Vừa qua giờ Dần, từ xa có một đôi nhân mã chạy lại. Người nào người nấy đều bị đánh cho tơi bời, mặt tiều tụy không chịu nổi. Tướng lãnh cầm đầu vội vàng gõ vang cửa thành.
"Không hay rồi! Trần Phụ tướng quân tạo phản!"
Lời vừa nói ra, binh lính trên thành lâu nhất thời loạn thành một đoàn. Tướng thủ thành vội phái người báo tin cho Ngụy Thanh trong khi Trần Tĩnh Cừu đang đứng trên thành lâu lại không thể tin vào tai mình. Sư phụ làm phản? Không có khả năng! Sáng nay, người còn nói nói với Vũ Văn Thác trước trận tiền như vậy, sao buổi tối mang một đội nhân mã ra ngoài liền đã thành như vậy? Liếc mắt nhìn Lưu Liên Thành đang bị trói trên cột, đưa tay kéo lấy áo người nọ, hung dữ nói,
"Nói, các ngươi lại giở trò lừa gạt phải không?"
Lưu Liên Thành thấp giọng cười cười, nói, "Trần tướng quân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi chưa từng nghe những lời này hay sao?"
"Thối lắm!"
"A, sao phải cố tự lừa bản thân như vậy? Trước, ta từng nói với ngươi, nếu Bắc Chu thắng, sư phó của ngươi còn có đường sống. Nếu Bắc Chu bại... Khụ khụ!" Vết thương sau lưng Lưu Liên Thành vẫn đang rỉ máu, một ngày một đêm chưa ăn cơm, đứng phơi nắng dưới ánh dương chói chang, hiện giờ lại bị Trần Tĩnh Cừu thô bạo kéo áo khiến hắn có chút không nói ra hơi.
Lúc này, Ngụy Thanh đã tới trên thành lâu, nói với tướng sĩ dưới thành, "Các ngươi nói Trần Phụ theo địch?"
"Đúng vậy! Giờ Tý tối nay, Trần Phụ tướng quân đã mang một vạn nhân mã chúng ta tiến đánh lén lui binh của Vũ Văn Thác. Không ngờ, khi tới khe núi Đồng Sơn liền gặp mai phục của quân địch. Ra là Trần Phụ đã sớm ngầm cấu kết với Vũ Văn Thác. Những huynh đệ đi cùng đều bị loạn tiễn bắn chết. Chúng ta khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Xin tướng quân mau mở cửa thành!"
Ngụy Thanh nghe vậy nhíu nhíu mày. Khó trách lão Trần Phụ cáo già kia hôm nay lại nói dài dòng cùng Vũ Văn Thác như vậy. Khi ấy, hắn thấy bộ dáng nói chuyện vui vẻ của hai người đã thấy có chỗ là lạ. Sau, lại thấy Trần Phụ nói muốn đi tiệt lương. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Có vẻ như đây đúng là làm phản! Lập tức, Ngụy Thanh hạ lệnh mở cửa thành, để tàn binh nhanh chóng hồi thành.
"Người đâu, mau mở cửa thành!"
"Từ từ!" Người lên tiếng chính là Trần Tĩnh Cừu đang đứng gần đó, "Đại nhân, đề phòng có trá* [lừa gạt]!"
Ngụy Thanh liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Cừu, "Yêu, đây không phải là môn sinh đắc ý của Trần Phụ sao? Giờ có phải ta cũng nên thẩm tra ngươi một phen hay không?"
"Đại nhân!" Trần Tĩnh Cừu còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Ngụy Thanh vung tay lên, không cho cơ hội để nói.
Cửa thành thật lớn và chắc chắn chậm rãi mở ra. Lúc này mới tờ mờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, cảnh vật vẫn bị nhuộm một vẻ mờ mờ mịt mịt. Nhưng nửa khắc khi nhóm tàn binh vừa vào thành, đột nhiên hai bên thành Tương Dương, tiếng "giết" nổi lên bốn phía. Chỉ thấy Hàn Tử Hàng một thân áo giáp trắng bạc, tay cầm ngân thương, cưỡi một con chiến mã bạch sắc, dẫn theo kỵ binh Bắc Chu từ hai bên sáp lại. Mà nhóm binh lính vốn mặc chiến giáp Nam Sở đột nhiên rút ra lợi kiếm, hướng binh lính thủ thành Nam Sở chém tới. Lúc này, Ngụy Thanh mới nhận ra, hắn đã trúng kế!
Nhưng, đã quá muộn! Kỵ binh của Hàn Tử Hàng trong nháy mắt đã đến chân thành Tương Dương. Cửa thành lại đang rộng mở. Đám quân sĩ Nam Sở còn đang hỗn loạn vội giương cung cài tên bắn về phía quân đội Bắc Chu phía dưới thành. Song, dù quân Nam Sở cố hết sức vẫn không thể chống trả. Ngày càng nhiều binh lính Bắc Chu leo lên tường thành, thế trận giằng co quyết liệt. Ban đầu, Ngụy Thanh còn đứng trên thành lâu ra vẻ chỉ huy nhưng khi thấy tình thế ngày càng khó khống chế liền bỏ lại tướng sĩ thủ thành, một mình trốn mất.
Trần Tĩnh Cừu thấy tình thế đã không thể cứu vãn, liền đi lại phía Lưu Liên Thành, gào lớn, "Ngươi đã sớm biết chuyện này?"
"..." Lưu Liên Thành nhìn hắn một cái, trầm mặc chống đỡ.
"Cố ý dụ sư phụ đi tiệt lương, sau còn cải trang làm quân sĩ Nam Sở vu sư phụ theo địch!"
"..."
Thấy đối phương không phản bác, mặt mày Trần Tĩnh Cừu càng nhíu chặt, nói, "Sư phụ từng nói, nếu Tương Dương thất thủ, ngươi chính là đồ tế đầu tiên. Cho nên, chịu chết đi!" Dứt lời, kiếm trong tay thẳng tắp hướng ngực Lưu Liên Thành hung hăng đâm tới.
Nhưng, chỉ nghe "Đinh" một tiếng, kiếm kia bị một đạo ngân quang đột nhiên phóng tới. Hai người cùng quay đầu nhìn lại thấy người nọ mặc một bộ giáp bình thường của binh lính Nam Sở, mặt mang một nụ cười bất chính, giọng ngả ngớn nói với Lưu Liên Thành, "Thế nào mà ngươi lại để bản thân thành cái dạng này?"
Những lời này, một năm trước, Liên Thành ném cho đối phương dưới An Định môn. Giờ, người nọ lại đem toàn bộ trả lại cho hắn.
Lưu Liên Thành thấy đối phương xuất hiện có chút kinh ngạc, sau lại lập tức cười khẽ một tiếng, nói, "Vũ Văn Thác, sao giờ ngươi mới đến?"
"Ngươi..." Trần Tĩnh Cừu đứng gần đó thấy Vũ Văn Thác xuất hiện đã kinh ngạc không nói nên lời. Hắn không ngờ chủ soái phe địch lại cư nhiên liều mình đến cứu người. Nhưng, chưa kịp để hắn có phản ứng, Hiên Viên kiếm của Vũ Văn Thác đã kề lên cổ hắn, "Tiểu tử, sư phó của ngươi còn chưa phải đối thủ của ta, huống chi là ngươi!"
Trần Tĩnh Cừu nghe vậy mặt cũng không biến sắc mà cười nhẹ nhõm, "Ta đã nói, sư phụ tuyệt sẽ không phản quốc. Cho dù hắn đã chết cũng là tướng quân Nam Sở, tuyệt sẽ không bán mạng cho Bắc Chu các ngươi! Vũ Văn Thác, ngươi muốn chém giết gì tùy ngươi. Trần Tĩnh Cừu ta tuyệt sẽ không nhíu mày!"
Từng chữ trong lời nói của Trần Tĩnh Cừu như vết đao đâm vào lòng Lưu Liên Thành khiến hắn không khỏi thấy đau đớn. Lưu Liên Thành nhìn Trần Tĩnh Cừu, sau, thấp giọng nói, "Lưu hắn một mạng."
Vũ Văn Thác nghe vậy khẽ buông mi, lật tay đem chuôi kiếm đánh mạnh vào gáy Trần Tĩnh Cừu. Trần Tĩnh Cừu lập tức bất tỉnh, ngã xuống đất. Lúc này, phía Đông đã hiện lên một tia dương quang. Tây môn thành gần như đã bị đánh bại.
Vũ Văn Thác đến gần bên người Lưu Liên Thành, đưa tay vén sợi tóc trên trán đối phương, trái phải đánh giá Liên Thành một lượt, sau mới nhíu mày nói,
"Dương Nghiệp Thành đâu?"
"Ngụy Thanh bỏ chạy, ta lệnh hắn đuổi theo." Lần này, phò mã Nam Sở là một quân bài quan trọng. Nếu có thể nắm trong tay, việc tiến công Phiên Vũ sắp tới đã thành công một nửa.
"Vậy ngươi không lo cho mình sao? Vừa rồi thiếu chút nữa Trần Tĩnh Cừu đã lấy mạng ngươi!"
Khóe môi Lưu Liên Thành cong lên, lập tức hai tay phía sau đã được tự do. Ra là, từ sáng sớm, hắn đã bảo Dương Nghiệp Thành bí mật nới lỏng cổ tay cho mình. Lưu Liên Thành vừa xoa xoa cổ tay đau nhức, vừa ngẩng đầu lên nói, "Vũ Văn Thác, mình ta vẫn là thừa sức đối phó Trần Tĩnh Cừu."
"Ngươi như vậy còn nói thừa sức?"
"Như ta thì sao?" Thanh âm lộ vẻ quật cường nhưng thân thể lại bán đứng chủ nhân, Lưu Liên Thành lập tức ho khan một trận. Từ nhỏ, hắn vốn bị suyễn. Sau, nhờ luyện võ cường thân nên sức khỏe của hắn tốt hơn rất nhiều. Nhưng do hai năm trước, vừa bị trọng thương, lại bị ngâm trong nước thời gian dài, sức khỏe của hắn không còn được như trước. Chưa kể, lần này, do bị mất máu quá nhiều, lại bị trói trên cột phơi nắng suốt một ngày, bệnh cũ liền có dấu hiệu tái phát.
Vũ Văn Thác thấy thế vội ôm lấy vai hắn, định vỗ nhẹ sau lưng giúp hắn thuận khí. Kết quả, vừa chạm tay vào lưng liền thấy một mảnh sền sệt. Mày khẽ cau lại, "Ly Yến, ngươi đã quên trước khi đi đáp ứng ta điều gì rồi sao?"
Lưu Liên Thành không mặn không nhạt mỉm cười, "Tiểu thương mà thôi." Lồng ngực đối phương vẫn hữu lực như trước, mang đến cho người khác cảm giác thật an tâm. Hắn kỳ thật rất muốn hỏi đối phương một câu. Đó là, ngươi rốt cuộc còn tinh thần chủ soái tam quân hay không mà tự mình chạy lên thành lâu? Nhưng hắn không hỏi. Bởi hắn biết, đối phương nhất định sẽ nói, vì lo cho hắn.
"Trần Phụ thế nào?"
"Hắn tự vẫn."
"..."
~~~~
Khi tia nắng cuối cùng của buổi chiều lụi tàn cũng là lúc tòa thành Tương Dương bị quân đội Bắc Chu khống chế hoàn toàn. Vì tướng sĩ Nam Sở lúc này như rắn mất đầu nên trận chiến này, Vũ Văn Thác gần như không đánh mà thắng. Khi Dương Nghiệp Thành bắt Ngụy Thanh trong phủ Quận thủ, Ngụy Thanh vẫn còn đang thu dọn hành trang. Việc này khiến Dương Nghiệp Thành tức thì thấy, Tương Dương đúng là bị hủy trong tay người này.
Lưu Liên Thành nằm trên giường, trên lưng, huyết nhục cùng y sam đã sớm dính liền vào nhau. Cổ Nguyệt cau mày, cẩn thận mở ra,
"Ninh vương điện hạ, sao mỗi lần ta trị thương cho ngươi, đều nguy hiểm như vậy a? Vết thương này của ngươi chỉ cần chậm được xử lý thêm chút nữa, sợ là ngươi sẽ mất máu quá nhiều mà thành cái xác khô đi!"
"... Giọng điệu Cổ đại phu quả thật vẫn như trước... Tê..." Tuy Cổ Nguyệt đã cố gắng cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn là động đến miệng vết thương huyết nhục lẫn lộn kia.
Một lúc lâu sau, y sam cuối cùng cũng được tách ra. Lưu Liên Thành đau đến đổ một thân đầy mồ hôi lạnh. Cổ Nguyệt dùng miếng khăn nhúng nước nhẹ nhàng lau máu đen trên miệng vết thương. Chỉ một lát sau, nước trong chậu đã thành một màu đỏ.
"Ninh vương điện hạ, ta đi đổi chậu nước khác rồi sẽ lại vào."
"Được."
Miệng vết thương lộ ra trong không khí khiến hắn thấy hơi lạnh. Bất quá, so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều. Lưu Liên Thành thật sự quá mệt mỏi, liền cứ thế mà ngủ mất.
Đang lúc mơ mơ màng màng, chỉ thấy trên lưng lành lạnh, như thể có người đang bôi dược cao cho hắn.
"Ừm... Cổ đại phu, ngươi quay lại rồi sao?"
Đối phương không nói gì, bôi xong dược cao lại dùng băng vải sạch sẽ băng bó cẩn thận cho hắn. Động tác hết sức nhẹ nhàng, đầy trìu mến. Lưu Liên Thành từ từ nhắm hai mắt, cười, nói, "Cổ đại phu, sao ngươi đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy?"
Nhưng ngay sau đó, bất ngờ một cái gì đó ấm áp đáp xuống sau gáy Liên Thành, "Ly Yến, ta lúc nào cũng rất ôn nhu."
Thân thể hơi hơi cứng đờ, lập tức trầm tĩnh lại, để mặc cho môi đối phương tùy ý lưu lại một đám nụ hôn nóng bỏng trên lưng.
"Nếu Trần Phụ không mang binh ra khỏi thành, ngươi sẽ làm gì?"
"..."
Đối phương không trả lời ngay. Khóe môi Lưu Liên Thành cong lên, "Tiếp tục vây khốn Tương Dương, thẳng đến khi đối phương bỏ thành đầu hàng, phải không?"
"..." Động tác Vũ Văn Thác hơi đình trệ, sau đó, giúp Lưu Liên Thành ngồi dậy, cẩn thận ôm Liên Thành vào trong ngực, "Ly Yến, nếu thực là như vậy, vào ngày phá thành, ta sẽ giết hết tướng sĩ thủ thành Nam Sở, một mống cũng không lưu."
Lưu Liên Thành dựa lên vai Vũ Văn Thác, khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu, chỉnh lại khoảng cách với Vũ Văn Thác một chút, nhìn nhãn thần của đối phương, nói, "Thân là người cầm quân, phải tránh hành động theo tình cảm. Nếu ngươi như vậy, quân đội Bắc Chu trong lòng dân chúng Nam Sở sẽ lưu lại tiếng xấu. Đến lúc đó..."
"Nếu ngươi đã không còn, những thứ này còn để làm gì?"
Giọng Vũ Văn Thác vừa trầm thấp, lại vừa chậm rãi lập tức chặn đứng những điều Lưu Liên Thành định nói. Lưu Liên Thành thấy trong con ngươi đối phương lộ ra vẻ ôn nhu cùng kiên định quen thuộc khiến hắn không khỏi khẽ cười cười. Chính mình cùng đối phương thật là quá giống nhau đi.
Ngón tay thon dài bất giác xoa lên chân mày, sống mũi cao thẳng, còn có viền môi mỏng của đối phương. Sau đó, Lưu Liên Thành đưa tay kéo đầu đối phương cúi xuống, bản thân lại ngước lên. Bờ môi khẽ chạm. Nụ hôn từ tốn mà triền miên. Sau phút đầu kinh ngạc, Vũ Văn Thác rất nhanh liền chuyển từ thế bị động thành chủ động, chậm rãi liếm mút từng tấc, từng nơi trong khoang miệng đối phương, bàn tay thô ráp - cẩn thận tránh vết thương sau lưng - ôm lấy tấm lưng tiêm gầy của đối phương, đầu ngón tay vuốt ve từng tấc da thịt trắng mịn nơi đường cong mẫn cảm trên thắt lưng khiến đối phương không khỏi run rẩy một trận.
"Ly Yến, ta không cho phép ngươi rời khỏi ta lần nữa." Vén lên sợi tóc hơi ẩm ướt của đối phương, hôm nhẹ lên hàng mi dày mịn, sau đó, lại lưu luyến hôn lên xương quai xanh tinh xảo của đối phương, Vũ Văn Thác lẩm bẩm.
Đầu Lưu Liên Thành hơi ngả về sau, hai tay ôm lấy bả vai Vũ Văn Thác, mặt hơi ngẩn ra, khóe miệng run run, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm. Y sam vốn đã được cởi khi trị thương nên lúc này, chỉ có một tầng vải băng màu trắng ôm lấy cơ thể hữu lực, rắn chắc nhưng đơn bạc của Liên Thành.
Khi điểm mẫn cảm trước ngực khẽ bị cắn, thân mình Lưu Liên Thành không khỏi run lên. Cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân. Đêm đó, hắn gần gũi với nam nhân này là do ảnh hưởng của dược vật khiến hắn không thể cự tuyệt. Mà hiện tại, hắn thần trí thanh tỉnh. Hắn biết, hắn đang làm gì. Hắn cũng biết, nam nhân này muốn gì.