Thủy Long Ngâm

Chương 27: Chương 27: Thân thế chi mê* (thượng)








* Bí ẩn thân thế

Lúc này, giọng nói trầm thấp của Vũ Văn Giác chậm rãi vang lên, "Hoa văn trên hạt châu sai này chính là ấn ký của hoàng thất bộ tộc Thác Bạc," lão nhân ngẩng đầu, hai con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu Liên Thành, "Thác Bạc Tinh là gì của ngươi?"

Cái gì? Vũ Văn Giác nói không lớn nhưng mỗi từ đều như tiếng trống ong ong trong đầu Lưu Liên Thành. Hắn chưa từng gặp mẫu thân, cũng không biết nàng là ai. Trong hoàng cung Bắc Hán, phụ hoàng có lệnh cấm nên không ai dám nhắc đến tục danh của nàng. Lưu Liên Thành chỉ biết nàng chết do khó sinh và chỉ lưu cho hắn duy nhất một món di vật. Đó chính là hạt châu sai này. Thác Bạc Tinh... Chẳng lẽ người đó chính là mẫu thân của mình sao? Khi Vũ Văn Giác nhắc tới tên nàng, vì sao trong mắt người này lại lộ ra nhiều ưu thương đến vậy? Có phải trước đây, giữa hai người từng phát sinh chuyện gì? Vũ Văn Giác có biết chuyện nàng tới Bắc Hán và thành thân với Lưu Sùng hay không?

Biểu tình trên mặt Lưu Liên Thành không có gì thay đổi song trong lòng, vạn suy nghĩ đang xoay chuyển. Liên Thành giương mắt nhìn Vũ Văn Giác, bình tĩnh trả lời, "Vi thần cũng không biết Thác Bạc Tinh là ai."

Lão nhân thoáng nheo mắt lại nhưng hai con ngươi vẫn nhìn xoáy về phía Lưu Liên Thành như trước, "Vậy sao? Vậy... Ngươi giải thích về hạt châu sai trên bức tranh này như thế nào?"

"Vi thần chỉ biết là đây là di vật của mẫu thân."

"Di vật?"

"Đúng vậy. Mẫu thân của vi thần về cõi tiên đã nhiều năm."

"Cái gì?" Ngón tay khô gầy của lão nhân nắm chặt thành quyền, đập "rầm" một tiếng xuống mặt bàn phía trước. Rõ ràng, người nọ bị kích động không nhỏ, ngực cũng phập phồng kịch liệt, giọng nói có hơi run.

"Nàng... Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Tháng Chạp. Hai mươi hai năm trước. Sau khi sinh hạ vi thần... cùng xá muội không lâu người liền đi."

"Cái..." Vũ Văn Giác chỉ nói được một tiếng, những từ sau liền bị ách lại trong cổ họng, rồi kịch liệt ho khan một trận. Tình huống có vẻ không ổn. Không chỉ sắc mặt không đúng mà cả người cũng run lên.

"Thái y! Truyền thái y!" Vũ Văn Thác đang đứng bên cạnh vội ôm lấy thân hình suy nhược của lão nhân, cau mày hướng ngoài điện hô. Nhóm nội thị nghe tiếng lập tức nối đuôi nhau vào, luống cuống tay chân nâng Vũ Văn Giác vào trong nội thất.

Vũ Văn Thác quay đầu nhìn Lưu Liên Thành, nói, "Ly Yến, ngươi lui trước đi."

Rời khỏi điện Tuyên Thất, Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn đám mây trắng trên bầu trời xanh thẳm ở tít trên cao, ánh mắt có chút mê man cùng ngẩn ngơ. Chuyện Thác Bạc Tinh là sao? Nàng có đúng là mẫu thân của mình không? Khóe miệng khẽ cong lên, xả ra một tia cười mỉa mai. Hai mươi mấy năm qua, cuối cùng hắn cũng biết tục danh của mẫu hậu. Có điều, lại là từ miệng hoàng đế Bắc Chu... Rốt cục, hai người họ có quan hệ gì? Vì sao khi Vũ Văn Giác biết tin nàng không còn lại có phản ứng quá khích như vậy? Hắn rất muốn biết chân tướng việc này. Nhưng, hắn không có cách nào hỏi cho tường tận bởi hắn là Lưu Liên Thành. Ở trong này, nếu muốn biết rõ mọi chuyện, hắn sẽ để lộ thân phận của mình. Mà nhìn thái độ của Vũ Văn Thái đến gặp hắn sáng nay, có lẽ việc thân phận của hắn bị lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lưu Liên Thành, sao ngươi lại để mình lâm vào tình cảnh bế tắc như vậy chứ! Đáng buồn hơn lại là, ngươi lại không thể xuống tay giết Vũ Văn Thác kia. Đã vậy, ngươi còn ở đây làm gì? Vô lực lắc đầu, thở một hơi thật dài, Lưu Liên Thành chậm rãi hướng về phía cửa cung.

Lúc này, một thân ảnh thật nhẹ nhàng đi đến sau lưng Lưu Liên Thành, duỗi tay vỗ lên vai hắn, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.

"Ly đại ca!"

Lưu Liên Thành chần chừ, theo thói quen mà chau mày, lẳng lặng đem gỡ tay nàng trên vai xuống, quay đầu, khom mình hành lễ, nói, "Ly Yến tham kiến công chúa điện hạ."

"Ôi ~ với ta mà ngươi còn diễn bộ này làm gì~" nói xong, Ninh Kha liền thuận tay đem đặt lại lên vai đối phương như trước đây. Nàng muốn xem như chưa từng xảy ra chuyện tình ái lằng nhằng kia.

"Thời gian qua, ta đã nghĩ thông suốt. Ngươi không thích ta, ta cũng không thể cưỡng cầu. Nhưng mà, dù mua bán bất thành thì vẫn còn tình nghĩa đôi bên. Chúng ta về sau hãy cứ là hảo bằng hữu đi!"

"..." Khóe miệng khẽ cong lên, nhất thời Lưu Liên Thành không biết nói gì. Hắn thầm nghĩ, lời nàng công chúa Ninh Kha này dù có nghe thế nào cũng thấy có chút không tự nhiên. Bất quá, người này tính cách thẳng thắn, nói chuyện không kiêng kị, hắn nghe mãi cũng thành quen. Lưu Liên Thành quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt nghiêng tràn ngập anh khí, đôi mắt tinh anh, linh động, đến cả tính tình cũng không hề ra vẻ kiêu kỳ, thật giống với nàng trước đây. Nghĩ vậy, Liên Thành liền nở nụ cười, "Có thể cùng công chúa trở thành bằng hữu, Ly Yến thật là may mắn!"

Ninh Kha còn đang nhìn ngắm người trước mặt. Đôi mi đối phương dài rậm, con ngươi trong suốt, sống mũi cao thẳng, khuôn cằm tinh tế. Tuy người nọ chỉ mặc một kiện bố sam màu trắng đơn giản, nhưng khi dưới ánh mặt trời lại khiến người khác phải lóa mắt. Nhãn thần đối phương bình thản như nước. Nơi đó không có chút gợn nào. Thật đúng là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Mẫu hậu nàng từng nói, nếu nàng thực sự thích một ai đó thì hạnh phúc của họ cũng sẽ là hạnh phúc của nàng. Vậy nên, buông tay có lẽ cũng là một loại giải thoát cho bản thân nàng.

Vừa nghĩ thông suốt, Ninh Kha liền hướng về phía khoảng không mênh mông phía trước cung điện hét lớn một tiếng, rồi quay lại nhìn Liên Thành, khóe miệng cong cong, nở nụ cười rạng rỡ.

"Ly đại ca, về sau bất cứ khi nào hoàng huynh của ta khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ dạy bảo lại huynh ấy giúp ngươi!"

Dứt lời, Ninh Kha liền giơ giơ nắm đấm, miệng bạnh ra, trên mặt lộ rõ biểu tình tuyên thệ sắt son. Lưu Liên Thành nhìn động tác liên tiếp của nàng, có chút ngạc nhiên rồi cười phá lên, "Công chúa điện hạ, ngươi là nói thật sao?"

"Đúng vậy a! Đúng vậy a! Bất quá, dù sao Tam ca của ta vẫn là một người thực si tình..." Nói xong, liền kề sát vào mặt hắn, cười đầy vẻ sâu xa, "Huynh ấy chính là thích ngươi suốt sáu năm qua a ~~~~ "

"Sáu năm..." Vẻ mặt Lưu Liên Thành có hơi cứng đờ, ý nghĩ đã vội bay về tiết trời mưa bụi lãng đãng tại Phiên Vũ năm ấy.

Ninh Kha nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của đối phương, liền trừng mắt với Liên Thành, tỏ vẻ ta đây biết hết, "Ta đã thấy cuộn tranh kia a ~~~~ thời gian trên lạc khoản* [dấu đóng trên tranh] chính là hai tháng sau khi huynh ấy từ Phiên Vũ trở về sáu năm trước a."

Nheo mắt quay đầu nhìn về phía Vị Ương cung phía xa xa, Lưu Liên Thành đột nhiên nhớ tới lời Vũ Văn Thác nói với hắn đêm đó, "Đừng kiêu nữa. Theo ta đi. Ta thích ngươi."

Ra là, lời Vũ Văn Thác nói với hắn lúc ấy không phải lời thuận miệng nói ra. Trong lòng Liên Thành chợt trào lên một loại cảm giác xoắn quyện khó hiểu khiến hắn thấy có chút không thoải mái. Hắn liền quay đầu nhìn Trữ Kha, cau mày nói, "Cho nên, công chúa điện hạ, là ngươi nói cho Hoàng Thượng biết người trong tranh rất giống ta?"

"A..." Ninh Kha nghe vậy liền nhìn hắn cười cười ra vẻ hối lỗi, rồi gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, "Lúc ấy, ta đang xem tranh tuyển phi cùng mẫu hậu. Sau đó... Bởi vì lúc ấy ta thực sự bị kinh động... Sau đó, không nghĩ buột mồm nói ra..."

"Ai nha! Nguy rồi!"

Ninh Kha đột nhiên thét lên khiến Lưu Liên Thành không khỏi đưa tay xoa xoa lỗ tai. Cô nương này sao luôn giật mình lớn tiếng như vậy chứ! Chỉ thấy, đôi mày thanh tú của nàng xoắn lại một chỗ, trên mặt là một vẻ hối hận không thôi, "Có lẽ nào huynh ấy cố ý đem bức họa của ngươi trà trộn vào đống họa để tuyển phi nhằm để ngươi trúng tuyển Thái tử phi? Đến lúc đó, hoàng huynh có thể mượn cớ công khai thổ lộ tình cảm của huynh ấy dành cho ngươi đối với phụ hoàng cùng mẫu hậu không? Có vậy, huynh ấy mới có thể không phụ tình cảm của ngươi?" Vừa nói, nàng còn vỗ tay ra vẻ đầy đắc ý, "Cho nên, đây là kế hoàng huynh ta đã dày công thiết kế. Sao ta lại không thấy chứ? Ai nha, xong rồi, xong rồi. Chuyện này thế là xong rồi."

Nghe Ninh Kha tưởng tượng một thôi một hồi rồi kết luận khiến khóe miệng Lưu Liên Thành không khỏi run rẩy, sắc mặt hết sức xấu hổ, thầm nghĩ, quả là suy nghĩ của con gái, chỉ từ một sự kiện đơn giản liền liên tưởng đến một loạt sự kiện như vậy. Nếu nàng biết sự thật, không hiểu nàng sẽ nghĩ chuyện thành ra thế nào. Lại nghĩ tới bộ dạng của Vũ Văn Giác khi nãy, Lưu Liên Thành không khỏi quay đầu nhìn về phía Vị Ương cung ở phía xa xa, thở dài nói,

"Công chúa điện hạ, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ hộ hoàng huynh nhiều như vậy. Ta nghĩ, giờ vẫn là ngươi mau chạy tới Vị Ương cung đi là hơn."

"Hả? Vì sao?"

Vị Ương Cung.

Khi Huyên hoàng hậu nghe tin vội chạy tới, mặt Vũ Văn Giác đã tái nhợt, nằm mê man trên giường, hơi thở mong manh. Một đám thái y vây quanh, vẻ mặt hết sức căng thẳng. Vũ Văn Thác đứng trang nghiêm bên cạnh.

"Hoàng nhi, tình hình hoàng thượng giờ sao rồi?"

"Mẫu hậu, thái y nói ngực phụ hoàng từng chịu trọng thương, bệnh ho mãn tính, lại có nhiều vấn vương trong lòng khiến phế nhiệt công tâm* [bệnh của phổi lan sang tim]. Vừa rồi, có thể vì phải chịu thêm một chút kích thích mới dẫn đến chuyện vừa rồi. Hiện tại không còn ngại nữa. Có điều..."

"Có điều làm sao?"

"Nếu những khúc mắc trong lòng phụ hoàng không được giải trừ, phụ hoàng có thể..."

Sắc mặt Huyên hoàng hậu trở nên căng thẳng, nói, "Phụ hoàng ngươi vừa rồi là gặp Ly Yến?"

"Dạ phải."

Vũ Văn Thác thấy nhãn thần mẫu hậu tối sầm lại, trên mặt liền lộ vẻ chua xót khiến nghi hoặc trong lòng hắn không khỏi càng sâu, "Mẫu hậu, người có thể cho nhi thần biết, trong chuyện này rốt cuộc có lý do gì không? Chẳng lẽ khúc mắc trong lòng phụ hoàng là chuyện có liên quan đến người con gái có tên Thác Bạc Tinh?"

Huyên hoàng hậu nghe Vũ Văn Thác nói vậy cảm thấy nao nao. Nàng xoay người nhìn lướt qua Vũ Văn Giác đang nằm im lìm trên giường, thở dài, nhẹ giọng nói, "Đó là người mà hai mươi mấy năm nay, phụ hoàng ngươi thủy chung không thể bỏ xuống được."

"..."

"Thác Bạc Tinh là công chúa trưởng của Tiền Đại Ngụy. Đó là một người dung nhan tuyệt mỹ, hơn nữa, lại tài đức vẹn toàn. Lúc ấy, cơ hồ mọi vương công quý tộc, thế tử các nước đều bị nàng làm cho si mê. Nhưng người có thể khiến nàng rung động cũng chỉ có phụ hoàng của con."

"Phụ hoàng con lúc ấy giữa chức Thái úy, là tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay dưới triều Đại Ngụy. Chuyện tình của hai người khi ấy cũng là một giai thoại nổi tiếng. Có điều... một ngày, nàng đột nhiên biến mất. Từ đó về sau, không còn nghe tin tức gì nữa..."

"Khụ khụ ~~~" Lúc này, Vũ Văn Giác nằm trên giường từ từ mở mắt, khẽ nhấc tay. Hai người nghe tiếng vội chạy đến bên giường. Hốc mắt lão nhân võng xuống thật sâu, hai má gầy yếu. Người nọ nằm trên giường đã không còn vẻ oai hùng xưa kia. Huyên hoàng hậu vội đưa tay đỡ lấy lưng Vũ Văn Giác, ôn nhu nói,

"Hoàng Thượng, người đã thấy khá hơn chút nào chưa?"

Vũ Văn Giác lắc lắc đầu, khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, vô lực nói, "Bảo tất cả lui hết... Ta có việc muốn nói riêng với nàng."

"Vâng."

Tây uyển, Thái tử phủ.

Lưu Liên Thành ngồi bên bàn làm việc, tay phải cầm một thanh trúc mảnh đang khẽ chỉnh lại bấc đèn làm ánh nến bập bùng, khi tỏ, khi mờ. Trên bàn, chiếc trâm vàng gắn hạt châu sai phiếm ra ánh sáng trắng nhạt.

Cánh cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi bị đẩy ra. Gió đêm buốt lạnh thổi tung những bông tuyết trắng xóa vào phòng. Ánh nến cũng vì gió mà vụt tắt trong tích tắc rồi lại bùng lên.

"Còn chưa ngủ?"

Không cần nâng mi mắt cũng biết người đến là ai.

"Về rồi sao?"

"Ừ."

Người vừa tới chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống phía đối diện nhìn Lưu Liên Thành đang tiếp tục chọc chọc cái bấc đèn đáng thương, có vẻ rất kiên nhẫn. Thật lâu sau, Liên Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu.

"Từ tối qua tới giờ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chẳng lẽ, ngươi không định hỏi gì ta sao?"

Vũ Văn Thác cong cong khóe miệng, lắc lắc đầu, nói, "Nếu ngươi không muốn nói, ta dù có hỏi cũng là thừa."

Liên Thành giương mắt nhìn đối phương. Ánh sáng mờ ảo của ngọn nến chiếu lên khuôn mặt cương nghị của đối phương. Mặt người nọ vẫn lộ vẻ chắc chắn cùng thản nhiên như trước.

"Ngươi vì gì luôn tự tin như vậy?"

Lưu Liên Thành giống như bị chọc giận mà bỏ qua cho cái bấc đèn, chậm rãi đứng dậy rồi thong thả bước đến bên cửa sổ, khoanh tay đứng, ngắm nhìn những bông tuyết trắng đang bay lả tả phía bên ngoài, từ tốn nói, "Mạnh Kỳ Hữu là sư huynh của ta. Mười năm trước, chúng ta cùng nhau bái nhập môn phái của Tử Vân chân nhân. Tuy nhiên, người này trời sinh tính ti tiện, tính cách lại quái đản. Hắn có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Vì cướp Uyên Hồng kiếm mà lập kế giết hại đồng môn, khi sư diệt tổ. Gia sư khi đó là bị hắn dùng ám kiếm gây thương tích; sau, do không trị được mà bỏ mạng. Từ sau vụ việc đó, hắn liền trốn sang Tây Thục, không gặp lại. Hôm trước, chính hắn đã giả mạo ký hiệu chim én, vốn là ký hiệu liên lạc riêng của ta cùng sư tỷ, để dụ ta đến bên hồ Thừa Quang. Đêm qua, cũng chính Mạnh Kỳ Hữu đã giả trang thành nàng dụ ta tới..."

"Vậy nên, nàng chính là người ngươi từng yêu sao?"

Giọng nói Vũ Văn Thác từ phía sau lạnh lùng vang lên. Lưu Liên Thành quay đầu lại đã thấy Vũ Văn Thác ở ngay sau lưng mình, chỉ cách một gang tay. Ánh mắt người nọ lóe ra một ít hào quang.

"... Phải." Lưu Liên Thành yên lặng nhìn hắn. Sau đó, lại nói thêm một câu, "Hiện giờ vẫn vậy..." Như thể nói cho đối phương, rồi cũng như thể tự nói với bản thân.

Ngoài cửa sổ, những bông tuyết vẫn đang bay tứ tung, phủ lên vạn vật một màu trắng mênh mông. Gió lạnh thổi lên khung cửa sổ bằng gỗ làm phát ra những âm thanh kèn kẹt. Trên bàn, từng giọt sáp đỏ của nến chậm rãi chảy ra làm ánh nến chập chờn, tạo ra cảm giác ánh nến sắp lụi tàn.

Lưu Liên Thành nhìn cánh tay đối phương chậm rãi ôm lấy mình, đôi môi mỏng của đối phương phiếm ra ý cười, "Ly Yến... Câu cuối cùng, là ngươi đang nói cho ai nghe?"

"..." Cả người Liên Thành có chút cứng đờ. Sau đêm qua, quan hệ giữa hai người dường như càng trở nên vi diệu* [tinh tế]. Nhưng, dù vậy, Liên Thành luôn thầm nhắc nhở bản thân, hắn không thể đáp lại tình cảm của Vũ Văn Thác.

"Ta luôn thẳng thắn đối với ngươi. Vậy nên, ta hi vọng, ngươi cũng có thể thẳng thắn với bản thân." Thanh âm trầm thấp mà hữu lực, thậm chí còn lộ ra chút mê hoặc.

Lưu Liên Thành ngưng thần nhìn đối phương. Ánh mắt Vũ Văn Thác nhìn hắn lộ ra một loại tình cảm ôn nhu cùng mong đợi. Trước kia, hắn không hiểu. Hiện giờ, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, dù hắn có trì độn thế nào đi nữa, hắn cũng biết đối phương muốn gì. Nhưng... Liên Thành nhắm mắt lại, thở dài, chậm rãi nói, "Vũ Văn Thác, ta nghĩ ngươi hiểu, đến lúc ta phải đi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.