Thụy Mỹ Nhân

Chương 7: Chương 7




Mạc Thanh Hàn chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Tiểu Mãn.

Cúi đầu: “Ta tới đón ngươi về nhà.”

“Ôi chao? Nhưng mà. . .ta còn chưa tan tầm.”

“. . .” Hai hàng lông mi dài chớp chớp: “Vậy ta chờ ngươi.”

“A? Chính là. . .chính là vẫn còn lâu lắm mới xong.” Ngượng ngùng nói.

“Không quan tâm.” Nói xong liền tự mình tìm một chỗ, ngồi xuống.

Nhìn Mạc Thanh Hàn một mình ngồi ở chỗ kia, im lặng, thân ảnh có chút tịch mịch, cô đơn. Cố Tiểu Mãn tự dưng cảm thấy đau lòng, liền bưng một ly trà sữa qua, nhẹ nhàng hỏi: “Mạc Thanh Hàn, ngươi có muốn uống hay không?”

Mạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mãn, sau đó gật gật đầu. Đón nhận ly trà sữa, Mạc Thanh Hàn hướng Cố Tiểu Mãn nói: “Tiểu Hàn. Ngươi gọi ta Tiểu Hàn là được rồi.”

Trong nháy mắt, Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy vui mừng như mở cờ trong bụng ~~~

Mạc Thanh Hàn vẫn là ngồi im lặng thưởng thức ly trà sữa của mình. Còn Cố Tiểu Mãn lại đột nhiên làm việc tích cực, hăng say trở lại.

“Bà chủ. . .”

“Ân?”

“Hồn của Tiểu Mãn, có phải hay không đã trở lại?”

Nghiêm túc: “Ừ. . . Ừ đúng rồi. . .”

Mạc Thanh Hàn ngồi đó không bao lâu, đã nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Cố Tiểu Mãn thấy Mạc Thanh Hàn mắt đã muốn díu lại, vội vàng bỏ dở công việc đang làm, lấy ra một cái chăn, đắp lên người Mạc Thanh Hàn.

“?” Người kia khó hiểu nhìn nàng.

“Cái kia. . . Cái kia, nơi này điều hòa mở lớn lắm, nếu ngươi muốn ngủ, vẫn là nên đắp chăn vào đi.”

“. . . Ân. . .” Mạc Thanh Hàn liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Mãi cho đến khi Cố Tiểu Mãn gọi nàng dậy.

“Tan tầm rồi sao?”

“Ừ.”

Mạc Thanh Hàn liền lôi Cố Tiểu Mãn đi về.

Một trong bốn tứ mỹ của học viện – thụy mỹ nhân đến Nữ Phó cà phê quán, tin tức này rất nhanh được lan truyền đi khắp nơi. Nữ Phó cà phê quán so với lúc trước lại càng thêm náo nhiệt. Chủ quán vô cùng vui mừng, đem Mạc Thanh Hàn giống như phật tôn lên. Sắc đẹp là sức mạnh, người xưa nói quả không sai.

Cố Tiểu Mãn về nhà mang theo một ít quần áo rồi tới Mạc gia. Với cuộc sống thượng lưu như vậy, Mạc gia đã giúp Cố Tiểu Mãn chuẩn bị hết tất cả, kì thực căn bản là không cần Cố Tiểu Mãn động tay đến.

Cố Tiểu Mãn có một chút không thích ứng kịp với cuộc sống ở Mạc gia, cũng không quen dùng dao nĩa lúc ăn cơm. Nàng thậm chí không hiểu, vì cái gì mà rõ ràng là người Trung Quốc, lại nhất định phải ăn uống theo kiểu ngoại quốc.

Thời gian Cố Tiểu Mãn ở Mạc gia cũng không dài, bình thường chính là ở ban đêm, sáng ngày tiếp theo lại đi. Vào thứ bảy cuối tuần, nàng vẫn thích được ở nhà của mình.

Mạc Thanh Hàn cùng Cố Tiểu Mãn cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Kỳ thực Mạc Thanh Hàn bề bộn nhiều việc, Cố Tiểu Mãn thật nhiều ngày sau mới biết được, nguyên lai chỗ nàng đang ở, vùng này đều thuộc về Bản gia. Ở đây cũng đều là họ hàng xa hoặc con cháu của Bản gia. Chuyện ở Bản gia rất nhiều, tuy rằng Mạc Thanh Hàn hiện tại chưa cần phải tham gia bàn việc chính sự, nhưng mà vẫn phải học hỏi, đặc biệt còn phải học thật giỏi. Cho nên, bình thường Mạc Thanh Hàn nếu không phải ra ngoài, sẽ là trở về ngủ. Cố Tiểu Mãn không thấy nàng thì thôi, một khi thấy thì chắc chắn lúc đó nàng đang ngủ.

Cũng may Cố Tiểu Mãn là người thức thời, lâu lâu cùng vài gia nhân của Mạc gia tán gẫu mấy câu, còn không thì trở về phòng đọc sách. Nhờ lúc nào cũng tươi cười, cho nên Cố Tiểu Mãn xem như mang lại niềm vui cho mọi người, rất được lòng mấy gia nhân ở Mạc gia.

Ngày trôi qua nhanh chóng.

“Tiểu Mãn.” Lúc ăn cơm, Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn lóng ngóng cầm dao nĩa, mở miệng nói.

“A?” Bởi vì vẫn rất ít nói chuyện, cho nên khi Mạc Thanh Hàn gọi tên của mình, Cố Tiểu Mãn ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.

Mạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm tay Cố Tiểu Mãn trong chốc lát, lại nói tiếp: “Ngươi không thích dùng dao nĩa?”

“Ách. . . Đúng vậy.” Thật bất ngờ khi đối phương hỏi như vậy.

“Nga~” Mạc Thanh Hàn “Nga” một tiếng, lúc sau cũng không có phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Mạc gia rộng lớn như thế nhưng tựa hồ không có bao nhiêu người. Bàn ăn rộng dài chỉ có Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn hai người, mặt đối mặt ăn cơm, thành ra cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Không gian yên tĩnh bao trùm. Hai người yên lặng, mạnh ai nấy gắp đồ ăn. Cố Tiểu Mãn vừa ăn, một bên vừa tự hỏi Mạc Thanh Hàn lúc nãy vì cái gì đột nhiên lại hỏi như vậy.

Bất quá, lúc ăn cơm chiều, Cố Tiểu Mãn liền hiểu được.

Cơm chiều là một bàn đồ ăn Trung Quốc, không cần phải dùng dao nĩa, chỉ cần dùng đũa.

Cố Tiểu Mãn cầm đôi đũa trong tay, nhìn Mạc Thanh Hàn đang ăn cơm trước mặt, thực khổ sở gắp thức ăn bằng đũa. Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.

Sáng hôm sau, Cố Tiểu Mãn gặp ác mộng giật mình tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Mạc Thanh Hàn cả người ghé vào trên người mình. Cố Tiểu Mãn một đầu đầy mồ hôi, choáng váng.

Trong lòng thầm nghĩ Mạc Thanh Hàn dạo này ngủ càng ngày càng không xong. Trước kia chỉ đơn giản là ôm mình ngủ, thế nhưng gần đây cả người đều đặt trên người mình. Tiểu Mãn có thể ngủ được cũng thực là một kì tích.

Buổi sáng cuối tuần không có lịch học, Cố Tiểu Mãn nhàn nhã ngồi ăn điểm tâm, hôm nay có thể không cần đến quán quá sớm. Sau khi ăn xong lại thấy Mạc Thanh Hàn mặc phục trang, có vẻ sắp đi ra ngoài.

“Cái kia. . . Tiểu Hàn, ngươi phải đi à?”

“Ân.” Mạc Thanh Hàn so với Cố Tiểu Mãn có hơi cao hơn một chút, cho nên mỗi lần nhìn Cố Tiểu Mãn đều phải cúi đầu, lần này đượng nhiên cũng không ngoại lệ: “Có thể ngày mai mới trở về.”

“Nga.” Nhìn y phục trên người Mạc Thanh Hàn, hiện tại đã là tháng mười, mà Mạc Thanh Hàn như trước ăn mặc rất phong phanh.

Cố Tiểu Mãn thừa dịp Mạc Thanh Hàn đợi xe đến, vội vội vàng vàng chạy vọt vào phòng, lấy một bộ trang phục mùa thu cầm xuống dưới.

“?”

“Cái kia, ta ngày hôm qua nghe dự báo thời tiết nói tối nay nhiệt độ sẽ bắt đầu hạ, nên mang theo quần áo ấm, nếu cảm lạnh sẽ ngủ không thoải mái. Hơn nữa. . . Hơn nữa. . .” Cố Tiểu Mãn có chút xấu hổ nói: “Hơn nữa tối nay ngươi ngủ một mình. . . Cái kia, không phải, tóm lại, vẫn là mang theo nhiều quần áo đi.”

Mạc Thanh Hàn tiếp nhận quần áo Cố Tiểu Mãn đưa, thản nhiên nói một tiếng “Cám ơn”, sau đó lên xe đi.

Bởi vì buổi tối Mạc Thanh Hàn không có ở nhà, cho nên Cố Tiểu Mãn cũng không muốn ngụ lại Mạc gia, vì vậy liền trở về nhà trọ ngủ.

Đêm hôm đó, quả nhiên nhiệt độ hạ.

Cố Tiểu Mãn nằm ngủ ở trong nhà, có chút lo lắng cho Mạc Thanh Hàn. Mỹ nhân kia lúc ngủ liền say như chết, không biết có tỉnh giấc đem quần áo ấm mặc vào hay không.

Hôm nay chủ nhật, Cố Tiểu Mãn nằm ì trên giường, thậm chí cả mắt đều lười mở, nàng ngủ thẳng đến khi ánh nắng mặt trời rọi qua cửa sổ, Cố Tiểu Mãn rốt cục mới từ từ tỉnh lại.

Mắt còn chưa mở hết. vừa định trở mình một cái, bỗng cảm giác được có người bên cạnh mình.

Hôm nay tư thế ngủ so với hôm qua có vẻ tốt hơn nhiều, không có hoàn toàn đặt ở trên người của mình. Bất quá vẫn ôm rất chặt, khiến nàng muốn xoay người cũng khó khăn.

“. . .”

“. . .”

“. . .” Trầm mặc trong thời gian ngắn ngủi, nhìn người đang nhắm mắt, rốt cục cảm thấy có điểm kì quái.

Không đúng nha! Đây là nhà của nàng a! Vậy người bên cạnh mình là ai a?!

Mở bừng mắt, tung chăn đang đắp trên người ra, nhìn bên trong chăn là mỹ nhân ngủ cùng mình mọi khi, nhịn không được kêu lớn lên: “Oa a! Vì vì vì. . . Sao lại thế này. . .”

Mạc Thanh Hàn bị tiếng kêu to của Cố Tiểu Mãn đánh thức, khuôn mặt nhăn lại mang theo một ít bất mãn: “Ồn quá.”

“Tiểu Hàn?! Không phải ngươi. . . Không phải ngươi. . .” Nói không nên lời chỉ vào đối phương.

Mạc Thanh Hàn mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, lơ đễnh nói: “Tiểu Mãn, tại sao ngươi ngủ ở đây?”

“. . .” Cố Tiểu Mãn cười ngất. Mỹ nữ a~~~ lời này là ta phải hỏi ngươi nha, không cần ngươi phải lặp lại lời ta có được không?

“Tại sao Tiểu Mãn không có ở nhà của ta?” Mạc Thanh Hàn vẫn như thế, nếu không có được đáp án, vẫn sẽ tiếp tục hỏi.

“Bởi vì Tiểu Hàn ngươi nói buổi tối sẽ không trở về, cho nên ta hôm qua quyết định trở về nhà trọ.” Thật thà trả lời xong, Cố Tiểu Mãn tự mình cảm thấy kỳ quái. Vì cái gì lại tự nhiên thành thật khai báo a?!

“Tại sao nếu ta không về, ngươi sẽ không ở lại nhà ta?” Hỏi tiếp.

“. . .” Rối rắm.

“Tại sao nếu ta không về, ngươi sẽ không ở lại nhà ta?”

“Bởi vì, ta ở đó chính là để cùng với Tiểu Hàn ngủ. Tiểu Hàn không có ở nhà, ta lưu lại thì thật không có ý tứ.” Hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình đen tối đến cỡ nào, Tiểu Mãn một bên thầm thở dài, một bên an ủi chính mình. Quên đi quên đi, nếu không trả lời thành thật, nàng nhất định sẽ hỏi không ngừng ~~

“Nga.” Mạc Thanh Hàn “Nga” một tiếng, sau liền an tĩnh lại. Ôm Cố Tiểu Mãn, dựa vào đầu Cố Tiểu Mãn, nhắm mắt.

“Oa a.” Tiểu Mãn thấp giọng kêu lên: “Ta quên hỏi, Tiểu Hàn ngươi không phải ở bên ngoài sao? Tại sao lại ở chỗ này?” Vì sao mình vừa mới tỉnh lại, lại thấy nàng nằm kế bên?

“Bởi vì ngươi không có ở nhà, nên ta tìm đến ngươi.” Mạc Thanh Hàn vừa nhắm mắt vừa nói.

“Sao vậy?” Cố Tiểu Mãn phát hiện mình không biết vì cái gì lại cảm thấy có chút cao hứng. Hỏi xong, Cố Tiểu Mãn thậm chí có chút chờ mong câu trả lời của Mạc Thanh Hàn.

“Bởi vì ngủ không được.” Đáng tiếc, câu trả lời của người kia hoàn toàn không chừa một tia hi vọng gì cho đối phương.

“Nga~~” có chút thất vọng, nguyên lai chỉ là vì như thế a.

“Kia, ngươi làm sao biết nơi này?” Nàng nhớ rõ mình không có nói địa chỉ nhà cho Mạc Thanh Hàn.

“Bà chủ của ngươi nói cho ta biết.”

“Ra vậy.” Này ánh nắng sáng sớm, Cố Tiểu Mãn cảm thấy có chút mất mát, mà không biết mất mát cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.