“Loảng xoảng!" – Khí giới kim loại thỉnh thoảng khua phải đá, khiến chúng tóe ra những tia hoa lửa. Lòng chảo An Nhã, một cái tên khiến người nghe cảm thấy rất mông lung, khơi gợi lên sự liên tưởng miên man, lại bị bao bọc giữa những vách đá dựng đứng, chạy dài đến tận trong trung tâm lòng chảo. Bởi vậy, việc xây dựng công sự[1] cho nơi này chẳng phải là việc dễ dàng.
[1] Công sự là công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, chống các phương tiện sát thương của địch.
"Hây dô ... " Thủy Mặc hô một tiếng lấy tinh thần, dùng xẻng lấp đầy mấy cái hố bên cạnh, sau đó mới thẳng lưng lên, vươn người một cái, cảm thấy vùng thắt lưng như nóng ran, rồi bắt đầu tê rần. Nàng không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ, đợi cho cảm giác như kim châm đó từ từ tiêu tan.
Những nơi tầm mắt có thể phóng tới, đâu đâu cũng một mảnh tiêu điều hoang vắng, ngoài mớ cỏ dại mọc hỗn độn, loáng thoáng xung quanh là mùi máu tanh tưởi luẩn quất trong không khí.
Cách hai mươi dặm về phía sau lòng chảo chính là Ải Thái Bình, phòng tuyến thứ nhất phía Tây Bắc của Thiên triều. Lúc trước vùng đất đó từng bị người Hách Lan chiếm đóng, bây giờ đã được quân Thiên Triều đoạt lại. Nghe cha lão Tiền kể, tại vùng trũng nhất của lòng chảo ngày trước, từng có một con suối trong vắt chảy qua, nguồn nước dồi dào, cỏ cây xanh tốt. Truyền thuyết thuật lại rằng, đó là nước mắt của một nàng tiên Hách Lan xinh đẹp, vì vậy nơi đây mới được đặt tên là An Nhã, theo tiếng Hách Lan, An Nhã có nghĩa là nước mắt Còn bây giờ, hãy nhìn xung quanh mà xem, đừng nói là nước mắt, biết đâu là nước mũi cũng không chừng, Thủy Mặc cười giễu.
Trời nắng nóng bất thường, như thể đột ngột từ mùa xuân chuyển thẳng sang mùa hạ. Dù rằng đã quen với thời tiết giữa trưa nóng bức, chiều muộn lạnh run ở nơi đây, nhưng hôm nay thật sự là quá nóng, chẳng khác nào đang ở dưới một rừng lửa cháy phừng. Các binh sĩ ở trận địa bên cạnh, tất cả đều cởi trần, thứ nhất là vì mát mẻ, nhưng thứ hai, quan trọng hơn, là không muốn vì làm việc nặng nhọc mà phá hỏng bộ quần áo số lượng có hạn, hoặc là duy nhất để che đậy cơ thể của mình. Ngoại trừ vài viên quan quân cá biệt có thể ngồi trong bóng mát giám sát, thì chỉ có "hàng giả" như Thủy Mặc mới phải che đậy cơ thể kín bưng.
"A Mặc, tỷ có sao không?" . Lỗ Duy đang khuân sỏi, chú ý thấy Thủy Mặc đang nhíu mày, tay đỡ thắt lưng, liền lập tức đến gần quan tâm hỏi.
"Không có gì,” - Thủy Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, Lỗ Duy nhe răng cười, nụ cười thiếu mất một chiếc răng cửa trông hơn tiếu, nhưng Thủy Mặc không cảm thấy buồn cười, vì đó là vết tích của chiến tranh để lại cho nó, lẽ đương nhiên, sống sót sau một cuộc chiến ác liệt mà chỉ thiếu đi một chiếc răng cửa, Lỗ Duy cũng xem như là cực kì may mắn rồi.
"Uống nước đi," Lỗ Duy cẩn thận rót từ bình ra nửa chén nước đưa sang, "Đa tạ, đệ cũng uống chút đi, coi chừng bị cảm nắng đấy," Bình nước bị phơi lâu dưới ánh mặt trời, khiến nước trong bình đã âm ấm, mùi vị hơi khang khác, phần nào đã biến chất, nhưng Thủy Mặc vẫn uống sạch một hơi, tựa như đang thưởng thức Cam Lộ.
Các binh lính gần đó nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ghen tị, có người cầm lòng không đặng khẽ mấp máy môi.
"Chát!" Tiếng roi vụt bất ngờ vang lên, đám lính vội cúi đầu tiếp tục công việc.
"Nhìn cái gì! Mau làm đi, hôm nay không làm xong, ai cũng đừng hòng uống nước!" Tiểu đội trưởng đội giám sát cảnh cáo xong, liền lia cho cho Thủy Mặc và Lỗ Duy một cái liếc mắt lạnh lùng, rồi xoay người bỏ đi.
Lỗ Duy lè lưỡi, quay đầu nở một nụ cười đắc ý, nói, "A Mặc, may nhờ tỷ biết chữ, dựa vào một lời của Trung Lang tướng, đám tiểu đội trưởng bụng dạ độc ác kia chẳng dám làm gì chúng ta."
Thủy Mặc chỉ cười gượng, nàng biết số hiệu của mình xem như đã bị những gã này treo lên rồi, nếu có một ngày rơi vào tay bọn họ, kết cục không phải chỉ một roi như thế là xong chuyện.
Thiên triều, Hoành Đế, Hách Lan, những cái tên chưa nghe đến bao giờ, cứ như mấy tảng đá lăn nện tới tấp vào đầu nàng, không cho phép né tránh, chút kiến thức lịch sử ít ỏi của nàng ở nơi đây coi như đã vô dụng. Nhưng một điều may mắn là, chữ viết ở đây vẫn là chữ Trung Quốc, mặc dù là chữ phồn thể nhưng Thủy Mặc phần lớn đều nhận ra. Thông qua nội dung của mấy cuốn sách được "Cha vợ” vứt cho, cũng hiểu được vài phần cơ bản về lịch sử, địa lý, văn hóa ở đây. Mọi thứ đều na ná giai đoạn chuyển tiếp cuối thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ứng với lịch sử sẽ xuất hiện triều Tùy, nhưng không hiểu vì sao lại thay thế bằng Thiên triều, Quốc họ "Chiến", đã kéo dài mấy trăm năm này.
Nghĩ đến đây, Thủy Mặc không khỏi sờ tay lên cổ. Nguyên lão đầu mặc dù mặt mày vừa âm trầm vừa xấu xa, nhưng bản lĩnh khá kỳ diệu. Không biết thứ ông ta đưa cho mình là thuốc gì, sau khi ép mình uống vào, bỗng dưng thấy cổ họng trướng đau. Thủy Mặc tưởng là thuốc độc, liền ra sức móc họng ói ra. Lại nghe lão già dùng chất giọng lạnh tanh nói, thuốc này chỉ có tác dụng trong ba tháng, nói xong ném cho một cái bình sứ nhỏ, rồi phất tay áo bỏ đi.
Mượn cái gương trong tay của Nguyên Ái để soi, Thủy Mặc vô cùng kinh ngạc khi phát hiện phần cổ mình hơi nhô lên, mới nhìn trông rất giống yết hầu của đàn ông, hơn nữa sau khi cơn đau qua đi thì giọng nói không hề bị ảnh hưởng. Rất tốt, thuốc này thực sự là một cứu tinh. Thủy Mặc có tướng mạo khá thanh tú, vì vậy "yết hầu" này giúp tránh được không ít phiền phức...
Cách đó không xa, bất chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Lỗ Duy khẽ đẩy Thủy Mặc một cái, Thủy Mặc giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cùng quỳ gối theo mọi người, hành lễ chào theo kiểu quân đội.
Những chiến mã bờm dài, cường tráng cao to, đang giảm tốc độ tung vó. Khôi giáp màu bạc chớp sáng, tưởng chừng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Những đoạn đường đã đi qua, khói bụi mù mịt tứ phía, nhưng không hề nghe thấy nửa tiếng hí, chỉ có tiếng vó ầm vang như dẫm lên lòng người, đè ép khiến người không thể thở được.
"Phiêu Kị quân", giọng Lỗ Duy run run, khuôn mặt đầy vẻ phấn khích say mê. Đó là đội quân dũng mãnh nhất của Thiên triều, đội quân này từ lúc mới thành lập ở thời Thái tổ hoàng đế đến nay, cứ mặc sức rong ruổi trên chiến trường ngàn dặm, chưa bao giờ nếm qua mùi thất bại. Lần này, cuộc chiến với người Hách Lan đã bước vào giai đoạn sống chết, Ải Thái Bình một khi thất thủ sẽ không có đường lui, cuối cùng triều đình đành phải bấm bụng, lệnh cho quân Phiêu Kị đang đóng ở Bắc Sơn đề phòng man tộc, tức tốc hành quân đến đây.
Bảy ngày, chỉ có bảy ngày, quân Phiêu Kị như thần binh trên trời giáng xuống, xuất hiện sau lưng quân Hách Lan, đánh cho quân đội Hách Lan rối loạn chân tay, đội lương thảo dự trữ cách đó mười dặm cũng bị đốt cháy sạch. Hắc Hổ quân bị đè ép đến độ gần như thở không ra hơi, Trường Thắng quân mượn cơ hội phản kích lại, cuối cùng đã đuổi cho quân Hách Lan chạy về phía Bắc sông Mạnh Chu.
Tiếp đó, không để cho chúng kịp thở, mượn đêm đen tiến hành cuộc tập kích lòng chảo bất ngờ, khiến cho quân Hách Lan phải lùi thêm ba mươi dặm nữa, ngay cả hai thành đã nhường cho chúng và Ải Thái Bình, tất cả đều được đoạt về. Quân Hách Lan co cụm ở cửa sông, dựa vào địa thế hiểm trở tự tu chỉnh quân đội, chỉ thỉnh thoảng mới phái nhân mã ra quấy nhiễu. Vậy nên, hiện giờ Thủy Mặc và những vật hy sinh mới có thời gian tiến hành xây dựng công sự trong lòng lòng chảo này, bởi muốn tiến đến Ải Thái Bình, chỉ có một con đường duy nhất này mà thôi.
"Các ngươi nhìn kìa!" Bên cạnh có người khẽ kêu. Theo hướng chỉ của tay y, Thủy Mặc trông thấy bên yên ngựa của vài kỵ sĩ trong đoàn quân, có treo một lá cờ màu đen, hoa văn trên mặt cờ không rõ. Nhưng Thủy Mặc biết, quân Hách Lan lấy quân số để phân chia cấp bậc tướng lĩnh, người có thể dùng cờ đen, nghĩa là đội quân đã hơn trăm người, nói cách khác, dưới tay người đó phải có ít nhất ba trăm người, người còn cờ còn. Hiện tại, lá cờ tượng trưng cho sức mạnh kia lại bị treo một cách tùy tiện trên yên ngựa của những kỵ sĩ, thoạt nhìn họ chẳng qua chỉ khoảng một trăm người, lẽ nào
Không để Thủy Mặc kịp suy đoán tiếp, các viên quan giám sát và các quân sĩ làm nhiệm vụ bên cạnh đã bắt đầu hò reo, thậm chí có người còn hô to những từ thô tục để phát tiết cảm xúc của mình. Đám vật hi sinh đang làm việc không dám la hét, nhưng người nào cũng kích động. Lỗ Duy ôm chặt lấy tay Thủy Mặc, khiến Thủy Mặc cảm thấy hơi đau, bỗng nghe nó phấn khích đến run rẩy nói, "A Mặc, đến khi nào đệ mới có thể gia nhập vào Phiêu Kỵ quân chứ?"
Thủy Mặc không trả lời, chỉ hơi ngước lên nhìn những kỵ sĩ bình tĩnh an nhiên kia, họ dường như không hề nghe thấy những tiếng hoan hô vang dậy này, vẫn thúc ngựa nhịp nhàng theo tiết tấu tiến về phía trước, mũ sắt đã che khuất đi vẻ mặt của họ.
"Địch không có tên, địch đông vô số, địch có dấu vết!" Thủy Mặc lẩm nhẩm quân quy của Phiêu Kỵ quân đã nghe được lúc trước, phiên dịch theo ngôn ngữ dân gian thì chính là, "Mặc kệ địch là ai, bất kể địch là bao, chỉ cho chúng tôi biết, địch đang ở nơi nao!"
Rất ngông cuồng! Thủy Mặc hơi kéo khóe môi, cúi thấp đầu.
Những tia nắng chiều đỏ lửa cuối cùng cũng đã bị màn đêm nuốt chửng, một tiếng chiêng vang lên, nhóm vật hy sinh lao nhao chỉnh đốn đội ngũ, xếp hàng trật tự chuẩn bị tan ca. Chiến sự liên miên, hậu cần eo hẹp, không có dư dầu thông để đốt đuốt suốt đêm cho các vật hi sinh làm việc, bởi vậy mặt trời vừa xuống núi, là họ có thể kết thúc công việc của mình.
"A Mặc, hôm nay nóng thế, lúc về chúng ta cùng đi tắm nhé?" Lỗ Duy nhỏ giọng hỏi. Câu nói này vô tình lọt vào tai tên Vương Đại cùng đội, hắn liền lập tức cười nói, "Đúng đó, A Mặc chúng ta cùng đi đi, nhắc đến mới nhớ mấy ngày nay, hình như không thấy ngươi cùng tắm chung, hay ngươi là tiểu bạch kiểm da trắng thịt trơn, không nỡ để chúng ta nhìn hả? Ha Ha!"
Thủy Mặc cũng cười ha ha một tiếng, đáp "Vẫn không cho nhìn đấy, dựa vào đâu mà ngươi muốn nhìn da trắng thịt trơn của ta, ta lại phải nhìn da đen thịt thô, lông lá đầy người của ngươi hả, chờ đến lúc nào ngươi biến thành trơn được, thì hãy rủ ta tắm chung!" Nàng vừa dứt câu, nhóm đàn ông thô kệch trong đội lập tức cười to, có người còn đến tóm lấy cánh tay lông lá rậm rạp của Vương Đại, Vương Đại tay đấm chân đá, lời lẽ thô tục hết câu này đến câu khác tuôn ra, chạy theo cãi nhau ồn ã với bọn họ.
Lỗ Duy cố gắng kìm nén không dám cười thành tiếng. Từ hôm đánh ngất Thủy Mặc mang về nhà, thỉnh thoảng Lỗ Duy sẽ bị nàng hù đến nhảy dựng lên. Lời nàng nói rất nhã nhặn và lịch sự, nghe cứ như một người đã từng đọc qua nhiều sách vở, nhưng chữ viết ra thì lại giống như chó cào. Ở thời đại này, phụ nữ có thể đọc sách là cực ít, chỉ có giới vương tôn quý tộc, hoặc cường hào thế gia mới có đặc quyền này, nhưng những hành vi và cử chỉ của Thủy Mặc, không hề giống với cung cách ăn nói tuân thủ nghiêm ngặt theo những quy định lễ tiết của các tiểu thư đài các.
Nhớ lúc đầu, lão gia muốn hạ vài loại dược nặng để giấu đi chất nữ tính của nàng càng nhiều càng tốt, khiến cho A Mặc suýt nữa đã liều mạng với lão gia. Còn nói cái gì mà hấp thu quá nhiều sự mông muội của giống đực sẽ biến thành đồ đồng bóng, ông tưởng rằng cứ lớn lên là đã dễ dàng trước nhô sau vểnh được như tôi thế này sao hả! Lúc ấy Nguyên Ái tỷ tỷ và mình nghe xong liền mặt đỏ tai hồng, gương mặt luôn lạnh lùng như lão gia mà cũng phải tức đến độ tím tái, mãi lúc sau mới rít ra khỏi kẽ răng được một câu “Vô liêm sỉ!”. Nhưng vậy cũng tốt, kể từ lần đó, ông ấy không bao giờ bắt ép A Mặc uống thuốc nữa.
“Trước nhô” Lỗ Duy bất giác liếc qua bộ ngực của A Mặc, bây giờ chỗ đó là đồng bằng, may nhờ Nguyên Ái tỷ tỷ đã may cho nàng mấy cái áo chẽn đặc biệt. Nhắc đến mấy cái áo chẽn đó, cũng đều do chính nàng thiết kế.
A Mặc thực sự là một người con gái kỳ lạ, một cô gái vừa biết nói câu văn vẻ - than ôi, lắm thay,... lại vừa biết nói lời thô tục. Hai loại tính cách hoàn toàn tương phản nhau, nhưng lại hòa trộn với nhau một cách tuyệt vời trên người nàng. Nàng thở mạnh nói lớn, không nũng nịu ưỡn ẹo ngượng ngùng, thậm chí thi thoảng còn có lúc “phóng khoáng”, mấy tháng ở đây mà không một ai xung quanh nghi ngờ rằng, nàng, là một nữ tử.
Nhưng mặc kệ Lỗ Duy có nghĩ gì đi nữa, nhìn biểu hiện bên ngoài của Thủy Mặc điềm tĩnh như thế, chứ thật ra trong lòng đã ròng ròng mồ hôi. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì bản thân mình đến từ hiện đại, được hưởng nền giáo dục của hiện đại, nói vài lời thô tục của cánh đàn ông cũng chẳng hề mất tự nhiên hay thẹn thùng gì. Nếu thay bằng một phụ nữ khác, từ bé đã bị nhấn chìm trong cái bể tư tưởng tam tòng tứ đức, thì chỉ cần một câu trêu đùa của Vương Đại, là đã đủ khiến các nàng ấy xấu hổ phẫn hận mà đâm đầu vô tường tự vẫn rồi. Còn nói gì đến việc đóng giả đàn ông, giả gay còn chẳng giống nữa là...
Phải tự nhận mình là "Tiểu bạch kiểm" đã khiến không ít người chế nhạo, may nhờ có "yết hầu" chứng tỏ nàng là đàn ông, ngực cũng bị quấn chặt cứng. Lại thêm, nàng vừa gia nhập quân đội đã có duyên gặp gỡ, được quan chủ quản trung lang tướng đánh giá cao, vì vậy không ai dám đi trêu chọc nàng. Hơn nữa, tuy rằng Thủy Mặc biết đọc sách biết viết chữ, nhưng không tỏ ra kiêu ngạo vênh váo, đối xử với ai cũng lễ độ khiêm nhường, có người đến nhờ nàng viết dùm thư từ hay gì đó, nàng cũng không bao giờ chối từ, luôn thực thi chính sách mọi người đều bình đẳng, Lỗ Duy lại có lòng bảo vệ, do đó, sống chung với những hán tử hào sảng này cũng không thành vấn đề.
Đều là những binh sĩ có cấp bậc thấp nhất, cùng vào sinh ra tử trên chiến trường đã lâu, tự nhiên nảy sinh cảm tình. Có lẽ là bản năng đàn ông, lúc ra trận, nhóm người lỗ mãng một chữ cắn đôi cũng không biết đó, đều vô thức che chở cho Thủy Mặc. Theo như những lời trêu đùa của Vương Đại thì là, gương mặt khá xinh đẹp này dù không thể sờ, nhưng nhìn cũng tốt, nhỡ để bị thương thì đáng tiếc lắm Nếu không phải thế, e rằng trong trận chiến thủ thành đầu tiên, nàng đã bị đánh cho cút về thời hiện đại rồi.
Vừa mới quay về đến cổng trại, thì đã nghe nói, vì Phiêu Kị quân đại thắng, lại có thu hoạch lớn, triều đình liền ban thưởng xuống. Các vật hi sinh tuy không được quan to lộc lớn, không được vàng bạc châu báu, nhưng hôm nay, mỗi người đều được phát cho vài cái bánh mì khô, cùng với mấy bát nước lèo hầm thịt, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm no. Lỗ Duy ngực nhét bánh mì, tay cầm hũ canh giả, hạnh phúc sung sướng trở về.
Bỗng - "Choang!" - "Ối!" - Lỗ Duy đang cẩn thận bảo vệ hũ canh, cố không để nước canh sánh ra ngoài, bị giáng một cái tát nảy lửa ngã chúi xuống đất, mắt nổ đom đóm, nhưng vẫn vội vàng lần tìm cái bánh mì rơi trên đất.
"Tiện tốt, dám làm dơ chiến bào của ta!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Thị giác Lỗ Duy cuối cùng đã khôi phục, trông thấy dải lụa tơ tằm màu xanh đó, lòng thầm than không hay rồi, đây là dấu hiệu nhận biết của quan quân quân Hắc Hổ, mình sao lại va phải quân Hắc Hổ khét tiếng tàn bạo vô tình này chứ, tâm thần nó liền rệu rã, lập tức quỳ thụp xuống dập đầu cầu xin.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Có người hỏi. Lỗ Duy hé mắt nhìn, trông thấy giày quan tụ tập xung quanh ngày càng đông, tà áo lụa xanh ngắt lay động theo gió đêm, như những sợi thừng gọi hồn khiến nó không thở được, người nó run lẩy bẩy như cầy sấy.
"Lỗ Duy?" - Thấy Lỗ Duy lâu rồi vẫn chưa về, Thủy Mặc bèn đi ra ngoài tìm cậu ta, bỗng trông thấy trên con đường đi ngang qua đại trướng, đang có rất nhiều người tụ tập, vốn định đi vòng qua, nào ngờ chỉ liếc mắt đã trông thấy Lỗ Duy gần như đang co quắp trên đất, liền chạy đến. Vương Đại đi cùng trông thấy nhưng không giữ nàng lại. Vừa thấy Thủy Mặc chạy sang, Vương Đại mặt vụng nhưng lòng tinh, đưa mắt đánh giá tình hình, rồi lập tức quay người chạy trở về lều trại.
"Lớn mật!" Thủy Mặc vừa chạy đến nơi, một luồng kình phong đánh úp tới, xông thẳng vào mặt nàng. Không có nơi tôi luyện nào có thể sánh ngang với chiến trường sinh tử, Thủy Mặc theo bản năng xoay ngược người lại, cơ thể trượt sang một bên như một con cá chạch, mặc dù vậy, vẫn bị luồng kình phong tạt tới, khiến nàng ngã nhào xuống bên cạnh Lỗ Duy.
Lỗ Duy như gặp được cứu tinh, liền ôm chầm lấy nàng, -"A Mặc cứu đệ!".
"Đừng sợ!" - Thủy Mặc theo tiềm thức an ủi cậu ta một câu.
"Tiện tốt, ngươi muốn chết theo nó chứ gì!" Một đòn khi nãy bị một tiện tốt như Thủy Mặc dễ dàng tránh thoát, khiến gã quan quân rất tức giận. “Xoẹt” một tiếng, đã rút bội kiếm ra, nhắm về phía Thủy Mặc và Lỗ Duy. Lần này hắn xuất chiêu nhanh như chớp, khi Thủy Mặc muốn tránh, kiếm khí lạnh lẽo đã ập đến trước mặt, nàng có muốn cũng đành bất lực. Chừng như đến cả nhắm mắt cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể cố che chở cho Lỗ Duy, mở mắt trừng trừng nhìn thanh kiếm sắc lạnh bổ xuống mặt mình.
“Keng!” Một âm thanh giòn giã vang lên, thanh trường kiếm đột nhiên bị hất văng sang hướng khác. Gã quan quân cầm kiếm dường như bị ai đó đẩy một cái phải thối lui vài bước, đồng bọn của hắn lập tức đồng loạt rút kiếm, quát hỏi: "Ai?".
Thủy Mặc bấy giờ mới hoàn hồn, bừng tỉnh trong cơn sợ hãi cùng cực, nàng theo bản năng nhìn xung quanh. Những binh lính xung quanh tựa như chỉ đến để xem náo nhiệt, không có gì đặc biệt.
Tên quan cầm kiếm đẩy mấy tên thủ hạ tới đỡ lấy hắn ra, cau mày nhìn đồng tiền rơi trên mặt đất, - "Bất kể ngươi là ai, có bản lĩnh thì bước ra, Hắc Hổ quân không bao giờ giết kẻ vô danh!"
Hắn tiến về trước một bước, đưa mắt nhìn chòng chọc bốn phía, binh sĩ xung quanh không một ai dám nhìn thẳng vào hắn. Nhưng chờ đợi, cho mãi đến khi lời của hắn đã bị gió thổi tan, cũng chẳng có ai đáp lại. Gã quan quân cảm thấy bị sỉ nhục, đang đinh mở miệng nói lại lần hai, khóe mắt đã liếc thấy Thủy Mặc đang lôi kéo Lỗ Duy muốn bỏ chạy.
Hắn càng phẫn nộ hơn, tiến đến đá cho Lỗ Duy một cước. Thủy Mặc hét lên một tiếng: "Đại nhân hãy khoan, là đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, sao lại nói lời không giữ lời!"
Quan quân sửng sốt, cả giận quát: "Nói xằng bậy!"
Thủy Mặc chắp tay khom người vái lạy, đáp: "Đại nhân vừa mới nói, Hắc Hổ quân không bao giờ giết kẻ vô danh. Chúng tiểu nhân là tiện tốt, không tên không họ, chỉ có số hiệu, đại nhân đã không giết kẻ vô danh, dĩ nhiên là đã bỏ qua cho chúng tiểu nhân, đa tạ ân điển của đại nhân!" Thủy Mặc cố tình nói thật to, để những người xung quanh đều nghe thấy, nói xong lập tức kéo Lỗ Duy, quỳ sụp xuống hành quân lễ.
"Ngươi!" Gã quan quân có nằm mơ cũng không ngờ được, một tên tiện tốt thuộc đẳng cấp thấp hèn nhất, quê mùa thô thiển nhất, lại nhanh mồm nhanh miệng đến bực này, có thể luồn lách tìm ra sơ hở của hắn. Trong nhất thời, tay hắn cầm trường kiếm, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Bất chợt "Ha ha!" - một tiếng cười nhạo vọng đến, có thể nhận thấy người đang cười không hề có ý muốn hạ thấp giọng. Bấy giờ mọi người đều nghe thấy, những binh sĩ đứng bao quanh ở phía tây liền tự động dạt sang hai bên.
Tất cả mọi người ngay lập tức nhìn về hướng đó. Thủy Mặc hiển nhiên cũng không phải trường hợp ngoại lệ, nàng cũng quay đầu nhìn theo. Phía ngoài mấy cái bóng của đám người tụ tập, có rải rác vài kỵ mã đang đứng, trên người họ đều mặc khôi giáp, thấp thoáng lóe lên những tia sáng sắc lạnh.
"Các hạ xin hãy báo danh!" Gã quan quân Hắc Hổ mặc dù bất mãn trong lòng, nhưng hắn biết người có thể mặc giáp, tất nhiên cấp bậc trong quân đội không phải thấp, lời nói cũng trở nên khách khí hơn nhiều. Nhưng những người kia vẫn không đáp lời, gã quan quân không thể nén cơn giận được nữa, thấp giọng nói: "Vì hai tên tiện tốt chẳng đáng phân tiền này, các hạ muốn đối địch với Hắc Hổ sao?"
"Tiện tốt dĩ nhiên không đáng phân tiền, đại lão gia cũng không cần phải chấp nhặc với chúng, hôm nay chính là tiệc ăn mừng công trạng, hà tất lại phải trông thấy máu?" Một giọng nói mang vẻ lười biếng vang lên, lời lẽ rất khiêm nhường, nhưng ai cũng nghe ra đươc sự châm biếm trong đó.
Gã quan quân tay nắm chặt trường kiếm, "Các hạ, theo quân quy của Hắc Hổ, chiến bào chỉ có thể nhuốm máu chứ không thể bị vấy bẩn, tiện tốt này làm dơ chiến bào của ta, thì phải lấy mạng để thường!"
"Hắn tuy là tiện tốt, nhưng cũng tham gia dốc sức vì quốc gia, đương đầu với chiến tranh gian khổ, để hắn chết trong tay ngươi, chi bằng để hắn huyết chiến chốn sa trường, sinh tử do trời định, ngươi thấy thế nào?" Một giọng nói điềm đạm ôn hoà, sang sảng rõ ràng vang lên. Người vừa nói vừa thúc ngựa đi về trước, những người còn lại đuổi theo sau. Đêm đen như mực, mọi người không ai thấy rõ hình dáng của y, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc nhịp nhàng.
Vì chuyện vừa rồi, gã quan quân vừa nể sợ sức mạnh của những người trên lưng ngựa, vừa không cam lòng làm mất thể diện của Hắc Hổ quân trước những quân sĩ khác, đành cau mày nói, "Các hạ vì sao cứ khăng khăng phải nói thay cho hai tên tiện tốt này!"
"Bởi vì tình nghĩa huynh đệ, kiếm sắc chém xuống nhưng vẫn không vứt bỏ huynh đệ, thì đáng để y sống!" Giọng người đó không cao, nhưng từng lời rành rẽ, hùng hồn, đánh thẳng vào lòng người.
Thủy Mặc nuốt nước bọt, cuối đầu lau mặt. Nàng có phần hơi hổ thẹn, bảo vệ Lỗ Duy không phải là giả, nhưng trước đó cũng không phải là không muốn trốn, thật ra là chưa kịp trốn thôi Đang nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy tiếng hít thở của mọi người xung quanh đột ngột dừng lại, chốc lát đã lặng ngắt như tờ, dường như đã bước vào một thế giới chân không không có tiếng động.
Đến cả thằng nhóc Lỗ Duy vốn vẫn còn thất kinh cũng trừng to hai mắt, nhìn một cách ngớ ngẩn về phía trước, cánh tay đang ôm chặt lấy tay nàng cũng buông lỏng ra. Thủy Mặc ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy dưới vầng sáng chiếu rọi của ngọn đuốc, một chiến mã cao lớn, lông đỏ như màu máu, đang chầm chậm tiến đến, vó ngựa cỡ miệng bát to, bờm dài phấp phới như tơ, màu lông sáng rực như hòa vào ánh lửa. Người trên lưng ngựa toàn thân giáp bạc, mũ giáp che khuất khuôn mặt, bên hông buộc một dải lụa đan từ hai màu đỏ bạc, một cây thương bạc với tua đỏ treo nghiêng trên yên ngựa, vóc người cao lớn rắn rỏi, tư thế đỉnh đạc hiên ngang, không mang theo sát khí, nhưng khiến người khác không dám nhìn trực diện.
"Hả..." Thủy Mặc không nén nổi hít vào một ngụm khí lạnh, là chàng ta sao? Nhất định là chàng ta! Hầu như ngày nào Lỗ Duy cũng lải nhải bên tai mình về người này... ngân thương xích mã, Phiêu Kị tướng quân, Cố Biên Thành.