Sáng thứ bảy, Cố Tiểu Mãn rời giường, tất tất tác tác bắt đầu rửa mặt.
“Tiểu Mãn?”
Chuẩn bị gần xong hết, Mạc Thanh Hàn cũng đã tỉnh lại, híp mắt gọi tên Cố Tiểu Mãn.
“Ừ?”
Cố Tiểu Mãn đang thay quần áo, quay đầu hỏi:
“Thật có lỗi, Tiểu Hàn ta đánh thức ngươi sao?”
“. . . Sao sớm như vậy Tiểu Mãn đã rời giường?”
Mạc Thanh Hàn mềm nhũn nằm trên giường, một đầu tóc đen rũ xuống phủ lên giường. Bộ dáng yêu mị, làm cho Cố Tiểu Mãn lập tức nhớ tới nhân vật mà Mạc Thanh Hàn sắm vai trong phim kia.
Thật muốn đem nàng đè xuống a ~~~
Nữ sinh đứng bên giường nghĩ như vậy.
Không thể không thể! Tuyệt đối không được như vậy ~~~~ A di đà phật, a di đà phật.
“Ừ, đã lâu chưa trở về nhà trọ, hôm nay không có việc gì, muốn về đó quét tước một chút.”
Mặc áo khoác vào, nói.
“Uhm. . .”
Mạc Thanh Hàn chống tay lên đầu, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.
“Ta với Tiểu Mãn cùng đi đi.”
Tự hỏi một lát, thụy mỹ nhân ngồi dậy nói như vậy.
“Huh?!”
Cố Tiểu Mãn có điểm giật mình, hôm nay là thứ bảy, đổi thành ngày thường, Mạc Thanh Hàn chẳng phải là muốn ngủ tới chiều mới rời giường sao? Như thế nào hôm nay lại. . .
“Ta cùng Tiểu Mãn quét dọn.”
Nói xong, Mạc Thanh Hàn bắt đầu mặc quần áo.
“Cùng nhau quét dọn?!”
Đừng trách Cố Tiểu Mãn nghi ngờ, nhưng mà. . . Tiểu Hàn thật sự biết quét dọn sao?
“Ừ. . .”
Xuống giường, bắt đầu rửa mặt.
“Chính là, Tiểu Hàn ngươi hôm nay không ngủ được sao?”
Mạc Thanh Hàn trong phòng tắm đi ra, trong tay cầm kem đánh răng:
“Ta muốn cùng Tiểu Mãn một chỗ.”
“. . .”
Cố Tiểu Mãn lập tức ném bỏ nghi hoặc kia.
“Vậy. . . Cùng đi đi.”
Tháng giêng, tháng lạnh nhất năm, lúc Cố Tiểu Mãn ra ngoài, không khỏi một trận run rẩy. May mắn hôm nay thời tiết không tồi, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lại đây.
“Tiểu Hàn, có ngồi xe đi không?”
Cố Tiểu Mãn hỏi người bên cạnh.
Mạc Thanh Hàn rũ mắt:
“Ta nghĩ hay là đi bộ đi.”
“Tốt lắm, vậy cùng đi bộ đi.”
Dù sao cũng không xa, hơn nữa có thể cùng đi với Mạc Thanh Hàn, ngẫm cũng thấy thật hạnh phúc.
Cũng đã hơn nữa tháng không dọn dẹp, căn phòng nhỏ kia đã trở thành nơi con người không thể ở được. Trên mặt đất, bộ trò chơi xếp hình vẫn còn bày ra, phủ một lớp bụi dày, mỗi một bước dẫm xuống là trên sàn liền lưu lại dấu chân. May mắn đang là mùa đông, khí hậu khô ráo, cho nên không đến mức vừa bước vào đã ngửi phải mùi mốc.
Cố Tiểu Mãn tháo màn, chăn ra đem đi giặt sạch phơi nắng, đun ấm nước, nhân tiện đem ly tách đi rửa, sau đó bắt đầu lau đồ dùng trong nhà.
Mạc Thanh Hàn cái gì cũng không biết, chỉ có thể đi theo Cố Tiểu Mãn, lâu lâu giúp một tay, may mắn không gây thêm phiền phức gì. Nhưng mà Cố Tiểu Mãn lại đau lòng thay Mạc Thanh Hàn, cho nên Mạc Thanh Hàn chỉ mới làm có một chút, Cố Tiểu Mãn đã kêu dừng lại, ngồi một bên sưởi nắng uống trà. (Mèo ngủ kêu đi dọn dẹp chung cuối cùng đi ngắm người ta dọn rồi uống trà ăn bánh TvT)
Xử lí xong hết thảy đã là buổi chiều, vào mùa đông ngày rất ngắn, hiện tại cũng không còn sự ấm áp như ban sáng. Cố Tiểu Mãn vội vàng đem chăn phơi bên ngoài thu vào. Bận rộn cả ngày, bụng Cố Tiểu Mãn bắt đầu “Ùng ục ùng ục” kêu to.
“Tiểu Hàn, đói bụng rồi đúng không?”
Tiểu Mãn cổ đeo tạp dề từ trong phòng đi ra, hỏi mỹ nhân bị ‘ném’ ở ban công uống trà.
“Cũng hơi đói.”
Bởi vì không hoạt động nhiều lắm, căn bản cũng không biết là đói. (=_= »)
“Có muốn ăn gì không? Nhưng mà trong nhà không có nguyên liệu, cho nên chỉ có thể đi ra bên ngoài ăn.” Áy náy nói.
“Ân, nghe theo Tiểu Mãn.”
Vì thế Cố Tiểu Mãn tủm tỉm từ trong tủ lấy ra hai cái áo khoác:
“Bên ngoài rất lạnh, mặc nhiều một chút đi.”
“Ừ.”
Mạc Thanh Hàn đứng im, tùy ý Cố Tiểu Mãn mặc áo cho mình.
Cái dạng này, chân thực là cuộc sống hạnh phúc của phu thê a ~~~ Cố Tiểu Mãn bắt đầu lâng lâng, thừa dịp mặc áo cho Mạc Thanh Hàn, một phen giở trò.
Mạc Thanh Hàn cao hơn so với Cố Tiểu Mãn, vì vậy quần áo mặc vào có hơi ngắn, may mắn đều cùng size, cho nên cũng tạm ổn.
“Chúng ta tới nhà hàng nhỏ gần đây nha? Nơi đó đồ ăn ngon lắm.”
“Nghe theo Tiểu Mãn.”
Bên ngoài quả thật là lạnh đến lợi hại, lúc hai người đến được nhà hàng, mặt đã muốn đông lạnh chuyển hồng toàn bộ.
“Ủa! Đây không phải là Tiểu Mãn sao, như thế nào lâu nay không tới.”
Bà chủ nhiệt tình tiến lên đón. Cố Tiểu Mãn là khách quen của quán, trước kia lúc còn ở một mình chỗ này thường xuyên ghé qua. Bà chủ rất nhiệt tình, đối đãi Cố Tiểu Mãn rất chu đáo, thường xuyên chiếu cố Tiểu Mãn.
“Vâng! Gần đây bề bộn nhiều việc!”
Cười tủm tỉm trả lời.
“Còn dắt theo bạn a! Ôi ~~ đại mỹ nữ.”
Bà chủ đeo tạp dề màu hồng nhìn Mạc Thanh Hàn, nhịn không được khen một câu.
Mạc Thanh Hàn gật gật đầu, ngồi xuống ngay ngắn.
Cố Tiểu Mãn có chút lo lắng Mạc Thanh Hàn không thích ứng được với không khí ở đây:
“Tiểu Hàn, nếu không thích nơi này, có thể đổi sang nơi khác a.”
Nhỏ giọng nói với Mạc Thanh Hàn, chỉ sợ bà chủ nghe xong không vui.
“Không sao cả, Tiểu Mãn ở đâu ta ở đó.”
“Xú nha đầu! Nơi này của chúng ta như thế nào?”
Xui thay, bà chủ lỗ tai thính đã nghe thấy được, lấy tay gõ đầu Cố Tiểu Mãn. Hào hùng nói:
“Nơi này là một nhà hàng có lương tâm! Hoàn toàn vệ sinh, so với mấy quán ăn đạo đức giả tốt hơn nhiều!”
“Phải phải phải.”
Lại bắt đầu lải nhải rồi ~~~ Từ lúc nhà hàng phía đối diện khai trương, bà chủ liền dễ bị kích động như vậy. Cố Tiểu Mãn bất đắc dĩ nói:
“Vậy bà chủ cho hai phần đặc biệt đi.”
Nói xong lại nhìn Mạc Thanh Hàn ngồi một bên, cẩn thận hỏi:
“Tiểu Hàn, ngươi có kiêng cái gì không?”
Mạc Thanh Hàn lắc đầu:
“Tiểu Mãn ăn gì thì ta ăn đó.” (dễ nuôi ghê)
“Được! Bà chủ, cho hai phần bánh bột lọc đặc biệt! O(∩_∩)O~”
“Nha đầu! Mời bạn dùng cơm mà chỉ cho nàng ăn bánh bột lọc sao?”
Phân phó xong, bà chủ lại đứng bên cạnh lải nhải.
“Ừ nhỉ. . .”
Tiểu Mãn quay đầu nhìn Mạc Thanh Hàn:
“Tiểu Hàn, ngươi có muốn ăn gì nữa không?”
Mạc Thanh Hàn lắc đầu.
“Vậy. . . Mua một ít đồ ăn nhẹ mang về đi!”
“Nghe theo ngươi.”
Vì thế lại gọi vài món ăn nhẹ, yên tâm cùng đợi thức ăn dọn lên.
Qủa nhiên là nhà hàng có lương tâm, hai phần bánh bột lọc đầy ắp. Cố Tiểu Mãn ăn đến thiếu chút nữa lăn từ trên ghế lăn xuống.
Ăn xong hết, hầu bàn cũng đã mang đồ ăn gọi về đến.
Hai người vừa ra khỏi cửa, mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
“Ai nha! Ta không có mang dù.”
Cố Tiểu Mãn đứng ở cửa, nhìn nhìn bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, có chút lo lắng. Trận tuyết này đến bất ngờ, cũng không giống như trong tiểu thuyết thường miêu tả, liêu phiêu vài hạt rơi rơi, mà là giống như đổ ập từ trên trời xuống.
Trên mặt đất còn chưa xuất hiện tuyết đọng, bất quá xem ra cũng nhanh có thôi.
Tuy rằng tuyết rơi cùng trời mưa có chút không giống nhau, ít nhất tuyết rơi cũng không lập tức làm người ta bị ướt, nhưng mà. . . Nhìn nhìn Mạc Thanh Hàn bên cạnh. . . Nàng không nỡ để thụy mỹ nhân của nàng mạo hiểm đội tuyết về nhà a.
Mạc Thanh đứng bên cạnh Cố Tiểu Mãn, nhìn biểu tình trên mặt chốc chốc biến hóa của nàng, liền biết người kia đang nghĩ gì.
“Tiểu Mãn, chờ tuyết bớt một chút rồi về.”
“Ừ.”
“Sao lại quay lại? Để quên gì sao?”
Bà chủ thấy hai người vừa mới đi ra đã quay trở lại, nghi hoặc hỏi.
“Không có, là tuyết rơi, chúng ta chờ bớt tuyết một chút mới trở về.”
Cố Tiểu Mãn giải thích.
“Ôi! Thật sự là tuyết rơi rất nhiều rồi đó, xem ra không dễ gì tạnh đâu.”
“Thật sao?!”
“Bằng không lấy dù ở đây đi.”
Bà chủ nói dứt lời, kêu hầu bàn đem dù bên trong ra. Đưa cho Cố Tiểu Mãn:
“Lấy cái này che đi về đi, không cần khách khí.”
“. . . Ta cũng không định khách khí.”
Cố Tiểu Mãn tủm tỉm trả lời.
“. . .”
Nha đầu kia nói chuyện, thật không đòi hỉ.
“Chúng ta đi đây.”
“Ừ! Đi đường nhớ cẩn thận.”
Cố Tiểu Mãn cầm dù cố hết sức che, bởi vì Mạc Thanh Hàn cao hơn, cho nên Cố Tiểu Mãn phải giơ cao tay, mới có thể vừa với chiều cao của Mạc Thanh Hàn.
Bàn tay đưa qua, cầm lấy dù trên tay Cố Tiểu Mãn.
“???”
Tiểu Mãn xoay qua nhìn, chính là thấy Mạc Thanh Hàn cầm dù, ôn nhu cười với mình.
“Tiểu Mãn, để ta cầm dù cho.”
Mạc Thanh Hàn tươi cười ấm áp. Cố Tiểu Mãn đỏ mặt gật đầu.
Mạc Thanh Hàn đổi tay cầm dù, sau đó nắm tay Cố Tiểu Mãn đang lộ ra ngoài bỏ vào trong túi mình, lại chuyển tay một lần nữa, đem khoảng cách của hai người rút ngắn lại.
“Về thôi, Tiểu Mãn.”
“Nga. . . Ân.”
Bên trong túi của Mạc Thanh Hàn rất ấm áp, ấm đến làm cho Cố Tiểu Mãn cảm thấy được bông tuyết chung quanh tựa hồ cũng tỏa ra hơi nóng.
Trong phòng ấm áp hơn, Cố Tiểu Mãn rót một tách trà, sợ Mạc Thanh Hàn lạnh, vội vàng bật lò sưởi. Lại lấy ra khăn mặt, giúp Mạc Thanh Hàn lau tuyết trên người.
“Tiểu Mãn.”
Tùy ý Cố Tiểu Mãn gần sát người mình, Mạc Thanh Hàn dịu dàng kêu tên nàng.
“Huh?”
Mạc Thanh Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đối phương.
“. . .”
Tay Cố Tiểu Mãn nhất thời cứng ngắc. Trong đầu không ngừng tính toán.
Đây là phòng của mình, cửa phòng đã đóng lại, tuyệt đối sẽ không có ai tới. . . Cho nên nói. . . Chẳng lẽ. . . Hôm nay rốt cục có thể. . .
Trái tim đập “bùm bùm” không ngừng.
“Nha đầu các ngươi đang làm gì đó?!”
Cửa đột nhiên truyền ra tiếng kêu của Cố lão nhân.
—_—||||||||
Đây là chuyện gì? Ai có thể nói cho nàng?
Cả đám người, thật sự không cho các nàng hi vọng có thể tiến đến bước kế tiếp sao? Nàng không muốn như vậy a nàng không muốn như vậy! ~~~~(>_