Thụy Mỹ Nhân

Chương 13: Chương 13




Bên trong lễ đường, âm nhạc chậm rãi vang lên, Cố Tiểu Mãn một thân áo cưới đứng trước mặt cha xứ, trên tay cầm bó hoa to. Cố Tiểu Mãn vô cùng hồi hộp, nội tạng dường như nhảy lên kịch liệt.

“Cho mời tân nương.” Không biết là ai hô một câu, Mạc Thanh Hàn xinh đẹp đồng dạng mặc áo cưới màu trắng, trên tay cũng là một bó hoa tươi, chậm rãi đi tới trước mặt Cố Tiểu Mãn.

Cố Tiểu Mãn ngắm nhìn Mạc Thanh Hàn, tựa hồ có chút ngây ngốc, thì thào nói: “Tiểu Hàn, ngươi thật đẹp.”

Mạc Thanh Hàn hướng nàng cười ngọt ngào, nụ cười khiến trời đất khuynh đảo ~~~

“Cố Tiểu Mãn tiểu thư, ngươi có nguyện ý cả đời đều bầu bạn với Mạc Thanh Hàn tiểu thư, cho dù giàu sang, nghèo khó, bệnh tật, đều không tách rời ?”

“Tôi đồng ý.”

“Mạc Thanh Hàn tiểu thư, ngươi có nguyện ý cả đời đều bầu bạn với Cố Tiểu Mãn tiểu thư, cho dù giàu sang, nghèo khó, bệnh tật, đều không tách rời?”

“Tôi đồng ý.” Nghe Mạc Thanh Hàn chậm rãi nói lên ba chữ kia, Cố Tiểu Mãn thật sự cảm thấy được mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.

“Hảo, hai vị tân nương có thể trao nhẫn.”

Dưới khán đài đột nhiên có náo động nhỏ: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi.” Không biết ai là người bày đầu, nhưng rất nhanh tất cả quan khách ở đó đều hùa theo, vang vọng khắp cả lễ đường.

Cố Tiểu Mãn ngượng ngùng nhìn Mạc Thanh Hàn đứng bên cạnh mình.

“Tiểu Hàn.” Nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhìn người đẹp trước mặt thản nhiên mỉm cười, nhắm mắt lại, từ từ nhích đến gần mình.

“……… ” Trời ơi! Phải hôn sao? Phải hôn thật sao? ~~~

Tim đập “bùm bùm” trong lòng ngực, Cố Tiểu Mãn cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Rốt cục khi hai gương mặt sắp chạm nhau, đột nhiên, trời đất quay cuồng. Mạc Thanh Hàn trong nháy mắt biến mất ngay trước mặt Cố Tiểu Mãn.

“Tiểu Hàn?” Cố Tiểu Mãn kinh hãi! Thụy mỹ nhân của nàng đâu? Thụy mỹ nhân của nàng đâu rồi? Thụy mỹ nhân của nàng đâu sao không thấy aaa!

Thụy mỹ nhân đang ở trước mặt mình đột nhiên biến mất, Cố Tiểu Mãn sợ tới mức “Oa a” một tiếng thật lớn, phút chốc mở mắt.

“Này? Tiểu Mãn, làm sao vậy ?” Mạc Thanh Hàn bị tiếng kêu to của Cố Tiểu Mãn đánh thức, dụi dụi mắt, ghé trên người Cố Tiểu Mãn, mơ mơ màng màng nói.

“………” Ánh nắng chói mắt xuyên qua khen hở của bức màn trong phòng, Cố Tiểu Mãn từ trong mộng tỉnh lại, mấy chục giây sau rốt cục lấy được ý thức. Bên người làm gì có lễ đường, làm gì có cha xứ? Càng không có Mạc Thanh Hàn mặc áo cưới.

“Thì ra chỉ là mơ! Thì ra chỉ là mơ!” Cố Tiểu Mãn tỉnh lại một lúc sau cảm thấy vô cùng khổ sở, nàng úp mặt vào gối không cam lòng than thở.

“Tiểu Mãn, ngươi gặp ác mộng sao?” Mạc Thanh Hàn tiến lại sát người Cố Tiểu Mãn, lo lắng hỏi.

Cố Tiểu Mãn lắc đầu: “Không có.”Nhìn người kia giờ phút này đang nằm trong lòng mình, nhẹ nhõm nghĩ, may mắn là Tiểu Hàn vẫn còn bên cạnh mình, không phải thực sự biến mất.

“. . .” Như vậy suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy không đúng. Buổi sáng cuối tuần tốt đẹp như vậy, vì cái gì chính mình vừa mới sáng sớm, ôm một nữ nhân trong lòng lại nảy sinh ra ý nghĩ như vậy?

Thật là. . .rất quỷ dị! ~~~~(>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.