Tin tức biến cố Kinh Tương truyền về gây chấn động cả triều đình, dân chúng và tam quân Bắc Chu. Tướng quân Vân Đình may mắn sống sót chạy thoát một mực khẳng định chính Ninh vương đã sai Dương Nghiệp Thành mai phục thủ quân* [tướng thủ thành] tại Kinh Tương. Trong ngày, Vũ Văn Thác lập tức hạ lệnh giam Ninh vương vào ngục.
~~~~~
Lưu Liên Thành cau mày dần tỉnh lại, cố gắng căng hai mắt, mông lung nhìn xung quanh. Không khí tràn đầy vị đạo ẩm ướt cùng hôi thối. Trên cổ tay cùng mắt cá chân truyền đến cảm giác lành lạnh của xích sắt. Lưu Liên Thành cúi đầu nhìn, thấy mấy cái xích sắt cùng ổ khóa thật lớn trên người. Khẽ động, bên tai Lưu Liên Thành liền truyền đến tiếng "lách cách" của kim loại va vào nhau. Cũng nhờ tiếng động đó hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh. Có điều, vừa tỉnh lại, hắn liền thấy từ nơi bị xé rách kia truyền đến từng trận đau đớn khiến hắn không thể nhúc nhích được, dù chỉ là một ngón tay.
Ngay lúc ấy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào. Lưu Liên Thành vừa nghe liền biết đó là giọng Quách Hoài.
"Các ngươi con mẹ nó ngăn ta làm gì? Để ta vào hảo hảo hỏi hắn xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!"
"Đúng! Chúng ta muốn vào để hỏi cho rõ ràng!" Sau lưng Quách Hoài, một đám binh lính hùng hổ, trên mặt mỗi người đều là vẻ bi phẫn.
"Quách tướng quân, chuyện này... Thái tử điện hạ đã hạ lệnh không cho phép bất cứ ai được vào. Thỉnh tướng quân đừng làm khó chúng ta."
".... Các ngươi!" Quách Hoài hổn hển, dùng sức túm áo đối phương, lớn tiếng quát.
"Một đám các ngươi đều là binh lính theo Tử Hàng, chẳng lẽ trái tim cũng băng giá vậy sao?"
Giọng Quách Hoài vẫn sang sảng như cũ, nhưng trong thanh âm lại lộ rõ một loại thương tâm sâu sắc. Chỉ một lát sau, gần như toàn bộ binh lính canh giữ ngoài nhà tù đều khóc nức nở.
Lưu Liên Thành ở bên trong nghe rõ từng câu, từng chữ trong đoạn đối thoại giữa bọn họ. Cách mọi người đề cập đến Tử Hàng có gì đó không đúng lắm. Huyệt Thái Dương Lưu Liên Thành liền căng lên. Trong thâm tâm tràn lên một tia bối rối, lại ẩn ẩn dự cảm chẳng lành khó hiểu.
Lúc này, lại nghe tiếng cánh cửa nhà tù ken két mở ra. Quách Hoài mặt lạnh ngắt nhanh chóng đi đến trước mặt Liên Thành, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói,
"Ly Yến, không ngờ ngươi lại là người lòng dạ nham hiểm như vậy! Quách Hoài ta thật đã nhìn nhầm ngươi!"
Lưu Liên Thành nghe vậy ngẩn ra. Trực giác cho hắn biết Quách Hoài không chỉ nói về chuyện lấy trộm Kinh Tương. Lưu Liên Thành gắng sức động thân, giương mắt nhìn đối phương, "Quách tướng quân, Tử Hàng rốt cuộc là làm sao?"
Ngữ khí đạm mạc* [lạnh nhạt] của Lưu Liên Thành như càng chọc giận đối phương. Ánh mắt Quách Hoài tức thì càng trở nên hung ác. Quách Hoài liền đưa tay túm lấy mớ tóc tán loạn trên mặt đất, thô bạo kéo.
"Hỗn đản! Đến lúc này rồi, ngươi vẫn còn vờ làm bộ làm tịch! Tử Hàng đối đãi với ngươi tốt như vậy! Còn có Ninh Kha! Ngươi cư nhiên có thể nhẫn tâm với bọn họ như vậy!"
Đồng tử Lưu Liên Thành chợt co rút lại, "Quách tướng quân, ngươi nói gì?"
Quách Hoài nghĩ Lưu Liên Thành đang giả bộ, lập tức phì phò nói, "Ly Yến, chính ngươi đã lên kế hoạch để Dương Nghiệp Thành phục kích Tử Hàng, còn chém đầu Tử Hàng đưa đến Phiên Vũ! Ngươi muốn gì ở Bắc Chu? Rốt cuộc thì ngươi là ai? Ngươi rắp tâm làm gì?" Dứt lời, "rầm" một tiếng, Quách Hoài hung hăng túm lấy Liên Thành, ném về phía bức tường phía sau. Thân thể Lưu Liên Thành vốn đang suy yếu, lại bị va chạm mạnh như vậy, lập tức thấy ngực thắt lại, yết hầu trào lên vị tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Ly Yến, hôm nay ta thật muốn lấy máu của ngươi để tế vong linh Tử Hàng!"
Lời của đối phương như tiếng sét giữa trời quang khiến cả người Liên Thành cứng đờ. Quách Hoài... đang nói gì vậy?
Không có khả năng... Chuyện này là không có khả năng! Chính hắn đã phân phó Dương Nghiệp Thành tập kích Tương Dương. Nhưng hắn không lệnh phải giết Hàn Tử Hàng! Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc có vấn đề ở đâu?
"Quách tướng quân!" Lúc này, một giọng nói vội vàng vang lên sau lưng Quách Hoài. Người vừa đến đè lại vai Quách Hoài, cau mày nhìn Lưu Liên Thành đang nằm trên mặt đất, nói, "Việc này còn cần điều tra làm rõ thêm. Quách tướng quân sao có thể tự ý dùng tư hình như thế?"
"Công Tôn tiên sinh! Chuyện này còn phải điều tra gì nữa? Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao? Tên Ly Yến kia chính là gian tế Bắc Hán!"
Công Tôn Ngao biết thân thế Lưu Liên Thành, cũng rất rõ ràng chuyện tình cảm ám muội giữa Liên Thành cùng Vũ Văn Thác. Hắn hiểu, chuyện này đối với Vũ Văn Thác mà nói là đả kích không nhỏ. Nhưng nếu để mặc Quách Hoài làm những việc này lại chỉ càng khiến Vũ Văn Thác lâm vào tình cảnh khó xử. Còn nữa, Công Tôn Ngao thấy việc này còn có nhiều điểm đáng ngờ, mặc dù nhất thời, hắn chưa thể hiểu thấu đáo toàn bộ. Bất quá, hắn khẳng định chuyện này không chỉ đơn giản như vẻ ngoài như vậy. Thầm cân nhắc trong đầu, Công Tao Ngao hòa hoãn ngữ khí, kéo Quách Hoài sang một bên, nhẹ giọng nói,
"Chuyện Tử Hàng là nỗi đau của tất cả mọi người. Đây cũng là đả kích rất lớn đối với Bắc Chu. Chúng ta đều hiểu. Nhưng, việc Ninh vương điện hạ vì muốn hạ Kinh Tương mà sẵn sàng làm gương cho binh sĩ, mạo hiểm mạng mình vào hang hổ cũng là chuyện mọi người đều thấy tận mắt. Các ngươi hãy tự hỏi lòng mình, nếu không phải nhờ Ninh vương, biết bao nhiêu huynh đệ của chúng ta phải đổ máu trong trận chiến đó? Hiện tại, chỉ mới có lời từ một phía Vân Đình tướng quân. Hơn nữa, tình thế Kinh Tương chưa rõ, chúng ta lại vừa công chiếm Phiên Vũ. Vậy nên, lúc này, chúng ta hẳn là cẩn nhi thận chi* [hành động hết sức cẩn thận]. Quách tướng quân thân là tướng trong quân, không đi ổn định quân tâm lại dẫn đầu đi làm loạn, vậy là muốn cục diện càng trở nên hỗn loạn sao?"
Thanh âm Công Tôn Ngao không lớn nhưng ẩn ẩn một loại sức mạnh cường đại khiến người khác không thể bỏ qua. Đúng là, Bắc Chu chiếm được thành Tương Dương thuận lợi hơn dự kiến rất nhiều. Trong việc này, không thể không nhắc đến công của Ly Yến. Nhưng, vừa nghĩ đến chuyện của Tử Hàng, Quách Hoài không khỏi nắm bàn tay lại.
"Nhưng còn thù của Tử Hàng..."
"Thù của Tử Hàng tướng quân nhất định phải báo! Chỉ cần sau khi điều tra làm rõ, nếu Ninh vương là người lệnh sát hại Tử Hàng, tại hạ tuyệt không ngăn trở. Có điều, tình hình hiện tại chưa có gì rõ ràng. Khó nói liệu đây có phải kế ly gián của địch hay không. Nếu giờ chúng ta không giữ chừng mực mà tự mình làm loạn chẳng phải đã trúng kế địch hay sao?"
"..."
"Hơn nữa, ngươi cũng biết rõ tình nghĩa từ nhỏ giữa Tử Hàng cùng Thái tử điện hạ. Nói vậy, lúc này, so với bất luận kẻ nào trong chúng ta, chính Thái tử điện hạ là người nóng lòng muốn chính tay giết chết hung thủ đã sát hại Tử Hàng nhất. Ta tin là không lâu nữa, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ cấp cho các tướng sĩ một cái công đạo khiến mọi người vừa lòng."
Cả người Quách Hoài chấn động, cuối cùng, thét lớn một tiếng, sau đó, nắm chặt tay liên tục đấm vào bức tường ở gần đó, khiến tường bong ra một mảng lớn. Công Tôn Ngao biết đây là Quách Hoài đã nhượng bộ, liền nắm lấy bả vai đối phương, khẽ thở dài một cái, nói,
"Đi thôi." Nói xong, quay đầu lại, thoáng nhìn Lưu Liên Thành, rồi túm Quách Hoài đi ra ngoài.
~~~~~
Lưu Liên Thành vô lực nằm vật trên mặt đất ẩm ướt lạnh như băng. Trong đầu, suy nghĩ rối loạn. Mọi việc sao lại phát triển ra nông nỗi này? Dương Nghiệp Thành đã lừa hắn làm gì? Cuối cùng thì Dương Nghiệp Thành có mục đích gì? Hai nước giao chiến, điều dễ dấy lên phẫn nỗ của tướng sĩ nhất chính là chém thủ cấp của đại tướng địch quốc gửi trả về. Đây chính là thóa mạ đối phương! Dương Nghiệp Thành này cuối cùng là nghĩ gì mà làm như vậy? Đây không phải là muốn đẩy Bắc Chu khai chiến với Bắc Hán sao? Trong phút chốc, trước mắt Liên Thành xẹt qua ánh mắt Vũ Văn Thác nhìn hắn trong Thanh Hoa điện. Đó là hận ý khắc cốt ghi tâm. Ra là, đối phương không hận hắn vì cướp Kinh Tương mà Vũ Văn Thác hận hắn vì đã giết Tử Hàng cùng Ninh Kha.
Trực giác nói cho Liên Thành biết dường như hắn đã bỏ qua điều gì đó. Nhưng nghĩ mãi, hắn vẫn không nghĩ ra. Thân thể hắn ngày càng khó chịu, cảnh tượng trước mắt cũng ngày càng trở nên mơ hồ, da thịt trên người nóng như thiêu đốt, cổ họng khô nứt. Mỗi tấc trên người như đều như muốn nứt toác ra. Trong đầu hắn chợt xẹt qua rất nhiều hình ảnh. Có bộ dáng Ninh Kha lần đầu trợn mắt với hắn, có hình ảnh cùng Tử Hàng từ tốn nói với hắn bên bờ Hán Thủy, còn có hình ảnh hai người nọ mặc hỉ y đối bái trong ngày thành thân... Cuối cùng, suy nghĩ của hắn dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng mang tiếu ý của người nam nhân ôn nhuận như ngọc kia khi Tử Hàng cho hắn biết Tử Hàng sắp làm phụ thân. Sau đó, tất cả dần chìm vào bóng tối nặng nề.
~~~~~~
Linh đường trước mặt một màu trắng xóa. Ở chính giữa bày một cái hương án bày đầy trái cây, hoa cùng nghi ngút khói hương. Trên hương án là một bài vị, phía trên khắc mấy chữ: Bắc Chu Trung nghĩa hầu Hàn Tử Hàng. Vũ Văn Thác đeo một dải lụa trắng bên hông, ngẩn người đứng bên cạnh, hai mắt hơi phiếm hồng. Khi Công Tôn Ngao bước vào điện, nhìn bộ dáng của đối phương không khỏi khẽ thở dài, đến gần Vũ Văn Thác, nói:
"Điện hạ."
"... Công Tôn tiên sinh."
"Quách Hoài vừa đến làm loạn trong ngục giam Ninh vương."
"... Không trách hắn."
"Đúng vậy. Là tại hạ thất trách. Ngày đó đã không thể hoàn toàn thuyết phục Ninh vương điện hạ."
"Công Tôn tiên sinh không cần tự trách. Chuyện này cũng có trách nhiệm của ta."
"Vậy điện hạ định xử trí Ninh vương thế nào?"
"..." Vũ Văn Thác đưa tay xoa lên bàn vị của Hàn Tử Hàng, thở thật dài, cười khổ nói, "Ngươi thấy có phải ta nên giết hắn hay không?"
Công Tôn Ngao hơi sửng sốt, lập tức khom người, trầm giọng nói, "Nếu để bình ổn quân tâm, giết Ninh vương điện hạ là chính là biện pháp nhanh nhất."
Vũ Văn Thác nghe vậy thân thể không khỏi chấn động. Công Tôn Ngao nhìn Vũ Văn Thác, nói tiếp, "Bất quá, thứ tại hạ mạo muội, tại hạ muốn hỏi người một câu, bằng hiểu biết của điện hạ đối với Ninh vương, Ninh vương có thể vì Bắc Hán tập kích Kinh Tương. Nhưng có thật là phải vì chuyện này mà hạ sát Tử Hàng cùng công chúa?"
"... Tiên sinh muốn nói gì?"
Công Tôn Ngao trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói, "Tại hạ thấy việc này rất lạ. Nếu nói, Ninh vương phải bảo vệ Bắc Hán thì chỉ cần chiếm được Kinh Tương là được. Vì sao còn muốn làm việc quyết tuyệt như vậy? Đây không phải là cố ý làm sâu sắc thù hận giữa Bắc Hán cùng Bắc Chu sao? Việc này đối với Bắc Hán chỉ có hại mà không có lợi. Bởi, theo tình thế trước mắt mà nói, điều Bắc Hán cần làm bây giờ hẳn là cố thủ Kinh Tương, đóng quân dưỡng dân, tìm kiếm cơ hội hòa đàm hưu chiến* [đối thoại hòa bình, tìm cách ngừng chiến] mới là kế sách tốt nhất. Tại hạ nghĩ Ninh vương là người sâu sắc tất cũng có tính toán như vậy. Nếu vậy, vì sao Ninh vương phải lệnh cho Dương Nghiệp Thành phái binh giết Tử Hàng? Dù muốn, cũng nên kiêng kị uy danh của Tử Hàng tướng quân mà có thể dùng cách thần không biết, quỷ không hay mà hạ sát. Cớ gì phải cắt lấy thủ cấp Tử Hàng, đưa đến Phiên Vũ để chọc giận Bắc Chu? Hành động này thật không khôn ngoan!"
"Nhưng chính Vân Đình tận mắt nhìn thấy Dương Nghiệp Thành mang binh bao vây bọn họ..."
"Chuyện này cũng là thật. Cho nên, tại hạ vẫn thấy việc này có điều gì đó không đúng nhưng lại chưa thể giải thích ngọn nguồn."
"Ý của Công Tôn tiên sinh là... ngươi nghi ngờ sau chuyện này còn có ẩn tình khác?"
"... Tại hạ chính là có cảm giác này. Chuyện của Tử Hàng có thể chỉ là khởi điểm. Mục tiêu của kẻ chủ mưu đằng sau có lẽ cũng không chỉ là Kinh Tương."
"Cho nên, ý của tiên sinh là không tán thành việc ta lập tức xuất binh đoạt lại Kinh Tương?"
Công Tôn Ngao nhíu nhíu mày, lập tức lắc đầu, nói, "Bắc Hán lúc này vừa đoạt được Kinh Tương, căn cơ chưa vững. Nếu muốn đoạt lại, hiện nay chính là cơ hội tốt nhất. Mà chuyện của Tử Hàng lại là đả kích lớn đối với tam quân, giành lại Kinh Tương chính là cách để bình ổn lửa giận trong lòng tướng sĩ. Theo lý mà nói, Thái tử điện hạ nên tức khắc khởi binh. Nhưng quân ta vừa chiếm được Phiên Vũ, tình hình ở đây vẫn chưa ổn định. Nếu hiện giờ ta tùy tiện dẫn đại quân rời đi, sợ là..."
"Vậy phiền tiên sinh." Vũ Văn Thác vỗ vỗ bả vai Công Tôn Ngao, sau đó chắp tay sau lưng, xoay người, nhìn về phía linh đài lần nữa, vẻ mặt dần trở nên túc mục* [nghiêm túc và trang trọng], "Thù của Tử Hàng, ta nhất định phải báo!"
Công Tôn Ngao nhìn vẻ mặt Vũ Văn Thác, trong lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn cảm giác bất an, "Điện hạ, mọi việc trên đường lần này mong người hết sức cẩn thận."
~~~~~~~
"Sao hắn có thể như vậy?"
"Khởi bẩm điện hạ, vết thương trên người Ninh vương không được xử lý kịp thời dẫn đến nhiễm trùng nên mới sốt cao như vậy."
"..." Vũ Văn Thác nhíu nhíu mày nhìn người mặt tái nhợt nhiễm một tầng ửng hồng trên mặt đất. Đôi chân mày xinh đẹp nhíu chặt. Mồ hôi trên trán người nọ túa ra, chậm rãi chảy xuống. Y sam bị Vũ Văn Thác xé rách tán loạn phủ trên người. Lòng Vũ Văn Thác như bị bàn tay vô hình bóp chặt. Hắn ngồi xổm trên đất, muốn đưa tay chạm lên mặt đối phương nhưng bàn tay vươn ra nửa chừng lại bị thu lại. Vũ Văn Thác đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi. Trước khi đi khuất, lạnh lùng ném lại một câu,
"Đừng để hắn chết!"
Cổ Nguyệt nhìn bóng lưng Vũ Văn Thác đi xa. Sắc mặt tái nhợt của Vũ Văn Thác vừa rồi lộ rõ vẻ lo âu. Kỳ thật, khi kiểm tra thương thế của Ninh vương, Cổ Nguyệt đã thầm sáng tỏ. Cổ Nguyệt vốn biết Ninh vương là người hết sức quan trọng trong lòng Vũ Văn Thác, chỉ không ngờ quan hệ giữa hai người lại là kiểu quan hệ như vậy. Quay đầu nhìn người đang nằm trên sàn, Cổ Nguyệt không khỏi khẽ thở dài.
~~~~~~~
Tháng tám, năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa, Bắc Hán đột kích Kinh Tương, phục kích và cô lập Tử Hàng - tướng quân Bắc Chu trấn giữ Tương Dương - tại hạ lưu sông Trường Giang khiến người này kiệt sức mà chết. Vũ Văn Thác lập tức lệnh Công Tôn Ngao ở lại trấn thủ Phiên Vũ, tự mình lĩnh mười vạn binh cùng Lí Tiến, Quách Hoài, chia làm ba đường xuất phát, thề nhất định đoạt lại yếu địa Kinh Tương, nhưng khi tới địa giới Lâm An, Vũ Văn Thác bất ngờ bị phục kích.