Ngay từ sáng sớm, mọi người đã tập trung tại đại sảnh chờ ngày thi đấu thứ hai bắt đầu. Thuỵ Miên, Thuý Như, Mộc Hải và Lê Ba đến nơi, tìm chỗ ngồi ổn định trên khán đài; Thuý Như giữ thêm một chỗ cho Lý Tư sẽ đến sau. Do có hơn hai chục người đã bị loại từ vòng một cũng tụ tập ở đây, chỗ ngồi có phần chật chội hơn trước.
Bốn người Hội Tam Bảo gồm có Mặc Cảnh, Đắc Di, Bửu Toại và Cát Uy đã cùng đứng dưới sân hòa vào dòng người sẽ tham gia thi đấu. Trên sân vẫn là ba bục sàn đấu đánh dấu ba màu đỏ, xanh, và vàng như hôm trước, nhưng khác với hôm trước, trên sân là nhiều giá với đỡ các loại vũ khí. Thuỵ Miên còn đang phân vân với đống vũ khí được bày la liệt này thì Phương trưởng phái cùng ba vị giám khảo đã tới.
Tân Đản Thần Tăng đợi mọi người ổn định, liền ôn tồn mà nói: “Các vị, hôm nay là ngày thi đấu thứ hai, cũng là vòng đấu thứ hai. Ta xin thông báo thể lệ cuộc thi như sau: Trong vòng thi đấu này, sẽ có mười ba đội tranh tài, bắt cặp giữa hai mươi sáu người chiến thắng từ vòng một. Các đối thủ sẽ đấu đến khi rơi khỏi võ đài hoặc quá giờ quy định là một canh giờ, dựa vào thương tích phân định thắng thua. Thể lệ giống hệt như ở vòng một, tuy chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là tất cả các thí sinh đều không được dùng vũ khí chuyên dụng của mình. Thay vào đó, các vị phải chọn lựa vũ khí từ các loại giới khí đang được bày ở đây.”, vừa nói, đại sư vừa chỉ vào những cột dựng vũ khí.
“Tân Đản Thần Tăng, tại sao lại phải thay đổi vũ khí đã quen thuộc của từng phái chứ?” Đào Anh thắc mắc.
Đông Phương Tuyết Nhĩ thay mặt trả lời: “Bởi vì bảo bối trong truyền thuyết chính là bảo vật võ thuật cao cấp nhất, là bảo bối đứng đầu mọi vũ khí. Minh chủ sỡ hữu được bảo bối chắc chắn cũng phải là nhân vật thập bát ban võ nghệ(1), thuần phục và cân bằng được những loại binh khí khác nhau.”
(1) Thập bát ban võ nghệ: khả năng giỏi mọi loại võ khí
Mọi người không ai có thêm ý kiến gì nữa, đồng loạt chấp nhận bước vào thử thách của vòng hai.
Vô Danh Trùng Vương cầm trên tay một mảnh giấy rồi nói: “Trong bản đăng ký thi đấu, ta đã lọc ra những vũ khí đặc thù của mỗi người tham gia tỷ thí. Ngoại trừ vũ khí quen thuộc của mình, xin các vị chủ động chọn lấy một loại khí giới khác quy định là chúng phải hoàn toàn khác biệt với những gì mà các vị đã quen dùng.”
Hai mươi sáu người cùng nhau chọn lựa loại giới khí mà mình muốn dùng để thượng đài. Tân Đản Thần Tăng sau khi nhìn qua một lượt gật đầu thông báo: “Hai mươi sáu người chiến thắng từ vòng một sẽ được tiếp tục chia cặp để đấu trên ba sàn đấu. Lần lượt hai sân vàng và xanh sẽ có bốn cặp tỷ thí. Sân màu đỏ sẽ có năm cặp còn lại tranh tài.”
Ba vị giám khảo để mọi người bốc thăm lựa chọn đối thủ. Bốn người Hội Tam Bảo sẽ đấu theo thứ tự lần lượt là Bửu Toại với một đối thủ đến từ Hắc Diệu Bang, Mặc Cảnh với một người bên đội Cái Bang, Cát Uy cuối cùng cũng được như ý, bốc trúng đấu cùng với Cảnh Lan bên Phương Kiếm phái, còn Đắc Di sẽ thi tài với một người bên phái Bạch Phất.
Bốn người Hội Tam Bảo sẽ thi đấu theo thứ tự thứ ba, sáu, mười và mười hai. Trận đầu tiên sẽ diễn ra giữa trưởng môn của Thú phái là Hầu Tử và một đại hiệp đến từ Cái Bang. Tuy đại hiệp đến từ Cái Bang võ nghệ cũng không phải hạng thường, nhưng do còn lóng ngóng với cây đao vừa dài vừa nặng chưa quen dùng nên Hầu Tử nhanh chóng chiếm ưu thế, dùng kiếm thay vì vũ khí đã quen là gậy sắt ra đòn dũng mãnh, làm đối phương không cách chi chống đối được. Chỉ quá nửa canh giờ, Hầu Tử đã hất đối thủ xuống dưới sàn, giành chiến thắng xứng đáng.
Trận đấu thứ hai là giữa đại đệ tử phái Cái Bang Bát Công và nữ hiệp đến từ Nguyệt Đoản phái. Bát Công thay gậy bằng kiếm, cũng vô cùng linh hoạt sử dụng, trong khi nữ hiệp đến từ Nguyệt Đoản Phái cũng chọn kiếm pháp thay thế nguyệt đoản đao. Hai bên cân bằng lực lượng, đến khi gần hết giờ, kết cục mới ngã ngũ. Bát Công dùng toàn lực hạ kiếm, lại dùng kế đánh lạc hướng làm nữ hiệp sơ sảy trong tích tắc, chống lại không kịp, rơi khỏi võ đài. Trận này Bát Công thắng.
Trận đấu thứ ba là giữa Bửu Toại và một nữ hiệp đến từ Hắc Diệu bang tên Bất Phục. Bửu Toại là anh tài nổi danh khắp Dược trang trấn, thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, kiếm pháp cũng thuộc hàng cao thủ. Vì không được dùng kiếm khí quen thuộc, hắn chọn cho mình một thanh trường mâu làm vũ khí. Còn nữ tử đối thủ thì chọn song đao để tỷ thí thay cho chiếc rìu quen dùng, vũ khí nhận dạng của Hắc Diệu Bang. Bửu Toại và Bất Phục chiến đấu đẹp mắt, ngang sức ngang cơ.
Bửu Toại tấn công mạnh mẽ như vũ bão, phòng thủ cũng chặt chẽ không có khe hở. Khi hơn nửa hiệp đấu đã qua đi, Bất Phục bắt đầu tỏ ra yếu thế hơn. Thuỵ Miên mừng rỡ chắc chắn chiến thắng đã nằm trong tay. Nhưng lúc Bửu Toại dồn sức đánh đòn quyết định, thì hắn lại bất ngờ trượt tay làm trường mâu rơi xuống sàn đấu.
Mọi việc xảy ra quá nhanh. Đối thủ của Bửu Toại lợi dụng thời cơ, liền dùng song đao tấn công, đánh một đòn trực diện khiến hắn cả thân mình rơi khỏi sàn tỷ thí. Bửu Toại thua cuộc, run rẩy lảo đảo do cú ngã khá mạnh. Không chỉ Thuỵ Miên và đoàn người Hội Tam Bảo, các thí sinh từ các đội khác đứng xem trận đấu, ai cũng ngơ ngác bất ngờ trước kết quả này.
Đông Phương Tuyết Nhĩ là giám khảo trận đấu của Bửu Toại và nữ hiệp bên Hắc Diệu Bang. Đại hiệp đứng quan sát trận đấu, trên đầu mày nhăn lên nét phân vân.
Mặc Cảnh, Đắc Di và Cát Uy lại gần Bửu Toại; Mặc Cảnh nói gì đó với hắn rồi nhận lấy thanh trường mâu xem xét. Sau đó, Đắc Di tiến lại gần Đông Phương Tuyết Nhĩ, cung kính nói nhỏ với lão đại hiệp. Đông Phương Tuyết Nhĩ chỉ nhẹ gật đầu, tiếp tục cho diễn ra trận đấu tiếp theo.
Cát Uy đưa Bửu Toại đến chỗ Thuỵ Miên và Hội Tam Bảo đang ngồi đợi trên khán đài. Khi đến gần, Cát Uy nhìn Thuỵ Miên nhỏ giọng căn dặn, không để ai nghe thấy: “Chăm sóc cho Bửu Toại, hắn bị trúng độc.”
Thuỵ Miên bất ngờ, Cát Uy liền nhắc nhở: “Không để chuyện này cho ai biết, đánh rắn động cỏ, giờ chưa phải là lúc thích hợp.”
Bửu Toại mệt mỏi, gương mặt ánh lên khó chịu đau đớn.
Thuỵ Miên liền gật đầu nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho huynh ấy.” Nàng ra vẻ bình tĩnh, muốn ba người còn trụ lại là Mặc Cảnh, Đắc Di, và Cát Uy được an tâm tiếp tục thi đấu.
Thuỵ Miên nhanh chóng cáo lui, đưa Bửu Toại về phòng, Mộc Hải đi theo hỗ trợ. Vừa đặt hắn xuống giường, Thụy Miên liền ngay lập tức bắt mạch cho hắn, phát hiện Bửu Toại bị trúng độc không nhẹ. Thuỵ Miên ngỡ ngàng: “Độc này không phát trong tích tắc mà lại có thời gian ủ bệnh, nhưng nếu trong ba ngày tới người trúng độc không được chữa trị dứt điểm, độc sẽ hoàn toàn phát huy tác dụng, làm người trúng mất đi sức lực và tinh thần, dẫn đến lệch lạc thần trí, một thời gian ngắn sau sẽ mất mạng tiêu vong. Triệu chứng của bệnh phát triển tự nhiên lại từ từ, khiến người mắc bệnh không thể phát hiện ra. Biểu hiện bệnh cũng không quá rõ ràng, chỉ như bị bệnh cảm mạo mà ốm liệt giường mấy hôm.”
Thuỵ Miên căn dặn Thuý Như đi sắc thuốc còn mình ở lại dùng kim châm đả thông tĩnh mạch cho Bửu Toại, ngăn chặn độc tính tiếp tục di chuyển phát tán trong cơ thể.
Lo lắng người muốn hại Bửu Toại có thể tiếp tục ra tay trong lúc hỗn loạn, cũng chưa biết ý đồ của hắn ta là gì, Thuỵ Miên nhờ Mộc Hải tiên sinh ở lại canh chừng.
Có Mộc Hải bên cạnh, nàng yên tâm để Bửu Toại lại cho Thuý Như chăm sóc, còn mình thì vội vã quay lại nơi đấu võ để xem kết quả trận đấu.
Lúc này trận tỷ thí thứ sáu và thứ bảy cũng đã ngã ngũ. Mặc Cảnh đấu với một nam nhân bên Cái Bang phái đã giành chiến thắng thần tốc, đúng với phong cách của hắn, không kéo dài, không làm mất thời gian, thậm chí như lúc thi đấu trong vòng một, còn không cần dùng đến bất kỳ loại khí giới nào.
Trận đấu thứ tư trước đó Đào Việt đã giành thắng lợi trước nữ sư cô đến từ Phương Kiếm phái. Kết quả của trận đấu thứ năm giữa nữ đại hiệp từ Hắc Diệu bang và Minh Sáng trưởng đồ đệ của Bạch Phất phái là thắng lợi của Minh Sáng. Trận thứ bảy là giữa đồ đệ Thú Phái, chính là nữ tử tinh thông miêu quyền đã đấu với Lê Ba trước đó, và đồ đệ của Bạch Phất phái, với chiến thắng giành được chật vật của đại hiệp từ Bạch Phất Phái.
Trận đấu thứ tám diễn ra giữa Chí Tà, trưởng môn của Hắc Diệu Bang và một ni cô từ Phương Kiếm phái. Chí Tà lạnh lùng, trên tay là côn nhị khúc, đứng sẵn thủ thế đợi đối phương. Ni cô bên Phương Kiếm phái hét lên một tiếng, vung lưỡi móc xông vào. Chí Tà dùng côn linh hoạt, chắn lại đòn tấn công không chút khó khăn, lại dễ dàng thi triển phản công nhanh, ra đòn tới tấp vào người đối thủ. Đối phương trúng đòn nhưng nhanh chóng vực lên, tiếp tục chiến đấu. Chí Tà cười khẩy, buông lời: “Phương Kiếm phái cũng chỉ có thế.”
Ni cô đối thủ nghe thấy liền tức giận xông lên, Chí Tà vẫn ung dung đỡ đòn, liên tiếp phản công cùng một lúc. Thanh côn nhị khúc trên tay được sử dụng với tốc độ chóng mặt, khiến đối phương liên tục bầm dập. Đến khi gần hết một canh giờ, dù hai bên chưa ai ngã đài, nhưng thắng bại đã phân định rõ. Chí Tà không mất một giọt mồ hôi, trong khi đối phương đã mệt mỏi, toàn thân mất sức. Chí Tà được phân định giành chiến thắng, tiếp tục vào vòng trong.
Trận thứ chín bên sân vàng diễn ra cùng lúc với trận đấu của Chí Tà bên sân đỏ. Trận này kết quả cũng đã xác định, Đào Anh thắng thế trước đối thủ đến từ phái Cái Bang.
Trận đấu thứ mười là trận đấu làm Thuỵ Miên hồi hộp nhất, giữa Cát Uy và Cảnh Lan, diễn ra trên sân xanh. Cảnh Lan khuôn mặt khí khái ngời ngời, đối đầu với vẻ ngang tàng mạnh mẽ của Cát Uy, đúng là một cặp trời sinh, báo hiệu cuộc tranh hùng giữa hai người họ không những gay cấn mà còn vô cùng đẹp mắt.
Cát Uy ngỡ ngàng khi trông thấy vũ khí trên tay Cảnh Lan. Hai người này tuy cứ gặp nhau là đấu khẩu nhưng đến khi chọn vũ khí, lại tâm đầu ý hợp: hai thanh giáo thay vì kiếm giới làm vũ khí. Cảnh Lan nhìn Cát Uy ghét bỏ, Cát Uy cũng không vừa, khi đi lên sàn đấu cùng nhìn nàng ta không chút kiêng nể.
Cảnh Lan nói: “Người đã nhìn thấy võ công bí truyền của ta, vậy mà vẫn còn già mồm chối cãi. Hôm nay ta nhất định phải dạy người một bài học.”
“Hừ, nữ tử ngươi bất kiến quan tài, bất lưu nhân lệ(1), để xem ai dạy ai.” Cát Uy gay gắt nhìn Cảnh Lan trả đũa.
(1) Bất kiến quan tài, bất lưu nhân lệ: chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Không để mất một giây nào, hai người cùng xông lên tấn công. Giáo chạm vào thân nhau kêu chan chát. Cát Uy uy lực dũng mãnh, Cảnh Lan nhẹ nhàng lại uyển chuyển, người đỡ ta tiến, vô cùng hoà hợp. Thuỵ Miên cảm thấy như mình đang xem hai người họ biểu diễn múa võ trên sân khấu hơn là đánh võ. Điều kỳ lạ là, các chiêu thức của hai đối thủ của hai phái khác nhau đúng là có nét tương đồng, bất tương bá trọng(2), khó để nói ai nhỉnh hơn ai trong trận đấu này.
(2) Bất tương bá trọng: thực lực tương đương nhau
Tuy nhiên, khi trận đấu đã diễn ra gần hết một canh giờ, Cát Uy với sức bền tốt hơn vẫn giữ được những đòn thế dũng mãnh trong khi đòn tấn công của Cảnh Lan đã bớt phần nào uy lực. Khi Cảnh Lan lao giáo về phía Cát Uy, đường tấn công chệch vào cột sắt treo lá cờ màu xanh đang phất phới ở trên, cắt ngang thân cột, khiến nó chao đảo, nghiêng ngả như sắp muốn đổ. Thuỵ Miên lo lắng nhìn cây cột lắc lư ngày càng mạnh, vậy mà hai nhân vật chính đang mải tỷ thí không hề hay biết.
Đúng lúc Cát Uy tiến công đánh xuống phía Cảnh Lan, thì cây cột gãy rời ra, rơi xuống đúng nơi nàng ta đang đứng. Cát Uy thấy cây cột chỉ còn cách Cảnh Lan một gang tay, trong khoảng khắc ngắn ngủi liền lao đến bên cạnh Cảnh Lan, đẩy nàng ta ra.
Cảnh Lan được Cát Uy cứu khỏi chỗ nguy hiểm, ngã trên sàn đấu. Trong khi đó, Cát Uy không kịp né tránh, bị cây cột rơi vào bả vai, khuỵu chân một thân rơi khỏi võ đài.
Cả khán đài ồ lên kinh ngạc chứng kiến chuyện vừa xảy ra. Cát Uy ngã xuống dưới còn Cảnh Lan vẫn vững vàng trên sàn đấu. Theo thể lệ cuộc thi, Cát Uy sẽ bị xử thua cuộc còn Cảnh Lan sẽ được xét là người chiến thắng. Vậy nhưng Cảnh Lan không thể hiện vui mừng, ngạc nhiên nhìn Cát Uy thắc mắc: “Tại sao lại đỡ gậy sắt cho ta? Ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Hừ, cứu ngươi là phải có ý gì? Không phải ai cũng tiểu kê đỗ tràng(1) như ngươi đâu. Cứ coi như ta trả ơn cứu mạng bên vực thẳm hôm trước, không ai nợ ai.” Cát Uy ôm vai nhăn nhó trả lời.
(1) Tiểu kê đỗ tràng: lòng dạ hẹp hòi
“Vậy, còn kết quả trận đấu?” Cảnh Lan dùng dằng hỏi.
Vô Danh Trung Vương là giám khảo của sàn đấu màu xanh, ôn tồn nói: “Dựa theo thể lệ cuộc thi, Cát Uy đã rơi từ trên võ đài xuống, bị xử thua cuộc. Cảnh Lan là người chiến thắng trong trận đấu này.”
Cát Uy nhìn Cảnh Lan, thái độ dứt khoát: “Cứ theo thể lệ mà áp dụng, là ngươi đã thắng. Là do ta tự quyết, ta thua.”
Cảnh Lan bước xuống võ đài, ánh mắt kỳ lạ nhìn theo Cát Uy không rời.
Cát Uy đứng lên lại gần Đắc Di đang đứng đợi tỷ thí, ngượng ngùng nói: “Đệ thua rồi, đệ xin lỗi ca ca.”
Đắc Di lắc đầu: “Đệ đệ là chính nhân quân tử. Ngươi làm vậy mới chính là Cát Uy mà ta biết. Đệ không cần lo lắng.”
Lúc Cát Uy tiến vào khán đài nhập hội với đám người Hội Tam Bảo, Lê Ba đón hắn lo lắng hỏi: “Công tử bị thương ở đâu?”
“Ta không sao.” Cát Uy trả lời, trong khi Thuỵ Miên lại gần xem qua thương tích trên bả vai cho hắn.
Nàng vui vẻ bâng quơ nhận xét: “Tối thị nạn tiêu mỹ ân nhân(1).”
(1) Tối thị nạn tiêu mỹ ân nhân: khó mà quên ơn cứu mạng của người đẹp
Trên mặt Cát Uy đã ửng hồng, hắn ngoảnh đi coi như không nghe thấy gì. Thuỵ Miên nhìn hắn cười thầm trong bụng.
Trận thứ mười một diễn ra giữa Hắc Diệu Bang và người cuối cùng dự thi bên Cái Bang. Trận đấu không có mấy kịch tính, Cái Bang phái giành thắng lợi do đã tấn công hiệu quả hơn đối phương hai chiêu.
Mười một trận đấu đã qua, giờ vòng hai chỉ còn lại hai trận đấu. Đắc Di sẽ thi đấu trận tiếp theo, trận thứ mười hai. Trong khi đó, bên võ đài màu đỏ sẽ là trận đấu giữa Bạch Phất phái và Phương Kiếm phái, cũng là trận đấu cuối cùng trong vòng này.
Đắc Di trước nay đào hoa, chuyện này ai cũng có thể thấy rõ. Hắn bình thường hay lúc đánh võ đều toát lên vẻ vương giả mỵ hoặc khó cưỡng. Đối thủ của hắn trận này, là một nữ tử đến từ Bạch Phất Phái. Khi đi lên đài đấu võ, hai má nàng ta đã đỏ ửng. Đào Anh đứng phía dưới nhìn về sân đấu đầy ghen ghét. Thuỵ Miên biết năng lực của Đắc Di đến đâu, trong lòng không chút lo lắng. Nàng chỉ muốn hắn trải qua trận đấu bình yên, thắng lợi không bị thương tích.
Đắc Di không làm Thuỵ Miên thất vọng. Dù nữ hiệp lúc đầu còn ra vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng Đắc Di không nể nang, liên tục tấn công dồn ép đối thủ về phía mép sân đấu, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Nữ hiệp lúc đầu ngượng ngùng bao nhiêu, thì lúc sau mặt mày đã đỏ rực, mồ hôi đầm đìa hai tay vận sức nắm chặt phượng thiên kích ra sức cố trụ với những đòn tấn công bằng bát trảm đao của Đắc Di. Không đến nửa canh giờ, Đắc Di đã giành chiến thắng toàn diện, nữ đối thủ bên Bạch Phất Phái liên tiếp bị dính đòn, ngã xuống khán đài, thua tâm phục khẩu phục.
Bên sân đỏ, trận đấu cuối cùng cũng đã ngã ngũ. Ni cô bên Phương Kiếm phái cũng đã hạ gục được đối thủ, giành thắng lợi bước vào vòng thi đấu tiếp theo.
Vòng thi đấu thứ hai kết thúc khi trời đã ngả về chiều. Dù số lượng trận đấu hôm nay chỉ bằng một nửa hôm qua, nhưng các đối thủ ngang tài, giằng co trên sân đều gần hết một canh giờ, khiến thời gian diễn ra tỷ thí chỉ ít hơn hôm trước một ít.
Tân Đản Thần Tăng đi lên bục thông báo kết quả: “Tỷ thí vòng hai kết thúc với chiến thắng của mười ba người còn lại. Đó là Hầu Tử đến từ Thú phái; hai vị đến từ Cái Bang: Bát Công và Lục Công; bên Phương Kiếm phái có Cảnh Lan và Mai Quế đi vào vòng tiếp theo; hai vị đến từ Bạch Phất Phái: Minh Sáng và Thiên Lý.”
Khi kết quả chung cuộc đang được công bố, Cảnh Lan đưa mắt nhìn về phía Cát Uy, ánh mắt nàng ta bối rối phân vân, khắc hẳn thái độ chán ghét lúc trước.
Tân Đản Thần Tăng vẫn tiếp tục nói: “Bên Nguyệt Đoản Phái có hai vị sẽ bước tiếp vào vòng trong, đó là Đào Anh và Đào Việt; hai vị chiến thắng đến từ Hội Tam Bảo là Mặc Cảnh và Đắc Di; cuối cùng Hắc Diệu Bang có hai người tham dự vòng trong, đó là Chí Tà và Bất Phục. Hẹn gặp các vị vào ngày mai, cùng nhau tranh tài ở vòng đấu thứ ba.”