Thụy Mỹ Nhân

Chương 20: Chương 20




Anh Hoa học viện lâm vào một trận khủng hoảng không nhỏ.

Các cánh cửa phòng học đều bị người thô bạo mở ra.

“Cố Tiểu Mãn đâu?”

Mạc Thanh Hàn đã muốn mở đến cánh cửa thứ N+1, lạnh lùng hỏi các học viên đang ngồi bên trong.

Bộ dáng kia lạnh như băng, làm cho các học viên tưởng rằng mình nhìn lầm người. Đây thật là Mạc Thanh Hàn? Không phải lãnh mỹ nhân Mạc Ảnh Hàn sao?

Không có được một câu trả lời nào đủ thuyết phục, Mạc Thanh Hàn bình tĩnh lại, một lần nữa mở miệng:

“Cố Tiểu Mãn của Hội học sinh, có ở đây hay không?”

“. . .”

Đồng loạt lắc đầu.

Mạc Thanh Hàn nhíu mày:

“Lại không có.”

Nàng rõ ràng vừa mới thấy Cố Tiểu Mãn chạy hướng này.

“Cám ơn.”

Sau đó hung hăng đóng cửa. Đi đến phòng học kế tiếp.

Ngồi trong các phòng học, hoàn hồn một lúc sau, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là. . . vội vàng đi kiểm tra cánh cửa phòng. Không biết có bị phá hư hay không. Tiếp theo dùng sức nhéo chính mình một cái. . . Vừa rồi là mơ, tuyệt đối là mơ!

Ở chùa.

“Ta nói ~~~”

Cố lão nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tay bốc đồ ăn vặt, nhìn nữ nhân nhà mình nằm ở trên giường.

“Ngươi hôm nay không có tiết sao?”

“Không có.”

Cố Tiểu Mãn nằm ườn trên giường cha mình, trả lời ỉu xìu.

“Hôm qua ngươi cũng nói là ngươi không có tiết.”

“A ~~~ Ngày hôm qua cũng đúng dịp không có tiết.”

“Đai học bây giờ nhàn vậy sao?”

“Thoải mái lắm ~~~~”

“Ta nói nha đầu. . .”

Vẻ mặt đáng khinh nhích tới gần. Nếu đây không phải là cha mình, Cố Tiểu Mãn phỏng chừng sẽ tặng một cái tát trời giáng cho đối phương.

“Có chuyện gì mà ngươi lại muốn trốn tiết?”

“Con nói cha ~~~”

Quay đầu nhìn cái đầu bóng lưỡng bên cạnh mình.

“Cha lo tập trung ăn đi. Góc tường đằng kia kìa, lại đó ngồi chồm hổm, đừng đến phiền con.”

Cố lão nhân ngoan ngoãn đi lại góc tường ngồi chồm hổm nơi đó.

“Nha đầu, hôm nay ngươi không định ngủ chỗ cha nữa đi?”

Trụ trì đáng thương ngồi chồm hổm nơi góc tường nói như vậy.

“À ~~~~ Đúng vậy.”

“Có nên không?”

“Aish ~~~ Con gái đi nương nhờ cha có cái gì là không nên?”

Từ trên giường bật người dậy, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt phẫn uất nói.

“. . . Nơi đây là chùa miểu.”

“Cha nằm dưới đất ngủ.”

“Trọng điểm không phải chỗ này!”

“Lão nhân ngươi *** tàn nhẫn ! Đem con gái đuổi ra khỏi nhà ?!”

“Cha đánh ngươi a ngươi *** ai cho ăn nói thô tục!”

Mạc Thanh Hàn vọt tới Nữ Phó cà phê quán.

Cánh cửa bị đẩy mạnh vào, khách nhân trong quán được một phen hoảng sợ.

“Cố Tiểu Mãn có ở đây không?”

Như trước dùng vẻ mặt hàn băng hỏi.

“Mèo may mắn ~~~~”

Nhân viên của quán dùng vẻ mặt như tìm được đấng cứu rỗi nhìn Mạc Thanh Hàn.

“. . .”

“Tiểu Mãn xin nghỉ việc rồi a, ngươi nói nàng vì cái gì đột nhiên lại xin nghỉ, chúng ta vẫn trả tiền lương cho nàng đầy đủ mà, ngươi nói nàng xin nghỉ là làm sao a @#¥@#¥. . .”

Điếm trưởng vẻ mặt bi thảm, kích động kêu to.

“Tiểu Mãn nghỉ việc?”

Nguyên bản vẻ mặt đã lạnh như băng, hiện tại càng lạnh thêm vài phần.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyệt Nguyệt cũng không rõ sự tình, đứng một bên hỏi Mạc Thanh Hàn.

“. . . Ta. . . Không biết.”

Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn còn khó hiểu hơn các nàng gấp bội.

“. . .”

Được rồi, Nguyệt Nguyệt thừa nhận mình đã hỏi sai người.

“Tiểu Mãn tắt điện thoại. . . Buổi tối cũng không có đến.”

“Các ngươi cãi nhau sao?” Hỏi lần nữa.

Mạc Thanh Hàn lắc đầu.

“Làm sao tìm được Tiểu Mãn đây?”

“Tiểu Mãn không có ở nhà trọ sao?”

Lần này người hỏi là U U.

Mạc Thanh Hàn lại lắc đầu.

“Hay là. . . Vào chùa tìm thử xem? Cha của Tiểu Mãn là trụ trì ở chùa.”

“A!”

Thụy mỹ nhân kêu một tiếng:

“Ta quên tìm trong đó.”

Xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Cố lão nhân bị một nữ sinh xinh đẹp dị thường quấn lấy.

Không phải là Cố lão nhân tự tin thái quá, nhưng là, một nữ sinh cả ngày đều vây quanh chính mình, mình đi tới đâu nàng liền đi theo tới đó, nói là “quấn lấy” cũng không sai đi?

“Thí chủ, nếu người cần cầu phúc, có thể đi đến chính sảnh.”

Hắn ta cũng không có phải là trâu già thích gặm cỏ non. Tuy rằng nữ sinh này thật sự là không tồi. Không đúng không đúng không đúng, người xuất gia sao lại có thể có ý nghĩ như vậy? Thiện tai thiện tai.

“Siêu béo.”

Mạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Cố lão nhân, thì thào nói một câu.

“Hả?”

Hoàn toàn nghe không hiểu.

“Tiểu Mãn nói, vào chùa gặp người nào siêu béo thì đó là phương trượng.”

Cực kỳ điềm nhiên giải thích.

“. . .”

Nha đầu kia dám nói cha mình như vậy! Đồ con bất hiếu a, đồ bất hiếu.

“Cố Tiểu Mãn có ở đây hay không?”

Cố lão nhân không có nghe sai, đây là câu khẳng định.

Cố Tiểu Mãn bị chính cha mình bán đứng.

Nhìn Mạc Thanh Hàn trước mặt, Cố Tiểu Mãn phi thường thảm hại phát hiện ra, cuộc đời mình thật sự là thất bại, bằng hữu đều là bạn xấu, cứ đến thời điểm mấu chốt là lại bán đứng bạn bè không chút lưu tình. . . Chuyện đó nàng còn chưa tính. Thế nhưng ngay cả cha mình cũng. . . Thất bại, thật quá thất bại.

“Tại sao hôm qua Tiểu Mãn không về nhà, hôm nay lại né tránh ta?”

Mạc Thanh Hàn đứng trước mặt Cố Tiểu Mãn, thành công cản lại lối thoát duy nhất của Cố Tiểu Mãn. Lạnh lùng tra hỏi.

“. . .”

Cố Tiểu Mãn chột dạ nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng mặt Mạc Thanh Hàn.

“Chúng ta về nhà.”

Mạc Thanh Hàn tiến lên, ôm lấy người Cố Tiểu Mãn.

Cố Tiểu Mãn giãy ra. Cật lực dùng sức để giãy.

« ? »

Mạc Thanh Hàn vẻ mặt khó hiểu.

“. . . Ta. . .”

Tiểu Mãn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thụy mỹ nhân đang kinh ngạc.

Qủa nhiên, ngươi lúc nào cũng như thế này, chuyện gì cũng không biết. . . Cố Tiểu Mãn cười khổ:

“Ta nghĩ ta không nên gặp lại ngươi.”

“Tại sao? Tại sao Tiểu Mãn không muốn. . . gặp lại ta?”

Cố Tiểu Mãn lộ ra khuôn mặt tươi cười nhưng so với khóc lóc còn khó coi hơn, nhìn Mạc Thanh Hàn chăm chú, môi không ngừng lẩm nhẩm, nhưng không thoát ra âm thanh gì.

Ngay lúc Mạc Thanh Hàn sắp hỏi lại lần thứ hai, đôi môi từ nãy đến giờ không ngừng khép mở bật ra thanh âm:

“Bởi vì ta thích ngươi.”

Khàn khàn, trầm thấp, trong thanh âm mang theo ý cười chua sót, làm người ta nghe qua không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Mạc Thanh Hàn thoáng sửng sốt, mới nói:

“Ta cũng thích ngươi mà!”

Trả lời thản nhiên, biểu tình cũng không có gì biến hóa, chuyện này ngược lại làm cho Cố Tiểu Mãn càng thêm khổ sở, thậm chí có chút phẫn nộ.

“Loại thích của ta và ngươi, không có giống nhau.”

“Không giống? Sao lại không giống?”

“. . . Ngươi. . . Không biết đâu.”

Không muốn giải thích, Cố Tiểu Mãn nghiêng đầu sang chỗ khác, nói thật nhỏ:

“Ngươi về đi.”

“Vì cái gì? Rõ ràng đều là thích, có cái gì không giống nhau?”

Cố Tiểu Mãn đột nhiên không thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng mình, xoay người hướng tới Mạc Thanh Hàn quát:

“Ngươi cái gì cũng không biết! Thích của ta làm sao có thể giống với thích của ngươi được? Thích của ta là muốn cả đời cùng ngươi không thay lòng đổi dạ, là muốn trong lòng ngươi chỉ có một mình ta, là muốn cùng ngươi #◎◆※#@!***. . . thích a! Loại này thích, làm sao giống thích của ngươi được ?! ”

“………”

Thật lâu sau mới rốt cục tỉnh táo lại. Cố Tiểu Mãn cả người vô lực nói với Mạc Thanh Hàn:

“Ngươi đi đi. Ta chỉ là gối ôm không phải sao? Có lẽ hiện tại ngươi không có gối ôm thì không ngủ được, nhưng mà, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ bỏ được thói quen này. . . Trước kia lúc chưa có gối ôm, ngươi không phải cũng vẫn có thể ngủ hay sao?”

Cố Tiểu Mãn nói xong hết thảy tựa hồ không còn khí lực nữa, lê thân ảnh mệt mỏi hướng đến tự lý mà đi.

Mạc Thanh Hàn cũng không biết chính mình lúc này nên làm như thế nào, nhìn theo bóng dáng Cố Tiểu Mãn, thì thào tự hỏi:

“Thích của chúng ta. . . Rốt cuộc có cái gì bất đồng?”

Hôm nay Bản gia Tang Linh đến Mạc gia. Mạc Ảnh Hàn đang ở bên trong phòng khách.

“Tiểu Hàn đâu? Như thế nào hôm nay chỉ có một mình Đại Hàn?”

Tang Linh ngồi trên ghế salon, tìm không thấy Mạc Thanh Hàn, mỉm cười hỏi Mạc Ảnh Hàn bên cạnh.

“Nàng ở trong phòng. Hôm nay tâm tình nàng không tốt, giống như đang có tâm sự.”

Nét lo lắng hiện ra trên gương mặt băng sơn.

“Ôi? Có biết lí do vì sao không?”

Tang Linh chậm rãi phô ra một nụ cười mỉm, hỏi Mạc Ảnh Hàn.

Diệp Nại ngồi bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái.

Mạc Ảnh Hàn lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.

“Vậy. . .”

Mỉm cười.

“Chúng ta đi xem đi.”

Tang Linh lên lầu, đứng trước cửa phòng Mạc Thanh Hàn, sau đó gõ cửa.

“Tiểu Hàn? Đang ở trong sao?”

Mạc Thanh Hàn mở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn các nàng.

“Tiểu Hàn làm sao vậy? Hôm nay đều không thấy ngươi.”

Đại hôi lang Tang Linh bắt đầu dụ dỗ tiểu bạch thỏ.

“. . .”

Người tỷ tỷ lo lắng nhưng không biết cách biểu đạt nội tâm tình cảm.

Mạc Thanh Hàn trên mặt lộ ra biểu tình hoang mang:

“Vì sao Tiểu Mãn lại nói, thích của ta cùng với thích của nàng không giống nhau?”

“Ân?” Đại hôi lang cười quỷ dị.

“. . .”

Diệp Nại lại rùng mình. Gần đây Linh tựa hồ thực nhàn, không có chuyện gì làm. . . Có phải hay không có điểm rất rỗi? Diệp Nại bắt đầu lo lắng, có nên giúp Tang Linh tìm việc gì đó cho bớt rảnh hay không?

Đại hôi lang nở một nụ cười thiện lương:

“Tiểu Hàn, đem chuyện kể lại cho ta nghe được không? Ngươi nói như vậy chúng ta nghe không hiểu. Tiểu Mãn sao lại cùng ngươi nói thích?”

Tang Linh tiếp tục hướng dẫn.

Diệp Nại ở một bên lặng lẽ thở dài.

Nghe Mạc Thanh Hàn kể xong ngọn nguồn sự tình, nụ cười trên mặt Tang Linh càng sâu, Diệp Nại có chút giật mình. Mạc Ảnh Hàn như trước vẫn trưng ra gương mặt người chết, không có biến hóa gì.

“Tiểu Hàn, ngươi nói ngươi thích Tiểu Mãn, kia. . . Là kiểu thích như thế nào?”

Trời trời. . . Linh, thỉnh không cần đem sự kinh hỉ của mình biểu lộ rõ ràng ra như vậy được không?

Mạc Thanh Hàn vẻ mặt hoang mang:

“Thích kiểu gì là như thế nào?”

Tang Linh di chuyển mắt, cầm lấy một quả táo trên bàn, đặt lên lòng bàn tay của mình, hỏi:

“Tiểu Hàn, ngươi thích Đại Hàn không?”

“Thích a.”

Ù ù cạc cạc trả lời.

“Vậy có khác gì với thích Tiểu Mãn không?”

“. . . … …”

Không biết nên trả lời như thế nào.

Tang Linh ôm lấy Mạc Ảnh Hàn:

“Nếu ta nói ta thích Đại Hàn, muốn mang nàng đi, có được không?”

“. . . Tỷ tỷ đồng ý là được rồi.”

Tuy rằng hoang mang bởi lời Tang Linh nói, nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn thành thật trả lời.

“Sao vậy?”

“Vì đây là chuyện riêng của tỷ tỷ.”

“Ta còn muốn mang nàng rời xa ngươi nga.”

“. . . Ta vẫn có thể gặp được tỷ tỷ, là có thể.”

Đương nhiên nói.

“Vậy ngươi cũng đem Tiểu Mãn cho ta đi.”

“Không được!”

Trả lời ngay.

“Sao lại không được?”

“. . . Tiểu Mãn không muốn.”

“Ta có thể khiến cho Tiểu Mãn đồng ý, ngươi cũng có thể thường xuyên đến thăm Tiểu Mãn. Hơn nữa, đây cũng là chuyện riêng của Tiểu Mãn?”

“Không được chính là không được!”

Mạc Thanh Hàn không chút nghĩ ngợi đáp, coi như cũng là khẳng định.

“Đều là chuyện vui, sao Đại Hàn có thể, Tiểu Mãn lại không thể?”

“Không giống nhau.”

“Không giống ở chỗ nào?”

“. . .”

Tang Linh nở nụ cười quỷ dị:

“Ngươi cùng với Tiểu Mãn nói chuyện rõ ràng đi nha ~~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.