Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai

Chương 22: Chương 22: Chơi lại từ đầu




Gần đây Hàn Tịch quên ăn quên ngủ vì game. Cả ngày mê mải làm nhiệm vụ, người khác là vì thăng cấp, còn cậu lại do yêu thích những nhiệm vụ này.

Ngay cả những đoạn hội thoại người khác chỉ mau mau chóng chóng tua qua, Hàn Tịch cũng chăm chú đọc từng câu từng chữ.

Đôi khi làm nhiệm vụ có cảm giác phấn khích mà đọc truyện không có được, nhất là tâm tình gánh vác trọng trách từ NPC, từng bước từng bước kiếm tìm manh mối, đến cuối cùng là thành công hay thất bại, khiến người ta hồi hộp, chân thực mà cảm động.

Hàn Tịch vừa nhận một nhiệm vụ, là một người mẹ muốn gửi cho con trai tham chiến ở phương xa một phong thư, nhưng khi Hàn Tịch đưa thư đến quân doanh, lại không sao tìm được tên của binh sĩ ấy. Trải qua muôn vàn khó khăn, Hàn Tịch mới biết rằng, binh sĩ kia đã chết trận từ lâu, mẹ của anh ta vẫn kiên trì gửi thư tới, trưởng quan không đành lòng nói thực cho bà biết, đành mạo danh binh sĩ viết thư về nhà.

Vừa may mắt người mẹ ấy đã mờ, bà phải nhờ thiếu niên nhà bên đọc thư viết chữ mới trao đổi được với con mình. Thiếu niên nhà bên đã phát hiện nét chữ khác lạ từ lâu, cũng không hé răng nửa lời, vẫn vì người mẹ già mà đọc những lời ân cần ấm áp như trước.

Một lời dối trá đầy thiện ý kéo dài hơn mười năm, người mẹ đã già yếu, nhưng vẫn hạnh phúc với những lời thư sáng sủa của con trai gửi về.

Nhiệm vụ hoàn thành, Hàn Tịch không kìm nén được giọt nước mắt lăn dài trên má.

Một nhiệm vụ nho nhỏ lại ẩn chứa tình người tốt đẹp đến thế.

Được phần cảm động ấy tác động, Hàn Tịch cảm thấy game online cũng có thể là một nơi ấm áp hiền hòa.

Vì thế cậu lại càng say mê, cả ngày chỉ đi hái thảo dược cũng cảm thấy vui vẻ.

Không thể không nói, so với đánh quái thăng cấp, Hàn Tịch thích làm nhiệm vụ cùng thăng cấp kỹ năng sinh hoạt hơn nhiều. Hàn Tịch chọn kỹ năng sinh hoạt là luyện dược, trong game tiền đồ không được tốt lắm, chế tạo hồng dược lam dược so với đồ bán trong thương thành còn đắt hơn. Nhưng Hàn Tịch lại thích thú vừa hái thuốc vừa ngắm nghía hoa hoa cỏ cỏ trong game, trải qua vài ngày tích lũy kinh nghiệm hái thuốc, ngẫu nhiên cũng hái được một ít thảo dược tên tuổi kì quái không có trong sổ tay hướng dẫn.

Bất kể thảo dược tốt hay xấu cũng đều được Hàn Tịch coi như bảo bối, cậu cũng không để tâm tới giá trị của những thứ này, cẩn thận cất tất cả vào rương.

Hàn Tịch bắt đầu phiền não, rương vật phẩm trong thương thành phải mất tiền, mà cậu không muốn dùng đến. Suy đi tính lại, Hàn Tịch quyết định gửi những vật phẩm này sang acc Sophie, dù sao acc đó vẫn còn nhiều ô chứa.

Lên đến cấp 30 rồi, Hàn Tịch phát hiện nhiệm vụ nhỏ càng ngày càng hiếm, mà nhiệm vụ lớn càng lúc lại càng khó hơn.

Nhiệm vụ dần dần trở thành đánh quái hoặc nhặt vật phẩm quái làm rơi, Hàn Tịch lại bắt đầu phiền não. Chức nghiệp của cậu có kỹ năng công kích, có điều không những yếu ớt lại còn mất thời gian làm lạnh, thường thường cậu còn chưa kịp hồi kỹ năng đã bị quái vọt đến trước mặt, hơn nữa đa số quái đều có lực công kích cao, Hàn Tịch nhắm mình đánh không lại, chỉ đành bỏ của chạy lấy người, đi thật xa rồi mới dám quay trở về.

Từ cấp 10 trở đi nếu chết sẽ mất một phần kinh nghiệm và tiền bạc, Hàn Tịch không mua nổi thế thân miễn trừ tử vong trong thương thành, chỉ có thể nâng cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Tình huống không địch nổi quái càng lúc càng nhiều, Hàn Tịch bắt đầu cảm thấy lực bất tong tâm.

Trước khi lên cấp 35, thỉnh thoảng Hàn Tịch còn gặp được người làm nhiệm vụ một mình, hai người đồng tâm hiệp lực, cũng miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng từ cấp 35 trở đi, quái trong nhiệm vụ trở nên chủ động tấn công, người làm nhiệm vụ đánh quái cũng ít dần. Những người khác đều đã tìm tổ đội giỏi đến địa bàn tìm quái cấp cao để cày cấp từ lâu.

Hàn Tịch không quen biết ai, gặp đội ngũ như vậy, thường phát hiện đội người ta vú em thừa mứa, hơn nữa đám vú em đều là các em gái loli, ai ai cũng ăn vận xinh xắn đáng yêu, Hàn Tịch lại là nam mục sư hai lúa y hệt anh nông dân, người gặp người chê.

Con đường thăng cấp ngày càng gian khổ, đến cấp 38, Hàn Tịch không còn nhiệm vụ nào để làm nữa rồi. Cậu chỉ có thể chạy đi tìm quái cấp cao bên rìa, dụ một con rồi từ từ đánh đến chết.

Trong khu vực quái cấp cao có một đoàn nhỏ đi thăng cấp, Vũ Dung là thành viên của đoàn ấy, hai ngày nay cô phát hiện một người kì lại làm cho cô chẳng thốt nên lời.

Một tiểu mục sư trang bị quê mùa luôn chạy khắp nơi, ban đầu cô cho rằng đó là một SB (kẻ ngu) siêu cấp chuyên đi quấy rầy không cho ai thăng cấp, kết quả phát hiện người đó vòng vo ở bên ngoài khu vực quái cấp cao một hồi, sau đó kéo một con quái rồi chạy, vừa chạy vừa đánh, chạy xa đến nỗi cô gần như không thấy bóng dáng mới một thân một mình từ từ đánh chết quái.

Cô nghĩ người nọ chắc hẳn đang làm nhiệm vụ gì đó, kết quả người đó ngày nào cũng ở đây dụ dỗ một con quái, đánh chết, lại kéo một con nữa, từ từ đánh chết. Người nọ không ngại mệt, cô đứng xem đã thấy mệt chết đi rồi.

Ngày hôm sau, người nọ lại tới!

Vũ Dung chưa lên tiếng, trong đoàn đã có người soi mói rồi.

[Đội ngũ] [Sa Mạn]: Cmn thằng kia đần thật đấy, lại tới nữa!

[Đội ngũ] [Chris]: Tên SB này không kiên trì được lâu đâu, kệ hắn đi

[Đội ngũ] [Quả Quả]: Người này ăn mặc quê mùa quá, chẳng đẹp tí nào QAQ

[Đội ngũ] [Mai Xuyên Y Phù]: Nếu không phải ông đây đang dùng acc nhỏ, đã lên băm hắn từ lâu rồi! Mẹ nó thật ngứa mắt!

Vũ Dung nhíu mày, dù sao người đó cũng tự thân thăng cấp, coi như có phiền một chút cũng đâu cần phải sỉ nhục người ta như vậy? Lập tức Vũ Dung liền quyết định không ở cùng đám người đáng sợ không có văn hóa này thăng cấp nữa.

Phóng khoáng để lại một câu 88 (byebye), Vũ Dung chạy ra ngoài khu vực quái cấp cao, đi tới bên cạnh cái người ngốc nghếch đang đánh quái kia.

[Vũ Dung] nói với bạn: Này, đồ ngốc, cấp này phải đi bái sư đánh động quái nha

Hàn Tịch không hiểu nổi, cậu còn chưa cản trở vị đại tiểu thư phục sức đẹp đẽ này việc gì, sao đã bị mắng là đồ ngốc rồi?

Bạn nói với [Vũ Dung]: ?

[Vũ Dung] nói với bạn: Thím ở đây mỗi lần đánh một con quái, đánh đến bao giờ mới thăng được cấp đây? Thím đánh không thấy mệt, tôi nhìn cũng mệt lắm rồi!

Hàn Tịch thầm nghĩ, ai muốn cô xem, quản gì nhiều vậy.

Bạn nói với [Vũ Dung]: Tôi cam tâm tình nguyện.

Vũ Dung bực mình, bản cô nương có ý tốt mới khuyên cậu, cậu không nhận thì thôi còn dám khiêu khích! Không dọa cậu sợ mất mật, tên của chị đây sẽ viết ngược!

[Vũ Dung] nói với bạn: Bảo thím ngốc thím liền ngốc thật sao? Có thấy đám người bên kia không? Tôi vừa ở trong đoàn đó, bên đó đã có người ngứa mắt thím rồi, nếu thím không đi, bọn họ sẽ mở acc chính tới luân bạch thím!

Hàn Tịch càng ngơ ngác, luân bạch là cái gì? (luân bạch là giết người chơi khác liên tục đến khi đối phương quay về cấp tân thủ)

Bạn nói với [Vũ Dung]: Mặc kệ bọn họ.

Vũ Dung tức đến không nói nổi, đúng là nước đổ lá khoai.

[Vũ Dung] nói với bạn: Tôi nói thật, thím như thế không thăng cấp được đâu.

Bạn nói với [Vũ Dung]: Chơi game cũng đâu phải chỉ có thăng cấp.

[Vũ Dung] nói với bạn: Nhưng không thăng cấp làm sao chơi được trò này!

Bạn nói với [Vũ Dung]: Không thăng cấp thì không được ngắm phong cảnh?

[Vũ Dung] nói với bạn: Không phải…

Bạn nói với [Vũ Dung]: Không thăng cấp thì không được hái thảo dược?

[Vũ Dung] nói với bạn: Cũng không phải…

Bạn nói với [Vũ Dung]: Không thể luyện dược?

[Vũ Dung] nói với bạn: Không phải = =

Bạn nói với [Vũ Dung]: Vậy thăng cấp có ý nghĩa gì đâu.

Vũ Dung hoàn toàn thất bại. Cô không ngờ đối phương lại vô dục vô cầu như vậy.

Nhưng điều đó lại làm cô cảm thấy hứng thú với người này.

[Vũ Dung] nói với bạn: Thím đợi một chút, tôi đổi acc khác.

Hàn Tịch nghe lời đứng yên tại chỗ đợi.

[Xúc Xích Cứng Cáp] nói với bạn: Tôi đến rồi ~ mau thêm bạn trước đi ~

Hàn Tịch thầm nghĩ, cái tên kì lạ này, tại sao lại cảm thấy rất quen?

Thêm đối phương thành bạn tốt, người ta gửi tới lời mời tổ đội, Hàn Tịch do dự một chút mới đồng ý.

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Đi thôi, tôi mang thím đi động quái ~

[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: ….Như vậy có ổn không?

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Đi nào, dù sao tôi cũng rảnh ~~

[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: Có làm phiền thím không?

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Không đâu ~

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Có điều thím phải bái tôi làm sư phụ ~

[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: Bái như thế nào?

Lập tức Hàn Tịch nhận được thông báo [Xúc Xích Cứng Cáp muốn nhận bạn làm đồ đệ].

Bái sư chắc cũng không sao, cô nương này ngoại trừ tên tuổi có hơi kì quái, bản chất không tồi chút nào.

Hàn Tịch ấn đồng ý, trên đầu hai thầy trò xuất hiện thêm một cái tên.

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Đồ đệ ngoan ~(≧▽≦)/~ mau gọi sư phụ đi!

[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: = =

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Mau gọi đi! Không gọi ta không mang con đi thăng cấp ╭(╯^╰)╮

[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: Tùy thím.

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: QAQ

Vũ Dung đau đớn phát hiện, mình thu nhận phải một người không dễ trấn áp rồi.

Có điều, Hàn Tịch vẫn đón nhận trải nghiệm mới mẻ được sư phụ mang theo, kinh nghiệm lên như diều gặp gió, cảm giác rất tuyệt, khó trách vì sao nhiều người thích được người khác mang theo như vậy.

Vũ Dung cũng phát hiện, đồ đệ của mình thực sự vô cùng đáng yêu, bản thân đánh quái mất một chút máu đồ đệ cũng liên tục dùng kỹ năng bổ sung cho cô. Vũ Dung vui vẻ khoa trương một câu “Đồ đệ thực ngoan ~(≧▽≦)/~ còn thêm máu cho sư phụ”, kết quả bị một câu “Luyện tập kỹ năng thôi” của Hàn Tịch lôi về mặt đất.

Kèm cặp đồ đệ cày phó bản một tiếng, Vũ Dung cảm thấy trái tim mỏng manh của mình đã vỡ vụn mất rồi.

[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Đồ đệ có muốn đến công hội của bọn ta không? Đãi ngộ rất tốt nha!!! ~(≧▽≦)/~

Hàn Tịch nghĩ rằng vị sư phụ này thực sự không tồi, không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Đến khi tiến vào công hội, Hàn Tịch liếc mắt nhìn bảng tên – “Quân lâm thiên hạ”, lập tức sọc đen sổ đầy đầu.

Sao lại trùng hợp đến mức có thể tiến vào công hội của đại thần?

Nhìn giao diện Satan tăm tối của công hội, Hàn Tịch chỉ có thể im lặng.

Ánh sáng màu bạc lóe lên, Phỉ Liệt chính thức lên cấp 40, bên tai không ngừng vang lên thanh âm thông báo của hệ thống, Hàn Tịch liếc qua, đa số là thông báo nhận phaàn thưởng thăng cấp, còn nói cậu cùng sư phụ đã tăng được bao nhiêu điểm thầy trò gì đó, nhưng có một thông báo làm Hàn Tịch cảm thấy thực kì quái.

“Chúc mừng bạn đã thu thập được dược liệu Phi Vũ điển tịch hệ liệt, mời đến chỗ dược sư nhận Phi Vũ điển tịch”

Hàn Tịch nóng lòng muốn biết Phi Vũ điển tịch là gì, liền tạm biệt sư phụ, quay về chủ thành.

Ba chủ thành lớn đều có dược sư, dù tên tuổi khác biệt nhưng đều có chức năng giống nhau, ngoại trừ dạy kỹ năng sinh hoạt luyện dược, còn bán một số dược tương đối quý hiếm, ví dụ hồng dược có thể tăng máu trong phạm vi rộng, hay như có thể tăng thêm thuộc tính nào đó trong phạm vi lớn, đương nhiên, những dược này cần phải dùng thẻ nạp mới mua được.

Hàn Tịch nhận được Phi Vũ điển tịch, click chuột, giới thiệu trên điển tịch viết: Thu thập đầy đủ dược liệu để chế tạo Phi Vũ dược phẩm bạn có thể học điển tịch này [Cấp bậc hạn chế: 40].

Hàn Tịch mở điển tịch, giao diện trò chơi xuất hiện thanh loading học tập, trong chốc lát, hệ thống thông báo Phỉ Liệt đã học điển tịch thành công, cùng lúc đó, Hàn Tịch phát hiện rất nhiều thảo dược trong rương đã biến mất, kể cả loại cây thuốc cậu đã bỏ công hái rất nhiều.

Hàn Tịch vô cùng đau lòng, có điều cậu phát hiện trong ô kỹ năng của mình có thêm “Phi Vũ dược phẩm”, chỉ yêu cầu một vài thảo dược dễ kiếm là có thể luyện thành.

Về phần thuộc tính của “Phi Vũ dược phẩm”, trong 10s tăng thêm 30 điểm tốc độ di chuyển, thời gian làm nguội là 5 phút.

Hàn Tịch thầm nghĩ, thuộc tính thật là chán, chỉ khi đánh không lại quái phải bỏ chạy mới có chút hữu dụng.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới, khi giao chiến với người khác dùng dược này sẽ có hiệu quả ra sao.

Tóm lại, Hàn Tịch cảm thấy phải đổi nhiều dược liệu cậu vất vả đi hái như thế mới được một bản điển tịch rách nát, quá lỗ vốn rồi. Vì thế Hàn Tịch bi thương logout, cậu không mảy may biết được một dòng thông báo toàn bộ server làm dậy nên một hồi phong ba bão táp – “Chúc mừng người chơi đầu tiên nhận được [Phi Vũ điển tịch], Phi Vũ dược phẩm đã được bổ sung trong sổ tay, hoan nghênh người chơi tới xem thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.