này, bảo sao động thực vật khắp nơi đều điêu tàn xơ xác.”

Tệ xá nơi họ trú tạm trông cũng rộng lớn, nhưng cũng chỉ là gian nhà hai tầng đơn sơ, giường chiếu bày biện tối giản, bàn ghế có phần xộc xệch.

Sau khi ăn tối, Đắc Di đến tìm Thuỵ Miên, hai người cùng đi dạo trong sảnh viện của tệ xá. Thấy Thuỵ Miên thở dài liên tục, Đắc Di quan tâm hỏi: “Nàng làm sao vậy? Có tâm sự gì trong lòng ư?

Thuỵ Miên nhìn hắn lắc đầu, muốn nói lại thôi. Đắc Di nhìn nàng nói nhỏ: “Nàng buồn phiền lo lắng vì chuyện của Mộc Hải tiên sinh?”

“Chàng đã biết chuyện gì sao?” Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi.

Đắc Di trả lời: “Mấy hôm nay ta thấy nàng bất an, có lúc nhìn Mộc Hải tiên sinh đầy tâm sự. Chuyện tiên sinh không còn nhiều thời gian, ta đã biết. Khi gặp lại nhau ở Dục Ngư, tiên sinh đã nói riêng cho ta biết. Đây là lựa chọn của tiên sinh, nàng đừng suy nghĩ cũng đừng tự trách mình.”

Thuỵ Miên rưng rưng nhìn Đắc Di, hỏi: “Chàng đã biết từ lâu, vậy còn Cát Uy?”

“Cát Uy không hay biết gì cả. Chuyện này ngoài Mộc Hải, ta và nàng, còn có cả Mặc Cảnh, thì không ai khác biết nữa.” Đắc Di trả lời, nói tiếp: “Nàng không được tự dằn vặt. Nếu không phải nàng chữa khỏi cho tiên sinh, thì sao tiên sinh lại có thể cùng chúng ta lên đường, sao có cơ hội trùng phùng với gia quyến chứ? Đây là số trời, nàng hãy bình tâm đừng tự làm khổ mình nữa.”

Thuỵ Miên mỉm cười nhìn Đắc Di: “Đắc Di chàng quả thật cũng rất biết cách dỗ dành người khác. Cảm ơn đã động viên ta.”

Đắc Di nắm lấy tay nàng, dịu dàng bày tỏ: “Nàng là người quan trọng nhất với ta, từ giờ có gì khó chịu trong lòng, hãy nói cho ta biết, đừng chịu đựng một mình.”

Thuỵ Miên mỉm cười dựa đầu vào vai hắn. Đắc Di vui vẻ nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan nhau. Hai người kề vai đi dạo trong đêm khuya.

Thuỵ Miên hỏi: “Chàng và mọi người định tính như thế nào về chuyến đi đến hoàng cung Thổ Quốc?”

Đắc Di trả lời: “Lần này ta phải đích thân vào cung. Việc này thật sự cần thiết. Ta có một số tin tức cần đính, xem thực hư ra sao. Nếu những tin tức này là thật, ta sẽ sắp đặt lại một số nhân sự đảm đương những vị trí cốt cán, chờ thời cơ thích hợp cho khởi nghĩa tam quốc sau này.”

Thuỵ Miên tò mò hỏi: “Đó là những tin tức gì?”

Đắc Di không giấu diếm trả lời: “Lời đồn thổi đã lan truyền mấy tháng nay. Nghe nói quốc vương đã bị trúng độc, bị giam cầm từ lâu, nhưng tin tức được bưng bít, quyền hạn thật sự đang ở trong tay thái sư nước Thổ, người này tên là Khiết Liệt. Nếu đúng như tin đồn, Khiết Liệt vượt quyền làm phản, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu(1), sẽ càng dễ cho ta nhân danh diệt trừ phản tặc ra tay tương trợ.”

(1) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: kiềm chế vua để thao túng trư hầu

“Lại có chuyện đấy?” Thuỵ Miên bất ngờ.

Đắc Di gật đầu nói: “Đúng vậy, trong cung Thổ Quốc chính là rối ren như vậy. Quốc Vương nổi tiếng là kẻ bệnh hoạn, có hứng thú với dụng độc, đặc biệt thích hạ độc lên người khác làm trò tiêu khiển, khiến lòng người oán thán. Hắn đã ban độc cho những quân tướng trung thành dám đứng lên can gián. Nếu đúng là hắn bị trúng độc mà tiêu tán, âu cũng chính là ý trời, ác giả ác báo.

Tuy vậy, không chỉ ta có việc cần phải vào cung, ngay cả Mộc Hải tiên sinh, cũng vô cùng sốt ruột muốn nhanh chóng hành động. Ta nghe nói hiên tại Mộc Kiến Dũng, thái sư Mãn quốc đã bỏ trốn tới Thổ Quốc. Người này là đệ đệ của Mộc Hải tiên sinh. Ta không biết giữa hai người có vấn đề gì, nhưng nhìn thái độ của Mộc Hải tiên sinh, chuyện này không đơn giản.”

Thuỵ Miên phân tích: “Mộc Kiến Dũng là đệ đệ của Mộc Hải tiên sinh? Chuyện này hẳn có uẩn khúc. Huynh nghĩ mà xem, mười mấy năm qua Mộc Hải chu du thiên hạ, tại sao chưa từng thử tìm đệ đệ của mình nhờ giúp đỡ? Chắc chắn giữa hai người này trong quá khứ đã xảy ra hiềm khích.”

Đắc Di nhìn Thuỵ Miên tán thưởng sự sắc sảo của nàng, nói: “Nàng nói đúng. Theo lời Cát Uy kể, Mộc Kiến Dũng một tay đang nắm trọng quyền Mãn Quốc, nhưng khi nghe thấy Mộc Kiến Trung còn sống, hắn liền hoảng sợ bỏ chạy đến Thổ Quốc. Ta cũng đoán không ra lí do. Chân tướng chỉ có thể chờ xem bọn họ gặp mặt.”

“Ta có thể theo huynh đi vào hoàng cung được không?” Thuỵ Miên cất giọng năn nỉ, vội vàng giải thích khi nhìn thấy ý định từ chối của Đắc Di: “Ta chưa bao giờ bước chân vào hoàng cung, lại cũng muốn xem cuối cùng giữa hai người huynh đệ họ là có chuyện gì. Vả lại cùng không muốn rời xa khỏi huynh…” Thuỵ Miên nói xong cũng tự thấy lợm giọng trước sự nịnh nọt lộ mồm một của mình.

Đắc Di mặt mày đắn đo tranh đấu, cuối cùng cũng đồng ý để Thuỵ Miên đi cùng, hắn nói: “Được rồi, dù sao để nàng đi theo, ta càng yên tâm hơn. Ta cũng chưa tìm ra manh mối của bọn hắc y nhân tấn công chúng ta trên núi. Để nàng một mình tại xóm trọ, ta càng thêm lo lắng. Nhưng nàng tuyệt đối không được rời ta nửa bước. Việc chúng ta đột nhập vào hoàng cung, chưa biết sẽ có bất ngờ gì chờ đợi.”

Thuỵ Miên mừng rỡ, ôm lấy cánh tay hắn mà lay, liên tục nói lời ca tụng.

Đắc Di nhìn Thuỵ Miên vui vẻ, cùng mỉm cười đầy nuông chiều mà gõ trán nàng nói: “Nàng luôn có cách để yêu sách với ta.”

Sáng hôm sau ngay khi Thuỵ Miên tỉnh dậy, Đắc Di đã cho Lý Tư đến thông báo bọn họ sẽ chuẩn bị lên đường. Nội gián của Đắc Di trong đêm qua đã đến tệ xá, báo rằng mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng để bọn họ tiến cung.

Lúc Thụy Miên và Thúy Như đi cùng Bửu Toại tiến vào sảnh tệ xá liền bắt gặp một nam nhân lạ mặt trong phục trang nô tài, trên vai hắn là Ưng Nhãn. Lúc ở Nam Cư núi, Ưng Nhãn đã được Bửu Toại cử đi truyền tin cho thân tín của Đắc Di ở Thổ Quốc, vậy người nam nhân này chính là nội gián mà hắn tin tưởng. Nam tử đang đứng nói chuyện với Lê Ba. Hai người này mặt mũi giống nhau đến tám phần, tuy người mới đến có phần cao lớn và phong trần hơn Lê Ba.

Ưng Nhãn nhìn thấy Bửu Toại thì vui mừng bay tới nhận chủ, Bửu Toại đón lấy vuốt ve nó đầy trìu mến. Nam tử cùng Lê Ba tiến lại gần nói với Bửu Toại: “Mãnh thú của các hạ là linh vật thông minh lanh lợi, ta vô cùng kính phục.”

Đúng lúc này Đắc Di và Cát Uy cùng gia quyến ba người Mộc Hải xuất hiện. Nam nhân thấy hai người bọn họ thì vội vàng tiến đến cúi gập người cung kính nói: “Nô tài Diệu Hoàn bái kiến Đắc Di công tử và Cát Uy công tử. Mọi việc đã được sắp xếp xong. Thời điểm thích hợp tiến cung đã đến. Nô tài đã cho tay sai chốt những vị trí thích hợp, cũng đã tập hợp xong toàn bộ nhân lực của chúng ta trong kinh thành Thổ Quốc.”

Đắc Di hài lòng nói: “Ngươi làm rất tốt.”, rồi quay sang giới thiệu với mọi người: “Diệu Hoàn nhanh nhẹn, làm việc kín kẽ, là sư huynh của Lê Ba, được ta sắp xếp ở Thổ Quốc bao năm qua.”

Diệu Hoàn cũng đã sắp xếp để vài người ở lại bảo vệ cho Thuý Như và Bạch Hồ. Một phần vì tiến cung đông người không tiện, một phần cũng vì Thuý Như bận chăm Bạch Hồ, lại cũng không giúp ích được gì nếu xảy ra tranh chấp, nên chỉ có thể ở bên ngoài chờ bọn họ trở về. Nàng ta mặt mày ủ dột tiễn mọi người rời đi.

Hội Tam Bảo tất cả cải trang thành binh sĩ, theo sự dẫn dắt của Diệu Hoàn, cùng hành quân vào hoàng cung Thổ Quốc. Khi Đắc Di nhìn thấy Thuỵ Miên trong trang phục nam tử, hắn tiến lại gần nàng, mỉm cười nói nhỏ: “Nam tử tuấn tú như nàng, đúng là khí chất bất phàm.” Nàng nhìn hắn oán trách.

Binh lính canh cổng thấy Diệu Hoàn đưa mọi người vào thành, không một ai cất tiếng hỏi han thắc mắc. Bọn họ liền đi thẳng vào cung cấm, nơi Hoàng đế Thổ quốc dưỡng tâm.

Trên đường đi, Diệu Hoàn giải thích: “Từ khi quốc vương không còn thượng triều, mọi chính sách hay phê duyệt đều được truyền từ đây ra. Tể tướng Khiết Liệt nhận chiếu chỉ cũng đã dọn vào cung phụng mệnh. Dù triều thần ai oán, nhưng cũng không ai dám đứng lên chống đối, một phần vì không tìm được chứng cứ Khiết Liệt lộng hành, phần khác vì ai cũng e sợ sự tàn ác hà khắc có tiếng của Thổ Vương.”

“Ngươi đã liên lạc xong hết với các triều thần tin tưởng được chưa?” Đắc Di hỏi.

Diệu Hoàn trả lời: “Bẩm công tử, mọi việc đã theo lời công tử căn dặn mà làm. Chúng thần ai cũng đồng ý, nguyện góp sức giúp chúng ta lật đổ triều đình. Ta cũng đã đánh lạc hướng tay sai thân tín của Khiết Liệt, cho một nhóm quân giả làm phản loạn ở phía Nam, khiến hắn đã hành quân lên đường dẹp loạn. Giờ trong cung là lúc thuận tiện nhất cho chúng ta hành động.”

Cát Uy khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm.”

Đắc Di gật đầu hài lòng, hỏi: “Trái với Thổ Vương độc ác, ngày đêm tửu trì nhục lâm(1), làm lòng dân oán thán thì Vương Gia Tôn Chỉ lại là người nổi danh hiểu biết lễ nghĩa. Ngươi đã gặp hắn và truyền lời của ta chưa?”

(1) Tửu trì nhục lâm: sinh hoạt cực đoan xa xỉ, tửu sắc quá độ

Diệu Hoàn mỉm cười tự tin tâu: “Vương Gia Tôn Chỉ nhất mực đồng tâm nghe theo sắp đặt của chúng ta. Chỉ cần chúng ta vạch mặt được tể tướng Khiết Liệt lạm quyền làm phản, vương gia và chúng thần sẽ quyết tâm đồng lòng nghe theo.”

Đắc Di nói: “Vương Gia Tôn Chỉ là người có đức, bao năm qua vì không có phe cánh mà phải ẩn thân chịu đựng dưới sự cai trị cường bạo hách bá của Thổ Vương. Người có đức ắt được lòng dân. Giúp hắn nắm quyền, cũng chính là giúp con dân Thổ Quốc. Hắn là chính nhân quân tử, sẽ tự biết cân nhắc mà quy phục chúng ta.”

Diệu Hoàn báo cáo: “Người mà công tử ra lệnh cho nô tài để ý, thái sư nước Mãn Mộc Kiến Dũng, trừ ngày đầu tiên hắn xuất hiện trong thành, nô tài không tìm thêm được dấu vết gì của hắn nữa. Hành tung của hắn đều rất bí mật. Nhưng nghe nói, người này trước nay thường hay thư từ qua lại với Khiết Liệt, vậy nên có khả năng Kiến Dũng đang trốn trong dinh thự của Khiết Liệt. Nô tài cũng đã cho người mật kích vào phủ của tể tướng thám thính, nhưng không phát hiện được tung tích của hắn. Khiết Liệt lại đã dọn vào cung trú ngụ, nên nô tài đặt ra giả thiết Kiến Dũng có thể cũng đang ở gần với Khiết Liệt ngay trong cung cấm này.”

Khi cả bọn đến trước thư phòng của hoàng thượng, lính canh gác dường như không để ý đến Diệu Hoàn và đám người đi cùng. Diệu Hoàn nói nhỏ với một người bọn họ: “Khiết Liệt mấy hôm nay vẫn ở trong này?”

Tên lính canh khẽ gật đầu nói: “Trừ lần trước Đoản Ngã tìm đến bái kiến trước khi lên đường dẹp phản loạn, Khiết Liệt chưa từng rời khỏi thư phòng nửa bước.”

Ngay lúc tên lính vừa dứt lời, một đoàn cảnh vệ được dẫn đầu bởi một mãnh tướng có một vết sẹo to dọc trên khuôn mặt, cắt qua bên mắt trái đã bị mù, nhìn rất dữ tợn đang hùng hổ tiến đến chỗ của bọn người Diệu Hoàn.

Diệu Hoàn vừa ngỡ ngàng vừa cảnh giác, hắn chắn trước người của Hội Tam Bảo, nói nhỏ: “Đây là mãnh tướng của Khiết Liệt tên là Đoản Ngã, là tay sai thân tín nhất của hắn.”

Hắn đứng đối mặt với nam tử hung dữ vừa đến, nói: “Bái kiến tướng quân. Chẳng phải người đã nhận lệnh dẹp phản loạn ở biên giới sao? Sao lại quay về cung sớm thế này? Chẳng hay việc lớn đã xong?”

Đoản Ngã vừa đến đã nhìn đầy nghi ngờ về phía Diệu Hoàn và đoàn người sau lưng hắn, cất tiếng nói: “Ta đổi ý, giữa đường quay về cung có việc gấp. Những người này là ai? Sao ta chưa từng nhìn thấy bao giờ?”

Diệu Hoàn trả lời: “Tướng quân bận trăm công nghìn việc, sao có thể biết quân tình thay đổi người mới kẻ cũ ra sao. Đây là những binh lính mới vào cung, ta đưa đến để thay lượt canh gác nơi này.”

Đoản Ngã nhìn đoàn người một lượt, rồi hừ mạnh một tiếng, cất bước đi qua người cả bọn định mở cửa bước vào trong. Trước khi hắn đặt tay lên hai canh cửa, hắn liền dừng lại, nhìn về phía ba người Thuỵ Miên, Cảnh Lan và Hải Đường, đặc biệt quan sát Mộc Hải kỹ lưỡng.

Hắn quắc mắt lên, vừa nói tay đã rút chùy thủ ra: “Người nói láo, mấy người kia đúng là nữ tử, sao lại có thể là lính thay thế chứ? Hơn nữa, nam nhân kia trên tay đang giữ thanh đao của chiến thần Mãn Quốc Mộc Kiến Trung. Khai mau, các người là ai? Diệu Hoàn, người định làm phản?”

Diệu Hoàn không còn giữ vẻ khúm núm nữa, dõng dạc nói: “Ta cũng không muốn gây chiến, dù gì ngươi cũng là mãnh tướng của Thổ quốc, nắm binh quyền trong tay. Đụng độ chỉ khiến quân tình hai bên thương vong. Toàn bộ quân của ta đã nắm bắt những vị trí quan trọng trong thành, không những thế, quan văn quan võ trong triều đều đã thuận theo chúng ta. Quốc vương ác độc, Khiết Liệt không những không ngăn cản còn ra tay xúi giục, bất đắc nhân tâm(1). Thời thế đã thay đổi, hãy biết lựa chọn quân chủ để theo, tránh để quá muộn mà ân hận.”

(1) Bất đắc nhân tâm: không được lòng người

“Hừ, ngươi đừng giở trò mua chuộc. Nếu ta đoán không lầm, nam nhân kia là công tử Đắc Di đang cải trang, người được mệnh danh là long mạch bị tráo đổi của Kỳ Quốc?” Đoản Ngã chỉ chùy thủ về phía Đắc Di.

Đắc Di lúc này đã dịch dung thành Tiểu Luân, lên tiếng: “Ngươi thực ra là ai?”

Đoản Ngã vừa cười vừa nói: “Ngươi không phải là người duy nhất có người cài cắm ở Thổ Quốc. Quân chủ thật sự của ta, cũng không phải là không nắm bắt được thông tin gì.”

“Quân chủ của người là người Kỳ Quốc, Kỳ quốc phái người đến đây?” Đắc Di ngờ vực.

Đoản Ngã cười hềnh hệch trả lời: “Ai cũng nghĩ ta là người của Khiết Liệt, nhưng thực chất, ta cũng như Diệu Hoàn, theo lời chủ tử của mình, đóng vai nội gián. Ta cũng đã nhận được tin, người đang mang theo mình Huyền Bích Kiếm, biết điều thì mau chóng giao nộp. Chỉ cần ta chiếm được Huyền Bích Kiếm dâng về cho chủ tướng, người nhất định sẽ tưởng thưởng ta xứng đáng.”

“Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày.” Cát Uy tức giận quát.

Đoản Ngã mỉm cười hắc ám, hô to: “Bắt gian tế”. Quân lính xung quanh nhận lệnh ùa từ khắp các nơi ra, cùng lúc Diệu Hoàn cũng hô to: “Ảnh vệ đâu, xuất kích.” Từ các nơi bí mật, xông ra hơn hai mươi ảnh vệ mặc áo đen tay cầm vũ khí, sẵn sàng nhập trận.

Diệu Hoàn quay lại nói với Đắc Di: “Xin công tử cứ giao mọi chuyện ở đây cho ta, người hãy vào trong lo việc của người.”

Đắc Di gật đầu, nắm tay Thụy Miên cùng Cát Uy, Mộc Hải, Hải Đường, Cảnh Lan xông cửa vào trong. Lê Ba, Lý Tư và Bửu Toại ở bên ngoài yểm trợ. Quân lính ở các nơi khác đang xuất hiện ào ạt tham chiến. Nàng lo lắng trong lòng, nhưng phát hiện ra, những người mới đến này, tuy mặc đồng phục của binh lính Thổ Quốc, nhưng lại quay ra tấn công quân lính của Đoản Ngã. Họ là quân yểm trợ của Diệu Hoàn. Giờ thì cuộc chiến bên ngoài bắt đầu cân bằng lực lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.